Truyện Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều - Nam Hi Bắc Khánh : chương 153: trường an thất tử

Trang chủ
Quân sự
Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều - Nam Hi Bắc Khánh
Chương 153: Trường An thất tử
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:
Dịch: mafia777

Ngoài trừ chữ "Dương" ra, Hàn Nghệ hoàn toàn không cảm thấy trên người Dương Mông Hại có chút khí chất quý tộc nào, Vương Huyền Đạo người ta một thân áo vải, khí chất quý tộc cũng triển lộ hết ra, vừa xuất hiện thì biết tuyệt đối không phải dân chúng bình thường rồi.

Tuy nói người dựa vào ăn mặc, nhưng khi tu dưỡng tới cảnh giới nhất định rồi, ăn mặc liền trở thành gánh nặng, trở lại nguyên trạng chính là đạo lý này.

Đối với chuyện này, Hàn Nghệ cảm thấy vô cùng tò mò, giống bọn Dương Triển Phi đều vô cùng nghiêm chỉnh, chỉ duy nhất có Dương Mông Hạo, quả thật là tiểu dân thị tỉnh mà.

Sau khi giải quyết xong chuyện tiền, Dương Mông Hạo vẫn không chịu đi, Hàn Nghệ biết, tiểu tử này đang muốn khoe khoang khoác lác ở Quan Kỳ Hiên, dù sao thì y thắng Vương Huyền Đạo, thời khắc phong quang thế này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, đương nhiên phải nắm bắt cơ hội rồi, hất mặt hãnh diện một phen chứ, Hàn Nghệ cũng mặc kệ y, ra ngoài tìm bọn Tiểu Béo với Tang Mộc.

Hai người ra ngoài đi quanh một lát, Tang Mộc đột nhiên nói: "Ân công, đó chẳng phải Tiểu Dã sao?"

Hàn Nghệ nhìn sang, chỉ thấy một mình Tiểu Dã đứng giữa đường đang ra sức cười trộm, trong lòng tò mò, tiểu tử kia đang cười cái gì, thế là bước lên trước, nhẹ nhàng vỗ Tiểu Dã.

Tiểu Dã xoay phắt đầu lại, thấy là Hàn Nghệ thì nói: "Hàn...Hàn đại ca, huynh ra rồi."

Hàn Nghệ cười nói: "Tiểu tử đệ đứng giữa đường cười gì vậy?"

Tiểu Dã nghe thấy thì bật cười ha ha, đột nhiên đưa tay chỉ sang phải.

Hàn Nghệ nhìn theo hướng cậu chỉ, chỉ thấy một bóng người mập mạp đang đứng trước gian hàng bánh nướng: "Hửm? Đó chẳng phải Tiểu Béo sao?"

Tiểu Dã cười trộm nói: "Trước đó...trước đó Tiểu Béo nói đi mua bánh nướng ăn...ăn, nhưng hàng bánh nướng kia nói...nói muốn dọn hàng, nhưng Tiểu Béo lại đứng ngây người ở đó, đệ đi đến đây rồi huynh ấy còn không biết."

"Vậy sao?"

Hàn Nghệ lòng đầy tò mò lại liếc sang, quả nhiên, hàng bánh nướng người ta đã dọn xong gánh chuẩn bị đi về, nhưng Tiểu Mập lại cứ đứng yên bất động ở đó, thế là lặng lẽ đi qua.

Chỉ thấy đôi tay béo nhỏ của Tiểu Béo siết lấy nhau, hơi cúi đầu, thỉnh thoảng khóe mắt lại bay sang bên phải, thế là ánh mắt cũng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy bên phải có một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, đang ngồi xổm trước lồng trúc. Tiểu cô nương này đang mặc váy hoa vải cẩm Tứ Xuyên, trên đầu kẹp hai bím tóc, lông mi cong vút, đôi mắt to to, gương mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, thật sự là phấn điêu ngọc mài, tương lai nhất định là một đại mỹ nhân, mà trong lồng trúc có hai con thỏ nhỏ trắng tinh không lai tạp.

