Nhìn hạt châu trong tay, Mạc Phàm thở hắt ra, trên mặt lóe lên trắng bệch, con ngươi rét lạnh nhìn về phía cách đó không xa.
- Các người tự mình dừng lại, hay tôi giết các người?
Mạc Phàm cắm thiền trượng xuống đất, lạnh giọng hỏi.
Cách đó không xa, những người hốt hoảng chạy trốn vì Abe Seimei tự bạo như bị sét đánh, tất cả đều dừng lại.
Không ít người chậm rãi nghiêng đầu, nhìn Mạc Phàm bình yên vô sự cùng với Abe Seimei biến mất, sắc mặt cả đám lập tức âm tình bất định.
Đa số bọn họ đều chạy trốn, nên không để ý mọi chuyện xảy ra.
Nhưng nhìn thấy hạt châu và thiền trượng trong tay Mạc Phàm, không cần nghĩ cũng biết là có chuyện gì xảy ra.
Abe Seimei tự bạo không thành công, đã bị Mạc Phàm giết.
Nghĩ vậy, sắc mặt tất cả người Nhật quốc ở đây khó coi hơn nhiều.
Nhất là đám Iga Ryuki, trên mặt càng không có chút huyết sắc.
Bọn họ đều chen chân vào chuyện này, Abe Seimei đã chết, rất có khả năng kế tiếp là bọn họ.
Gần như không do dự, đám người này muốn rời đi.
Nhưng cường đại như bọn họ lại giống như bị thi pháp giam cầm, thân thể không thể nhúc nhích, càng không nói đến chạy trốn.
- Làm sao bây giờ?
Bọn họ nhanh chóng suy nghĩ điên cuồng.
Không trốn thoát, đứng tại chỗ chỉ có thể đợi chết.
Chỉ trong phút chốc, thân thể Iga Ryuki cong thành 90 độ, cung kính cúi đầu với Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh uy vũ, chúc mừng Mạc tiên sinh đánh bại Abe đại nhân.
Những người khác liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, do dự một lát, cũng nhao nhao cúi đầu với Mạc Phàm.
- Chúc mừng Mạc tiên sinh, vừa rồi là chúng tôi quá thất lễ, vẫn mong Mạc tiên sinh tha thứ.
Thượng sư kia khẩn thiết nói.
Ngay cả Abe Seimei Đại Âm Dương Sư đều thỏa hiệp với Mạc Phàm, bọn họ thân là vãn bối xin lỗi Mạc Phàm, cũng không tính là gì.
Hơn nữa cúi đầu còn tốt hơn bị giết chết.
Mạc Phàm nhìn đám Iga Ryuki, lắc đầu cười, đi về phía bọn họ.
- Các ông biết thất lễ rồi à?
- Đúng vậy, chúng tôi nguyện ý dùng trân bảo của gia tộc đền bù sai lầm lúc trước, mong Mạc tiên sinh tiếp nhận lời xin lỗi của chúng tôi.
Iga Ryuki nói.
Vừa rồi bọn họ đối nghịch với Mạc Phàm, nếu không lấy thứ gì ra bồi thường, cho dù Mạc Phàm tha thứ bọn họ cũng không tin.
- Đồ của các ông địch nổi thiền trượng này sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười mỉa hỏi.
Sắc mặt đám Iga Ryuki hơi khó coi, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Thiền trượng trong tay Mạc Phàm là do tam thần khí hợp nhất, là pháp bảo tốt nhất của Nhật quốc, đồ gia truyền của bọn họ lợi hại đến mấy cũng so được với tam thần khí sao.
- Tất nhiên đồ gia truyền nhà chúng tôi không thể so được với tam thần khí, nhưng mà…
Không đợi Iga Ryuki nói xong, Mạc Phàm đã cắt ngang.
- Tôi nhớ tôi nói rồi, các ông đứng ra đối nghịch với tôi, sẽ chết, tôi không nhớ lầm đúng không?
