Ngô Bình gật đầu: “Uhm, hơn nữa chỉ cần dược liệu phù hợp thì tôi có thể mua thêm”.
Lam Chỉ Ngư vui mừng, nói: “Vậy cậu đợi tôi một lát, lát tôi đưa cậu đến gặp bố tôi”.
Sau đó, cô ta dặn dò trợ lý vài câu, để cậu ta tiếp quản phần khảo sát tiếp theo rồi cùng Ngô Bình lên xe, quay về nhà họ Lam.
Nhà họ Lam là nhà buôn dược liệu có tiếng ở Thần Kinh, không chỉ buôn dược liệu ở phàm giới mà còn kinh doanh dược liệu giới tu hành dùng. Người nắm quyền chủ chốt ở nhà họ Lam là bố Lam Chỉ Ngư, Lam Chính Đường.
Lúc này, Lam Chính Đường, đang tiếp một chủ nợ ở phòng khách, chủ nợ là phó tông chủ của một tông môn, ông ta đang đập bàn và nói với giọng điệu rất cứng rắn.
Lam Chính Đường có khuôn mặt chữ điền, chân mày rậm, diện mạo giống người luyện võ. Lúc này, ông ta nói với vẻ mặt u ám: “Anh Chu, lúc đầu khi mượn tiền, hai bên chúng ta đã nói rất rõ, thời gian mượn là hai tháng. Bây giờ mới hết một tháng mà anh lại đến đòi tiền vốn, chuyện này coi sao được?
Đối phương cười khẩy, nói: “Lam Chính Đường, người ngay không nói vòng vo. Bây giờ nhà họ Lam anh đã thua lỗ rất nhiều tiền, nếu tôi đến trễ, e rằng sẽ bị người khác xiếc đồ trước hết, còn tôi đến một hào cũng không lấy được”.
Lam Chính Đường nói: “Tiền mà nhà họ Lam tôi nợ tuyệt đối không thiếu một đồng, xin anh Chu hãy yên tâm”.
Đối phương giận dữ nói: “Bớt nói mấy lời nhảm nhí đó đi, trả tiền ngay, nếu không thì đừng trách Thánh Đao Tông của tôi không khách sáo”.
Lam Chỉ Ngư vừa hay bước vào, giận dữ, nói: “Chúng tôi sẽ trả tiền nợ ông, nhưng các ông vi phạm thỏa thuận trước, nhà họ Lam tôi chỉ có thể trả tiền vốn”.
Người đó liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lam Chỉ Ngư thì cười khẩy, nói: “Con nhóc con này ở đâu ra thế? Dám nói chuyện kiểu đó với bản ông chủ”.
Lam Chính Đường vội đứng dậy, nói: “Chỉ Ngư, sao con lại về đây?”
Lam Chỉ Ngư vội đáp: “Bố, đây là Ngô công tử, cậu ấy có thể mua số dược liệu còn lại của nhà họ Lam”.
Lam Chỉ Ngư vui mừng: “Vậy sao?”
Ông ta bước đến trước mặt Ngô Bình, chắp tay: “Ngô công tử, chuyện này là thật sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Có điều tôi phải xem dược liệu trước”.
Người đến đòi nợ nghe Ngô Bình muốn mua dược liệu thì liền nói: “Vậy vừa hay, tiền bán được trả cho Thánh Đao Tông chúng tôi trước đi”.
Lam Chỉ Ngư: “Năm triệu tiền tiên, không thiếu một đồng đâu”.
Mắt người đó sáng lên: “Còn tiền lãi nữa, cộng dồn là năm triệu năm trăm tiền tiên”.
Lam Chỉ Ngư: “Năm triệu, không có thêm nữa đâu. Tôi đã nói rồi, các ông đòi nợ trước hạn, điều đó là vi phạm thỏa thuận, nhà họ Lam tôi chỉ có thể trả ông tiền vốn”.
Đối phương giận dữ, nói: “Nếu không trả lãi thì không ai trong Thánh Đao Tông đồng ý đâu”.
Lam Chính Đường tối sầm mặt, nói: “Anh Chu, Thánh Đao Tông kinh doanh bằng việc cho vay nợ, nếu không nói lý lẽ như vậy thì sau này còn ai dám mượn tiền của các anh?”
Mặt Lam Chính Đường biến sắc, đúng là ông ta có cất một số dược liệu quý, nhưng nếu không phải là trường hợp cấp bách thì nhất định ông ta sẽ không dùng đến số dược liệu đó. Ông ta liền nói: “Có một ít nhưng vẫn chưa tới lúc bán”.