Hóa ra là Tiểu Béo phát xuân à! Hàn Nghệ cười ha ha mấy tiếng, lặng lẽ đi đến sau lưng Hùng Đệ, đột nhiên vỗ lên vai Hùng Đệ: "Tiểu Béo!"

"A!"

Hùng Đệ sợ tới mức cả người run rẩy kịch liệt, một thân thịt béo run lẩy bẩy, xoay người qua, kinh ngạc nói: "Hàn đại ca, huynh đến khi nào vậy?"

"Ta tới từ sớm rồi, chẳng qua chỉ là đệ nhìn đến quá nhập tâm thôi." Hàn Nghệ cười xấu xa nói.

Vừa dứt lời, gương mặt Hùng Đệ lập tức đỏ bừng lên, cúi đầu nói: "Hàn đại ca, huynh nói gì vậy?"

Hàn Nghệ cười ha ha, ánh mắt nhìn sang tiểu cô nương kia, nói: "Tiểu tử đệ, lại đứng đây nhìn trộm tiểu cô nương người ta, còn nhìn trộm đến nhập thần như vậy nữa."

"Đệ không có, đệ không có."

Hùng Đệ ra sức lắc đầu.

"Vậy sao?"

Hàn Nghệ nói: "Quên đi, ta còn chuẩn bị giúp đệ nghĩ cách, giúp các người làm quen với nhau. Đi thôi, chúng ta về thôi."

Hùng Đệ đảo mắt, nhẹ nhàng kéo tay áo Hàn Nghệ, cười ha ha không thôi.

Hàn Nghệ ừ một tiếng: "Đệ làm gì?"

Hùng Đệ nói: "Hàn đại ca, huynh có cách gì?"

Hàn Nghệ nói: "Vậy là đệ thừa nhận đệ đang nhìn trộm tiểu cô nương người ta."

Tiểu Dã bật cười ha ha.

Hùng Đệ gãi gương mặt béo phì đỏ bừng, chỉ là xấu hổ không nói.

"Tiểu tử đệ có thể tán được gái, thì heo nái cũng biết leo cây."

Hàn Nghệ lắc đầu, ngoắc ngón tay với Hùng Đệ.

Hùng Đệ vội vàng ghé lỗ tai sang, Hàn Nghệ đang định nói, chợt phát hiện Tiểu Dã đột nhiên cũng đưa tai sang, quay đầu nhìn Tiểu Dã nói: "Tiểu Dã, chẳng lẽ ngươi cũng muốn làm quen tiểu cô nương kia sao? Vậy thì không được, vậy sẽ làm tổn thương tình cảm của các ngươi."

Tiểu Dã vội vàng lắc đầu nói: "Đệ...đệ không nghĩ như vậy, đệ chỉ là tò mò."

"Bỏ đi, bỏ đi."

Hàn Nghệ phất tay, cũng không tránh Tiểu Dã, thì thầm lẩm bẩm nói một phen với Hùng Đệ.

Sau khi Hùng Đệ nghe xong, hồ nghi nói: "Hàn đại ca, có thể được không?"

"Đệ xóa ngay ý nghĩ đó, go."

"Cẩu? Đó là thỏ mà!"

"Ách, ta nói đệ đi nhanh đi."

Hàn Nghệ nói xong thì vung tay với Tiểu Dã, hai người trốn sang một bên.

Hùng Đệ đứng ở đó, nhìn trái thấy bọn Hàn Nghệ, nhìn phải thấy tiểu cô nương, gấp đến mức Hàn Nghệ cố gắng ra dấu tay.

Hùng Đệ gãi ngực, cuối cùng cất bước, đến trước cái lồng trúc kia.

Hàn Nghệ nhìn thấy cũng kinh hồn táng đảm, nghĩ bụng, chỉ mong tiểu tử này đừng làm hỏng chuyện.

