Dịch: mafia777
***
Giang Hạ Vương Lý Đạo Tông chính là cháu họ của cao tổ Lý Uyên. Trong hoàng thất Lý thị, đó là thành viên thiện chiến nhất. Hầu như những chiến dịch quan trọng nhất của Đường triều đều có ông ta tham gia, có thể sánh ngang với đại tướng Lý Tích, chỉ tiếc là bị liên lụy với vụ án Phòng Di Ái mưu phản, bị bệnh chết trên đường bị giáng chức.
“Đích xác có khả năng này.”
Trịnh Thiện Hành khẽ gật đầu, cau mày nói: “Giang Hạ vương chính là hoàng thân quốc thích, trung với hoàng thất, hơn nữa dũng mãnh thiện chiến, đã lập lên vô số công lao, có thể nói là đệ nhất chiến tướng của hoàng thất. Bất kể là trong quân, hay trong dân gian, ông ta đều có uy vọng cực cao. Mà quan trọng nhất là Giang Hạ Vương vẫn luôn không hợp với Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương.”
Vương Huyền Đạo nói: “Còn một điều nữa, từ cuối thời kỳ Trinh Quán, Giang Hạ vương đã từ bỏ chức vị quan trọng, sống nhàn hạ ở nhà. Nhưng tới năm Vĩnh Huy, đương kim bệ hạ lại bắt đầu dùng Giang Hạ vương. Chỉ tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang, chính lần này đã đẩy Giang Hạ vương vào hướng vạn kiếp bất phục.”
Lư Sư Quái cau mày nói: “Nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ chính vì thế mà nhận ra, chính vì thế mà đuổi Lý Đạo Tông ra khỏi Trường An, vậy đây thực sự không phải là một tin tức tốt đối với bệ hạ.”
Vương Huyền Đạo lắc đầu thở dài nói: “Đây là điều ta lo lắng nhất. Nếu không dựa vào Thái Tông Thánh Thượng. Chỉ dựa vào chúng ta rất khó chiến thắng Trưởng Tôn Vô Kỵ. Trừ khi là kéo hết gia tộc của chúng ta vào cuộc đấu tranh này. Nhưng dù vậy, phần thắng cũng không cao.”
Lư Sư Quái cười khổ nói: “Cho dù có muốn thì những trưởng bối trong dòng tộc không chắc đã bằng lòng cuốn vào dòng nước xoáy này.”
Trịnh Thiện Hành nói: “Giang Hạ vương đã bệnh chết. Bây giờ nói tới ông ấy cũng không có ích gì. Giả thiết Thái Tông Thánh Thượng thật sự lưu lại hậu chiêu. Vậy kinh nghiệm của người này có thể so bì với Trưởng Tôn Vô Kỵ. Vậy ngoài Lý Đạo Tông ra còn có người nào đây?”
Vương Huyền Đạo nói: “Trong đám văn thần dường như không có ai. Trong võ quan có thể có hai người.”
Trịnh Thiện Hành nói: “Huynh nói Lư Quốc Công Trình Tri Tiết và Đại Tư Không Lý Tích?”
Vương Huyền Đạo gật gật đầu, nói: “Nhưng hai người này dường như không có khả năng lắm. Lư quốc công và Trưởng Tôn Vô Kỵ quan hệ cá nhân rất tốt. Lúc bệ hạ đăng cơ, chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ và Lư quốc công một văn một võ hộ giá. Hơn nữa từ khi Trưởng Tôn Vô Kỵ nắm quyền, chưa từng đối phó với Lư quốc công. Hai người đều là cựu thần của Tần Vương, giao tình mấy chục năm rất thân thiết.”
Hơn nữa, Lư quốc công cũng rất khó chống chọi với Trưởng Tôn Vô Kỵ. Còn về Đại tư không Lý Tích, các người cũng biết rồi. Đây là con hồ ly bo bo giữ mình. Từ khi Cao Tổ lập lên Đại Đường ta đến nay, đã trải qua rất nhiều lần nội đấu trong hoàng thất. Mỗi lần đều làm chao đảo văn võ trong triều. Bao gồm Phòng tướng, Mã Chu, Ngụy Công bọn họ đều bị cuốn vào trong. Chỉ có duy nhất một người từ biến cố Huyền Vũ Môn tới nay vẫn đứng ngoài, đó chính là Lý Tích.