Mạc Phàm nhìn đám Iga Ryuki, hỏi.
Vẻ mặt đám Iga Ryuki ngẩn ra, trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải.
Bọn họ không thể nói là Mạc Phàm nhớ nhầm, nhưng không thể nói Mạc Phàm nhớ nhầm, cũng không thể thừa nhận.
- Mạc tiên sinh, chuyện này là lỗi của chúng tôi, mong cậu cho chúng tôi cơ hội sửa sai, chúng tôi nguyện ý giúp cậu diệt nhà Miyamoto.
Trong mắt Iga Ryuki lóe lên chút tàn nhẫn.
Dù sao Abe Seimei đã chết, Miyamoto Musashi cũng bại bởi Mạc Phàm, chuyện này đều do nhà Miyamoto gây ra, nhà Miyamoto trở thành cơ hội để bọn họ sống đi.
- Ông đã nhớ không nhầm, vậy các ông nên đi chết đi, diệt nhà Miyamoto không cần các ông ra tay.
Mạc Phàm khinh thường nói.
Nếu hắn nói đối địch với hắn thì sẽ chết, vậy không thể để mấy người này còn sống, nếu không mọi người sẽ nghĩ hắn là người không giữ lời.
Còn người nhà Miyamoto, có cả đống người đối phó giúp hắn.
Nói xong, hắn khẽ lướt thiền trượng về phía đám Iga Ryuki.
Mấy người không có đường sống phản kháng, thân thể bị chém thành đôi, trong máu tươi có xen lẫn nội tạng rơi xuống đất.
- Các ông muốn là địch với Mạc Phàm tôi sao?
Những người này vừa chết, Mạc Phàm nhìn người còn lại hỏi.
Những người còn lại nhíu mày, nhưng không dám thở mạnh.
Abe Seimei và Miyamoto Osamu là địch với Mạc Phàm, hai người đều chết.
Cho dù bọn họ ngốc, cũng sẽ không là địch với Mạc Phàm lúc này.
Mạc Phàm thấy không ai trả lời, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khẽ.
- Là địch cũng không sao, tôi ở đây ba ngày đợi các người, người đối địch với tôi đều có thể tới núi Phú Sĩ, nhưng đối địch với tôi thì phải chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì đối địch với tôi sẽ giống như núi này.
Mạc Phàm nói xong giơ thiền trượng trong tay lên cao, chém về phía núi Phú Sĩ.
- Phá Sơn Hà!
Ba chữ vang lên, một đạo ánh sáng bay từ thiền trượng ra, nhanh chóng chém về phía núi Phú Sĩ.
Một khe hở có thể chứa được một người xuất hiện dưới chân núi, lan tràn lên trên miệng núi.
Một lát sau, cả núi Phú Sĩ như bị chém ra, một khe hở xuất hiện một bên núi.
Mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trán những người này ra, chảy ròng ròng xuống.
Mạc Phàm vừa động liền chém núi Phú Sĩ, lực lượng này thật đáng sợ, tuyệt đối không phải người cảnh giới như bọn họ trêu chọc được.
- Mạc tiên sinh yên tâm, chúng tôi không dám.
Có người dùng tiếng Hoa Hạ, vội vàng nói.
- Dám cũng không sao, bây giờ các người có thể rời đi.
Mạc Phàm vẫy tay nói.
Hắn đến Nhật quốc chủ yếu là đến đón đám Tiểu Tuyết, tiêu diệt nhà Miyamoto và Abe Seimei.
Chỉ cần những người này không tự tìm đường chết như đám Iga Ryuki, hắn chẳng muốn ra tay.
- Dạ!
Những người đó thở phào nhẹ nhõm, như được đại xá nhanh chóng rời đi.
Theo những người này rời đi, tin tức Mạc Phàm đánh bại Abe Seimei và Miyamoto Musashi nhanh chóng truyền ra.
- Như vậy không tốt hơn sao?