Nhưng một lúc sau, Tiểu Mập này lại có thể tán gẫu với tiểu cô nương kia, hai người ngồi xổm trước lồng trúc, vừa đùa với hai con thỏ, vừa nói cười vui vẻ, điều này khiến Hàn Nghệ có chút ngơ ngác. Sặc, hóa ra nhóc mập này đang giả heo ăn lão hổ nha, bản lĩnh tán gái còn lợi hại hơn cả ta nữa!

Vốn dĩ hắn bày kế, để Tiểu Béo lên mua thỏ trước, sau đó hắn giả thành một đại ca nghiêm khắc, xông lên giáo huấn Tiểu Béo, sau đó Tiểu Béo lại vờ như cũng thích thỏ, vờ đáng thương, vờ nhu nhược, làm cho tiểu cô nương kia đồng tình, để cô bé nói giúp Hùng Đệ, bởi vì Hàn Nghệ nhìn ra được, tiểu cô nương này cũng rất thích hai con thỏ này, chắc chắn sẽ đứng về phía Hùng Đệ, thông cảm cho Hùng Đệ, sau đó Hàn Nghệ phẫn nộ rời đi, mọi sự đại cát.

Nào biết đâu rằng, căn bản không cần hắn nghĩ nhiều, Tiểu Béo tự mình làm xong rồi.

Tiểu Dã mờ mịt nhìn Hàn Nghệ: "Hàn đại ca, bây giờ chúng ta làm sao?"

"Thế đạo đổi thay mà!"

Hàn Nghệ lắc đầu thở dài nói: "Đi thôi, nơi này không còn chuyện của chúng ta nữa."

Tiểu Dã nói: "Không...không đợi Tiểu Béo sao?"

Hàn Nghệ ngẫm lại cũng đúng, ở đây là Trường An, không phải Dương Châu, bọn họ cũng lần đầu xuất môn, để một mình Tiểu Béo ở lại đây, đích thật không yên tâm lắm.

Tang Mộc đột nhiên nói: "Đúng rồi, Đông Hạo và Tá Vụ đâu?"

Tiểu Dã nói: "Bọn họ đang ở cửa hàng bán cung bên cạnh."

Tang Mộc nói: "Ân công, bằng không thì như vầy, ta và Tiểu Dã đi dạo xung quanh đây, thuận tiện trông chừng Tiểu Béo?"

Hàn Nghệ nói: "Như vậy cũng được, ta đi nói với Dương công tử một tiếng, lợi lát nữa tìm các ngươi. Nếu ta không đến, đợi Tiểu Mập tán gái xong, các ngươi đến Quan Kỳ Hiên tìm ta."

Tiểu Dã tò mò nói: "Hàn đại ca, cái gì là tán...tán gái?"

Hàn Nghệ chỉ Hùng Đệ, ba người lại cười xấu xa, sau đó chia tay.

Đi đến Quan Kỳ Hiên, chỉ thấy Dương Mông Hạo đang đứng run rẩy ở cửa, nhìn trái nhìn phải, thấy Hàn Nghệ tới, vội vàng nói: "Hàn Nghệ, ngươi đi đâu vậy, sao bây giờ mới đến, sắp lạnh chết bản công tử rồi."

Hàn Nghệ nói: "Ta chẳng phải nói rồi sao, ta đi tìm bọn Tiểu Béo."

"Vậy bọn họ đâu?"

"Bọn họ còn muốn đi dạo nữa, bằng không thì chúng ta tùy tiện tìm một chỗ ăn chút gì đó, thắng tiền dù sao cũng phải đi chúc mừng một phen."

Dương Mông Hạo đảo mắt, nói: "Nhưng tiền ta thắng được đều để ở Quan Kỳ Hiên rồi."

Tiểu tử ngươi thật hẹp hòi mà, Hàn Nghệ nói: "Ta mời."

Dương Mông Hạo nói: "Sao lại không biết xấu hổ thế chứ, đây là địa bàn của ta, sao có thể để ngươi mời. Dương Mông Hạo ta cũng coi như có chút danh tiếng ở thời này, việc này ta không làm được."

