Long Hoa Hội bọn họ có dùng vũ khí tiên tiến với Mạc Phàm hay không, Mạc Phàm sẽ rời được thủ đô thật sao?
Tuy tu vi của ông ta thấp, nhưng nhận ra được không ít người, chiến lực mạnh nhất của Long Tổ đã ở đây, ngay cả Hỗn Độn Long Tổ rất ít khi ra mặt cũng xuất hiện.
Long Tổ bố trí phô trương như thế, Mạc Phàm có thể chạy được thì đúng là kỳ lạ.
Xung quanh, trưởng lão Chu Tước, trưởng lão Bạch Hổ và trưởng lão Chu Tước đều nhếch miệng.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, đã đến lúc này rồi, sao không nhìn ra ý đồ Long Hoa Hội phái người tới.
Dạ Vô Nhai tặng lễ là giả, rõ ràng là tới nhục nhã, trêu tức Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, cậu nhận lễ vật của cậu xong chưa?
Mạc Phàm cười khẽ, trong mắt chớp lóe tinh quang.
- Nói với Dạ Vô Nhai, tôi nhận ba lễ vật này, lát nữa tôi sẽ đáp lễ cho các người, đợi tôi một lát.
Nể mặt Dạ Tình, hắn không đối phó Dạ Vô Nhai.
Dạ Vô Nhai lại tới “tặng lễ” vào lúc này, có qua có lại mới toại lòng nhau, y tiên bất tử hắn không phải người thất lễ, vậy hắn sẽ chuẩn bị một phần đáp lễ cho Long Hoa Hội.
- Đáp lễ?
Người đàn ông trung niên kia nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.
Vậy mà Mạc Phàm còn muốn đáp lễ, đúng là ông ta không ngờ chuyện này thật.
- Được, vậy tiểu nhân ở bên ngoài đợi Mạc tiên sinh đáp lễ.
Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.
- Cậu không cần đợi ở ngoài, đợi ở đây đi, xem cậu ta đáp lễ thế nào.
Trưởng lão Bạch Hổ lạnh lùng nói.
Mạc Phàm đều không trốn thoát, còn muốn đáp lễ Dạ Vô Nhai, quan tâm bản thân mình trước ấy.
Đúng lúc bọn họ thiếu một người xem, người này rất thích hợp.
- Hỗn Độn đại nhân, như vậy được không?
Người đàn ông trung niên nhìn Hỗn Độn, vô cùng cung kính nói.
- Nếu trưởng lão Long Tổ chúng tôi đã nói vậy, cậu ở đây đợi đi.
Hỗn Độn thản nhiên nói.
- Cảm ơn Hỗn Độn đại nhân.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên như con buôn nói.
Cùng lúc đó, ông ta vụng trộm lấy tảng đá đã chuẩn bị xong ra, nắm trong tay.
Tảng đá này giống như con mắt, ông ta rót nội khí vào trong, quang mang yếu ớt khó mà phát hiện nở rộ trên con mắt.
Tảng đá này tên là Lưu Ảnh Thạch, có thể bí mật ghi lại mọi chuyện xảy ra xung quanh.
Mạc Phàm làm Long Hoa Hội bọn họ mất sạch mặt mũi, nếu có cơ hội nhìn thấy Mạc Phàm bị người của Long Tổ bắt đi, vậy thì không thể tốt hơn.
Hỗn Độn không quan tâm hành động mờ ám của người đàn ông trung niên, dời mắt nhìn Mạc Phàm.
- Mạc Phàm, bây giờ cậu có thể bắt đầu chưa.
- Hỗn Độn, thực ra các ông muốn khống chế tôi không cần dùng những người bị Thủy Tộc giết chết làm nối.
Mạc Phàm thản nhiên nói, trong mắt hiện lên sắc lạnh.
Hỗn Độn, đám trưởng lão Chu Tước và trưởng lão Bạch Hổ đều là người từng trải, nếu chỉ số thông minh không đủ, sao có thể ngồi vị trí này.
Hắn thả Long Vương U Châu, khiến người Long Tổ bị Thủy Tộc giết chết, chỉ là mối nối mà thôi.
