Hắn trấn an Tiểu Vũ một phen, nha đầu kia mới lưu luyến không rời đi thu dọn đồ với đám Moria.
Hắn không biết mình sẽ đến La gia bao lâu, vẫn nên chuyển đám Tiểu Vũ vào trong trang viên tốt hơn.
Trang viên kia trải qua cải tạo của hắn, trận pháp bên ngoài có thể bao vây đám La Thành, trong động thiên lại càng có thể phòng ngự được mười kích toàn lực của cao thủ Thần Cảnh.
Trận pháp bảo vệ cộng thêm Ác Linh Vương, Vong Linh Titan, Moria và Long Tổ bảo vệ, sẽ không xuất hiện chuyện như vậy nữa.
Nhưng trước đó hắn còn một chuyện phải làm.
Ý niệm hắn vừa động, hắn dời mắt, nhìn cánh tay La Thành chém xuống.
Cánh tay bị đứt của La Thành bị một lực lượng không biết khiên dẫn, bay về phía hắn.
Hai ngón tay hắn dựng thẳng phía trước, môi khẽ mở, một đám phù văn biến mất vào trong cánh tay bị chém, tay bị đứt không lửa tự bốc khói đen.
Khói đen cuồn cuộn tắt, tay La Thành biến mất không thấy, một cái tay trong suốt như bản mẫu trôi nổi trước người Mạc Phàm, giống hệt cánh tay bị đứt của La Thành.
Thông thường linh hồn tồn tại trong thức hải, thực ra không phải vậy.
Linh hồn vốn ở thức hải, nhưng tồn tại ở khắp các nơi trên cơ thể, theo người lớn lên có hình dạng và thể tích tương đồng.
Cũng chính vì vậy, con người mới có thể khống chế mỗi vị trí.
Những người tay chân bị liệt, phần lớn là linh hồn ở tứ chi chịu thương tổn.
Nếu tứ chi bị chặt đứt, linh hồn bộ phận đó cũng bị đứt đi.
ố ầ ồ ắ ể ằ ể ồCánh tay trong suốt này là một phần linh hồn La Thành, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn đảm bảo với Tiểu Vũ rằng La Thành sẽ không dám động tới tiểu hồ ly.
Hắn nắm lấy cánh tay trong suốt, hai mắt nhắm chặt, thân thể nhanh chóng nhạt đi, biến mất.
Khi hắn mở mắt ra, đã quay về đình hóng mát trên Xá Sơn.
- Mạc tiên sinh, bên Đông Hải thế nào rồi?
Lưu Nguyệt Như thấy Mạc Phàm tỉnh lại, vội vàng hỏi.
- Không có gì đáng ngại, tiểu hồ ly bị La gia bắt đi rồi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Lưu Nguyệt Như nhíu mày, thời gian bà đến Mạc gia còn lâu hơn tiểu hồ ly, tất nhiên biết tiểu hồ ly.
Mỗi lần bà đến biệt thự, bộ dạng tiểu hồ ly đều vô cùng đáng yêu, nhất là đôi mắt còn thông minh hơn con người, không phải chỉ người Mạc gia thích nó, bà cũng quý nó.
- Mạc tiên sinh chuẩn bị đối phó La gia thế nào?
- Tôi đã bảo đám Tiểu Vũ thu dọn đồ tới Giang Nam, bà sắp xếp chuyện này đi, người Mạc gia chuyển đến trang viên, đợi bọn họ đến Giang Nam, tôi sẽ lập tức khởi hành đi Mạc Bắc.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua phía tây bắc, lạnh lùng nói.
La Yên đánh cược thua hắn, chút việc nhỏ đó hắn không để trong lòng.
Giống như người lớn đánh cược với đứa con nít, kết quả đứa con nít thua, người lớn sẽ đánh cược với con nít mỗi ngày sao?
Đây là chuyện không có khả năng.
La gia không thực hiện đánh cược, trái lại còn đến Mạc gia bắt người.
Lần này không khiến Mạc gia hối hận thiên sinh vạn thế, Mạc Phàm hắn không phải y tiên bất tử.
- Dạ, Mạc tiên sinh.
Lưu Nguyệt Như gật đầu, mây đen giăng đầy trong lòng.
- Vậy còn tiểu hồ ly Mạc tiên sinh chuẩn bị làm gì?
Mạc Phàm rất sủng tiểu hồ ly, không khác gì đối đãi với đám Tiểu Vũ, Tiểu Ngọc.
Tiểu hồ ly rơi vào tay La gia, chỉ sợ Mạc Phàm đi Mạc Bắc không đơn giản như vậy.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên sắc bén, trầm mặc một lát.
Rất có khả năng tiểu hồ ly là sư muội của Huyền Nguyệt, cho dù không phải, đã trở thành một trong những thành viên của Mạc gia hắn, như đám Tiểu Ngọc.
Hắn không có khả năng không đi cứu tiểu hồ ly, huống chi tiểu hồ ly biến thành bộ dạng Tiểu Vũ mới bị bắt, hắn càng không thể ngồi không không để ý đến.
- Chuyện tiểu hồ ly bà không cần xen vào, bà đi làm việc của bà trước đi, tôi có biện pháp khiến bọn họ không dám động vào tiểu hồ ly.
Muốn áp chế y tiên bất tử hắn, không xem mình có bao nhiêu bản lĩnh.
Hắn nghĩ một lát, cũng có hơn 1000 biện pháp khiến La gia không làm gì được, chút việc nhỏ đó làm khó được hắn sao?
- Ừm.
Lưu Nguyệt Như liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, xoay người xuống núi.
Lưu Nguyệt Như rời đi, một tay Mạc Phàm vươn ra trước, cái tay trong suốt chậm rãi xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, khôi phục bộ dạng ban đầu.
Có thứ này, nếu không phải trên người La Thành có Phệ Thần Ấn, hắn hoàn toàn có thể giết chết La Thành qua ngàn dặm.
Nhưng cho dù có Phệ Thần Ấn cũng không thắng được hắn.
Hắn suy nghĩ một lát, trước mắt sáng lên.
Trên mặt hắn lộ vẻ nghiêm túc, hai tay vũ động, một đám phù văn bay từ ngón tay hắn ra, ẩn vào trong hư không biến mất không thấy, không có một chút biến hóa.
Động tác của hắn duy trì liên tục như vậy khoảng chừng hơn mười phút, giống như cục đá nhỏ rơi vào trong hồ nước.
Vùng không gian trước người hắn dập dờn gợn sóng, thanh đồng đại môn cổ xưa chậm rãi xuất hiện trong hư không, giống như một cánh cửa chui từ đáy nước lên, khí tức già nua, phong cách cổ xưa, lạnh lẽo xuất hiện.
Mạc Phàm lại đánh liên tục phù văn vào trong hư không, “keng” một tiếng, thanh đồng thạch môn xuất hiện trước mắt Mạc Phàm.
Thanh đồng môn này cao khoảng 3 người, trên cửa khắc đầy đường vân kỳ lạ, nhưng trải qua nhiều năm, đường vân đã mờ đi một cách nghiêm trọng.
Giữa cửa khảm hai cái đầu, trông rất sống động, giống như chặt hai cái đầu thật xuống, lắp ở trên cửa.
- Ai gọi Trớ Chú Chi Môn ta vậy?
Trên cửa thanh đồng truyền đến giọng nói trầm thấp.
Giọng nói này vang lên, xung quanh lập tức có tiếng vọng, mãi mới biến mất.
Nếu trên người La Thành có Phệ Hồn Ấn, vậy thử tư vị nguyền rủa cả đời xem.