Nếu ngươi có giác ngộ này, thì còn nói gì chứ. Hàn Nghệ nói: "Vậy ý ngươi là?"

Dương Mông Hạo ho hai tiếng, nói: "Quay về lấy cũng phiền phức, bằng không ngươi tính sổ trước, đến lúc đó ta lấy tiền trả ngươi."

Sặc!

Trong lòng Hàn Nghệ dựng thẳng vô số ngón giữa.

Giả vờ hồ đồ a!

Hàn Nghệ cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy, theo Dương Mông Hạo đến quán rượu nhỏ đối diện. Tiền là Hàn Nghệ trả, đại gia Mông Hạo gọi, Dương Mông Hạo vừa vào cửa quán, thì hô to đủ kiểu, chỉ sợ người khác không chú ý đến y, rượu, thịt đều mang lên cho bản công tử. Dù sao thì không cần mình trả tiền, không chút cẩu thả nào.

"Cạn!"

Dương Mông Hạo uống một ly rượu lấp bụng, nói: "Hàn Nghệ, ngươi thấy chưa, ta đâu có lừa ngươi. Ta vẫn có chút quan hệ ở Trường An này, ngay cả Vương Huyền Đạo cũng hạ cờ với ta, còn thua ta nữa, ha ha.Y hoàn toàn lược bớt sự trợ giúp của Hàn Nghệ, cho rằng đều dựa vào sức một mình mình mà chiến thắng Vương Huyền Đạo."

Hàn Nghệ cũng cạn một chén, làm ấm dạ dày, cười gật đầu nói: "Đó là đương nhiên, thiếu công tử thông minh như vậy, ra tay hào sảng, rất trọng nghĩa khí, gặp chuyện bình tĩnh, còn biết làm người như vậy, nhất định có rất nhiều người thích cùng chơi đùa với thiếu công tử."

Hiển nhiên, lời nịnh nọt này quả thật là mất hết nhân tính, ngược lại nghe ra toàn đúng rồi.

Dương Mông Hạo nghe được thì bay bổng như tiên, nhướng mày vui vẻ, ha ha nói: "Hàn Nghệ, không nhìn ra ngươi thật sự là một người thành thật nha, đến đến đến, cạn một ly."

Thằng nhãi này tuổi còn nhỏ như vậy đã không biết xấu hổ như vậy, lớn lên còn thế nào nha! Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đa tạ thiếu công tử khích lệ."

Cụng ly với y, lại hỏi: "Đúng rồi, Vương công tử rốt cuộc là ai? Hình như rất lợi hại."

"Còn phải nói sao, trưởng tôn của Thái Nguyên Vương gia, một trong Trường An thất tử." Dương Mông Hạo kiêu ngạo nói, phảng phất như là đang nói y vậy.

Hàn Nghệ tò mò nói: "Trường An thất tử."

Thái Nguyên Vương gia thì hắn có nghe Dương Phi Tuyết nhắc tới, là một gia tộc còn trâu hơn Dương gia nhiều lần, hơn nữa vô cùng có lai lịch, Bắt nguồn từ triều Chu, đến nay có lịch sử hơn ngàn năm, thậm chí có thể nói là thành viên của nhóm tập đoàn gia tộc đầu tiên, Dương gia sao có thể so sánh được.

Dương Mông Hạo nói: "Ngươi không biết sao?"

Hàn Nghệ lắc đầu.

Dương Mông Hạo nước miếng tung bay nói: "Trường An thất tử là nhân tài kiệt xuất trong số con cháu các đại gia tộc. Ngoài trừ Vương Huyền Đạo, Độc Cô gia Độc Cô Vô Nguyệt ra, còn có Thôi gia Thôi Tập Nhận, Trưởng Tôn gia Trưởng Tôn Diên, Lư gia Lư Sư Quái, Trịnh gia Trịnh Thiện Hành, và nhà mẹ đẻ của mẹ ta, Nguyên gia Nguyên Liệt Hổ, cũng có thể nói là biểu huynh của ta."

