Ngô Bình hỏi Liễu Mỵ: “Người ngoài có thể vào được thánh cảnh Đại Diễn không?”
“Mặc dù thánh cảnh Đại Diễn bị Đại Diễn giáo khống chế nhưng họ lại không kiểm soát chặt, vì không có ai có thể sống sót ra khỏi đó”. Cô ta nói đến đây thì kinh ngạc nhìn sang Ngô Bình: “Lẽ nào công tử muốn đến thánh cảnh Đại Diễn sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Tôi muốn vào xem thử, rốt cuộc bên trong có gì thần bí mà lại có thể có được bảo bối từ việc hiến tế”.
Liễu Mỵ vội nói: “Công tử, nơi đó thật sự rất nguy hiểm, tốt hơn đừng nên đi”.
Ngô Bình không nói thêm gì nữa, cậu nghĩ đến thân phận đặc biệt của Liễu Mỵ thì hỏi: “Cô Liễu, từ nhỏ đến lớn, cô có điểm gì đặc biệt không?”
Liễu Mỵ ngây ra, nói: “Điểm đặc biệt sao? Hình như từ nhỏ đến lớn tôi luôn rất may mắn. Lúc tôi ba tuổi, anh trai dắt tôi đi cào vé đổi thưởng, không ngờ tôi đã cào trúng mấy trăm ngàn. Sau đó tôi mua vé số mấy lần cũng đều trúng hết, nhiều nhất trúng được ba trăm bảy mươi triệu, rần rần một thời. Còn nữa, những thứ mà tôi muốn có thì đều có được, cứ như nó tự động tìm đến tôi vậy”.
Ngô Bình càng khẳng định cô ta chính là một trong số những người đẹp trong sách hơn.
Lúc hai người họ đang nói chuyện thì bỗng có một người từ trên trời đáp xuống, xuất hiện trong sân. Đó là một nam tu, anh ta vừa xuất hiện thì lâu chủ của Quân Tử Lâu, Phương Quân Tử liền chặn đường.
“Này anh bạn, Quân Tử Lâu là chỗ riêng tư, mời anh đi cho”.
Người đó liếc mắt, lạnh lùng nói: “Gì mà Quân Tử Lâu, có biết tôi là ai không?”
Liễu Mỵ và Ngô Bình nghe ồn ào thì ra ngoài. Ngô Bình nhìn ra thì thấy người đó tầm chưa đến ba mươi tuổi, mặc bộ đồ màu đỏ, tóc tai rối bời, chiếc cằm dài cùng đôi mắt hí, mặt trắng, không râu, khiến người ta có cảm giác rất lạnh lùng.
Liễu Mỵ nhìn thấy anh ta thì kinh ngạc, nói: “Phàn sư huynh, sao anh lại đến đây?”
Vị Phàn sư huynh đó nhìn Liễu Mỵ chằm chằm, giận dữ nói: “Liễu Mỵ, em to gan lắm, dám hẹn hò riêng với nam tu ở bên ngoài, không sợ trưởng lão Ti Luật trị tội sao?”
Liễu Mỵ ngơ ngác, vội giải thích: “Phàn sư huynh, tôi đến đây để mời Ngô công tử giúp đỡ…”
Người đó vốn không hề nghe giải thích, nghiêm nghị nói: “Liễu Mỵ, lập tức đi theo tôi, nếu không sẽ xử lý theo giáo quy”.
Phương Quân Tử không thể kìm nén cơn giận trong lòng được nữa, lạnh lùng nói: “Người của Đại Diễn giáo cũng có thể ngông cuồng ở đây sao? Cút ra ngoài đi”.
Anh ta vừa dứt lời thì một luồng uy áp đáng sợ giữ chặt lấy đối phương, vị Phàn sư huynh đó giận dữ đáp với vẻ mặt không cảm xúc: “Hỗn xược”.
Sau lưng anh ta xuất hiện một chiếc bóng khổng lồ, đen như mực, trong bóng đen đó có vô số những cánh tay trắng bệch, mỗi cánh tay đều có một con mắt kỳ quái trong lòng bàn tay.
Những con mắt trên những cánh tay đó liền hướng hết về phía Phương Quân Tử. Mặt Phương Quân Tử tối sầm, dường như có một luồng sức mạnh kỳ quái đang muốn nuốt chửng anh ta.