Uy lực của Tầng Núi Thứ Chín mạnh gấp đôi Tầng Núi Thứ Tám, đương nhiên độ khó cũng gấp nhiều lần. Lần này cậu luyện mãi đến trời sáng mới luyện thành Tầng Núi Thứ Chín.
Lúc cậu thi triển Tầng Núi Thứ Chín thì cơ thể liền biến thành chín tầng ảo ảnh rồi sau đó chồng lên nhau, cuối cùng xuất chiêu kinh thiên động địa.
Trời sáng cậu lại tiếp tục luyện Trảm Đạo Thập Tam Kiếm tầng thứ chín vì Chín Tầng Núi ở phía sau.
Đương nhiên việc luyện thành kiếm thứ chín rất khó, cậu luyện hơn hai ngày, cuối cùng cũng luyện thành kiếm thứ chín vào chiều ngày thứ ba.
Kiếm thứ chín này là một thanh kiếm lớn màu tím, có sức mạnh đặc biệt, đó là Động Sát.
Động Sát tức là tìm ra sơ hở của đối phương, sau đó hạ gục chỉ với một đòn. Có thể nói Động Sát kết hợp với uy lực của tám kiếm trước đó đã trở thành võ kỹ mà tu sĩ thần thông không thể nào chống trả nữa.
Cậu ra khỏi khu vực tu luyện, Cổ Thanh Liên và Liễu Mỵ cũng xuất quan. Trong mấy ngày bế quan, hai cô gái có rất nhiều thu hoạch. Họ đều đã uống đan dược của Ngô Bình, cơ thể được cải thiện rõ rệt, tốc độ tu hành vượt xa trước đây.
Ngô Bình đang chuẩn bị ở lại đảo thêm mấy ngày thì điện thoại từ vệ tinh cậu đặt trên đảo truyền tin đến, là Hàn Băng Nghiên gọi.
“Anh Bình, khai giảng lâu vậy rồi, anh đã về trường lại chưa? Sắp thi rồi, nếu anh còn không về thì sẽ bị rớt môn đấy”.
Ngô Bình vỗ nhẹ đầu, cậu gần như quên mất mình là một sinh viên, nếu không nhờ cậu có quan hệ thì e là nhà trường đã đuổi cậu từ lâu rồi.
Cậu liền nói: “Băng Nghiên, anh sẽ về trường tham gia thi ngay”.
Hàn Băng Nghiên: “Vậy anh nhanh lên chút, giáo viên hướng dẫn của các anh hỏi thăm cách liên lạc với anh khắp nơi”.
Ngô Bình chỉ đành chia tay với Cổ Thanh Liên và Liễu Mỵ, quay về đại học Thần Kinh.
Liễu Mỵ nói gần đây đang rảnh nên tạm thời ở lại trên đảo Hoan Không tu luyện, còn Cổ Thanh Liên thì trở về Giang Nam.
Tại khoa y của đại học Thần Kinh, Ngô Bình đã thay quần áo học sinh, đi giày bata, mặc quần jean xuất hiện trước cửa khoa.
Hàn Băng Nghiên biết Ngô Bình sắp đến bèn đừng chờ ở đây trước, thấy anh ấy đến thì vội vàng nói: "Anh Bình, lúc đó em đã đến xử lý giấy tờ và thủ tục ở ngoại trú giúp anh rồi. Đồ đạc của anh đều đặt ở trong ký túc xá của em".
Ngô Bình hỏi: "Băng Nghiên, em đăng ký khoa nào vậy?"
Hàn Băng Nghiên cười đáp: "Em đăng kí khoa ngôn ngữ, chỉ cách khoa y một bức tường thôi".
Ngô Bình nói: "Nếu cuộc thi mà sắp tới thì anh phải tập kích thử mới được".
Đúng lúc này, điện thoại của Hàn Băng Nghiên chợt đổ chương, cô ngó rồi bất đắc dĩ nói: "Anh xem đi, giáo viên hướng dẫn của anh lại bảo em liên lạc với anh nè".
Ngô Bình kinh ngạc hỏi: "Khai giảng lâu vậy rồi, sao giờ bỗng dưng lại liên lạc anh?"
Hàn Băng Nghiên: "Cô Cung nói với em, trường học đã đổi hiệu trưởng, cách hành xử có chút nghiêm khác, cô ấy lo lắng anh cứ không đi học sẽ bị hiệu trưởng đuổi".
Ngô Bình sửng sốt, trước đây cậu có quan hệ với những ông lớn như Đông Vương nên chẳng thèm để ý, cũng không đi học. Chỉ là sao hiệu trưởng lại đổi người?
"Hiệu trưởng mới là người thế nào?", cậu hỏi.
Hàn Băng Nghiên đáp: "Vẫn chưa rõ, còn chưa chính thức nhậm chức. Em mời cô Cung ăn bữa cơm, có hỏi riêng cô ấy thì cô ấy bảo hiệu trưởng có lai lịch rất lớn, từng là cán bộ cấp cao".