Với chỉ số thông minh của bọn họ, không có khả năng không nghĩ ra được ai ra tay.
Nhưng đám người này không tìm bọn họ gây phiền phức, trái lại đi đối phó hắn, rõ ràng là cấp cao Long Tổ đã vô cùng bất mãn với hắn.
Nếu Long Tổ đã bất mãn với hắn, có thể nói cho hắn biết, hoàn toàn không cần phải lấy đám người bị giết làm công cụ.
Mạc Phàm vừa nói câu này, sắc mặt Hỗn Độn, trưởng lão Chu Tước và trưởng lão Bạch Hổ đều thay đổi.
- Mạc Phàm, cậu có ý gì đây, cậu đang nói chúng tôi cố ý hãm hại cậu sao?
Trưởng lão Chu Tước trầm giọng nói.
- Có phải hay không trong lòng các người rõ nhất, nhưng có phải hay không đều không quan trọng.
Mạc Phàm khinh thường nói.
Long Tổ vốn không phải nơi hắn ở lâu, nhân cơ hội này rời đi vậy.
- Mạc Phàm, cậu đừng ngậm máu phun người, dùng thực lực nói chuyện đi, cậu có thể rời khỏi nơi này, tùy cậu thế nào, không thể thì câm miệng.
Trưởng lão Bạch Hổ hừ lạnh nói.
- Thực lực, đó là thứ tốt, nhưng cho đến bây giờ tôi không thiếu, chỉ là các người muốn thấy, cũng cần phải có bản lĩnh này mới được, chỉ dựa vào Tứ Tượng Phong Thiên Trận hình thái này thì chưa đủ.
Mạc Phàm cười khẽ.
Tứ Tượng Phong Thiên Trận có nhiều hình thái, bốn người này chỉ dùng lực trận pháp cấp thấp nhất, loại lực lượng này phong ấn được những người khác, muốn phong ấn hắn còn kém xa.
- Tiểu tử, cậu còn cứng miệng, cậu đã muốn thử uy lực của Tứ Tượng Phong Thiên Trận, bản trưởng lão sẽ cho cậu thấy một lần, cho cậu hết hi vọng.
Trưởng lão Chu Tước lạnh lùng nói.
Bọn họ cộng thêm Hỗn Độn đã đủ đáng sợ, vậy mà Mạc Phàm còn cảm thấy không đủ, đúng là muốn chết.
Nói xong, bàn tay trắng nõn của Chu Tước để ra sau lưng, rồi ngửa đầu lên, phun ra một trường kiếm màu đỏ đậm.
Thanh kiếm này vừa xuất hiện, nhiệt độ trong phòng lập tức tăng lên rất nhiều, giống như ở trong hỏa lò.
- Tiểu tử, cậu thử tư vị của Nam Minh Ly Hỏa trước xem, đốt!
“Phập!” Trưởng lão Chu Tước cầm kiếm đâm vào trong quang bích trước mặt bà ta.
Rõ ràng ngọn lửa đâm vào trong quang bích, nhưng trực tiếp biến mất vào ngực Mạc Phàm, ngọn lửa màu đỏ đậm lan tràn toàn thân hắn.
Mạc Phàm nhìn ngọn lửa trên người, lông mày không nhăn lại.
- Các người còn chưa ra tay à, không ra tay thì có khả năng các người không còn cơ hội ra tay đâu.Sắc mặt Giang Thành âm trầm đến mức tận cùng, đám Hỗn Độn nhíu mày, nhao nhao lắc đầu.
- Tiểu tử này kiêu ngạo như vậy, tôi cảm thấy chúng ta nên để cậu ta thấy uy lực chân chính của Tứ Tượng Phong Thiên Trận thì hơn.
Trưởng lão Bạch Hổ nói.
- Ý kiến hay, Huyền Thiên Khôn Kiếm, trấn áp!
Một cự kiếm màu vàng đất bay từ trong hư ảnh Huyền Vũ phía sau trưởng lão Huyền Vũ ra, đâm vào trong quang bích.
Trọng lực như núi như biển đè về phía Mạc Phàm.
Mọi người nhíu mày.