Đây chẳng phải là phim võ hiệp, lẽ nào còn có bảng xếp hạng Thái Tử đảng sao? Nên là cha ai làm quan lớn nhất thì người đó trâu nhất chứ. Hàn Nghệ thật sự không dám tin hết vào Dương Mông Hạo, nói: "Ngươi đang nói bừa sao?"

"Sao ngươi lại không tin ta, Dương Mông Hạo ta chưa từng nói dối." Dương Mông Hạo kích động nói.

Đây đã là lời nói dối lớn nhất rồi. Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Đương nhiên không phải, ta chỉ tùy tiện nói mà thôi."

Dương Mông Hạo nói: "Ta không có gạt ngươi, Trường An thất tử rất có lai lịch, bọn họ..."

"Bọn họ thế nào?"

"Là...chuyện này ta không thể nói."

Dương Mông Hạo lắc đầu nói.

Hàn Nghệ nói: "Vì sao không thể?"

Dương Mông Hạo nói: "Bây giờ nếu ai dám bàn tán về lai lịch của Trường An thất tử nữa thì người đó sẽ là kẻ địch của Trường An thất tử, lỡ như để người ta biết, thì Dương Mông Hạo ta làm sao có thể lăn lộn ở Trường An nữa chứ."

Thần bí như vậy, Hàn Nghệ cũng không hỏi nhiều, dù sao thì cũng không liên quan đến hắn, đột nhiên đánh giá Dương Mông Hạo, nói: "Thiếu công tử ngươi sao lại không có trong Trường An thất tử."

Dương Mông Hạo nghe được thì sửng sốt, lập tức nói: "Còn không phải là trách cha ta sao."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Chuyện này liên quan gì đến cha ngươi?"

Dương Mông Hạo nói: "Quan hệ rất lớn. Con cháu trong nhà người ta đánh nhau, đều có đến mấy huynh đệ cùng nhau lên. Cha ta không chịu nạp thiếp, chỉ có một thê tử là nương ta, trong nhà hương hỏa không vượng, ta chỉ có một ca ca, hơn nữa đã đi làm quan từ rất sớm rồi, chỉ còn lại một mình ta, thế đơn lực bạc. Bằng không thì chỉ dựa vào thủ đoạn của Dương Mông Hạo ta, đừng nói là loại trừ ai, chí ít cũng phải là đệ bát tử Trường An."

Cái này có thể coi là lý do, được rồi, không hổ là quan tam đại, dù sao thì cứ đẩy lên người cha thì không sai vào đâu được. Hàn Nghệ cười nói: "Vậy ngươi không có đề nghị với cha ngươi sao, bảo cha ngươi tìm mấy tiểu thiếp về."

"Sao lại không có."


Vẻ mặt Dương Mông Hạo khó chịu nói: "Lúc còn rất nhỏ ta đã nói với cha ta, tìm hai tiểu thiếp, sinh cho ta mấy huynh đệ, nhưng ta cha căn bản không nghe khuyên, còn đánh ta một trận, mà mẹ ta cũng không giúp ta, cho nên ta không dám nhắc lại nữa."


Ngươi thật sự là một tên ngu xuẩn, lại thật sự khuyên cha ngươi tìm tiểu thiếp, nếu mẹ ngươi còn giúp ngươi, thì bà ấy thật sự quá nhân hậu rồi. Hàn Nghệ chỉ có thể chắp tay nói: "Thiếu công tử thật sự là nghĩa khí ngất trời, hiếu tâm đáng khen, Hàn Nghệ bội phục, bội phục."


Dương Mông Hạo đưa tay nâng mặt, rất sầu muộn, thở dài nói: -"Đáng tiếc ngươi không phải cha ta."


Hàn Nghệ thật lòng muốn quỳ.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều - Nam Hi Bắc Khánh

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Quân sự    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Nam Hi Bắc Khánh.
Bạn có thể đọc truyện Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều - Nam Hi Bắc Khánh Chương 153: Trường An thất tử được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều - Nam Hi Bắc Khánh sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close