Lư Sư Quái gật đầu nói: “Người này cẩn thận chặt chẽ, chỉ hỏi chiến sự, không hỏi chính sự, mỗi khi chiến sự chấm dứt. Ông ta đều là người đầu tiên gỡ bỏ binh quyền. Hơn nữa nhiều năm ở ngoài, khó có thể đáng tin cậy.”
“Không chỉ có vậy.” Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: “Lư huynh, ngươi ra ngoài đã lâu, có thể có một số chuyện ngươi còn chưa rõ. Kỳ thực đương kim thánh thượng nhiều lần muốn đề bạt Lý Tích. Nhưng Lý Tích thường qua quýt cho xong. Chỉ làm một lần Hữu Phó xạ, sau đó liền lập tức từ chức. Hiện giờ ngày ngày cáo bệnh ở nhà. Nghe nói có hơn một năm không lên triều sớm rồi. Mỗi ngày ở nhà không phải câu cá thì là săn bắn. Chưa từng hỏi qua triều chính.”
Vương Huyền Đạo chớp mắt nói: “Trước khi biến cố Huyền Vũ Môn. Thái Tông Thánh Thượng từng đích thân đi mời ông ta. Nhưng ông ta không có động tĩnh gì. Ông ta đã không phải là cựu thần của Tần Vương, cũng không phải là thân thích hoàng thất. Hơn nữa nhiều chuyện đã qua, Thái Tông Thánh Thượng làm sao dám đem trọng trách như vậy giao cho ông ta.”
Lư Sư Quái mặt lộ vẻ buồn bực, nói: “Nhưng nếu không phải hai người bọn họ. Trên đời không thể tìm được người có thể chiến thắng Trưởng Tôn Vô Kỵ nữa rồi.”
Ba người nói xong, chợt phát hiện dường như thiếu một người. Không khỏi nhìn Hàn Nghệ. Chỉ thấy Hàn Nghệ đang ngồi trên rào chắn, mười ngón tay đan vào nhau, uốn cong ngón tay cái, khẽ gõ vào môi của mình.
“Hàn tiểu ca.
Trịnh Thiện Hành nhẹ giọng gọi.”
Hàn Nghệ ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Thiện Hành.
Trịnh Thiện Hành nói: “Ngươi đang suy nghĩ gì?”
Hàn Nghệ cười nói: “Ta đang cảm ơn Trương trung thừa của chúng ta. Bởi vì ta cảm thấy ta thực sự cần thiết phải đi hiểu rõ văn võ bá quan trong triều.”
Trong lòng thầm nói. Nói chuyện với người thông minh đơn giản hơn nhiều rồi. Đưa mắt nhìn ba người kia một lượt, nói: “Dường như chúng ta còn quên một người.”
“Ai?”
“Đương kim bệ hạ.”
Lư Sư Quái ngẩn người, thở dài: “Tuy nói người này làm hoàng đế sẽ vì thế mà thay đổi. Nhưng bản tính khó đổi, tính cách của bệ hạ có chút yếu đuối. Nếu không như thế, ta e rằng cũng đã không tìm chúng ta tới giúp đỡ.”
“Không, ta không cho là vậy.”
Hàn Nghệ lắc đầu, nói: “Chắc hẳn các người cũng biết chuyện Gia Cát Lượng và Lưu A Đẩu. Lưu A Đẩu không thành danh được không phải vì ông ta vô dụng, mà bởi vì tính cách của ông ta yếu đuối. Ông ta không dám nói không với Gia Cát Lượng. Kỳ thực Lưu A Đẩu hết sức thông minh. Bởi vì ông ta có được cái chết yên lành. Là một người hàng chủ như vậy là rất hiếm có, Nhưng đương kim bệ hạ tuyệt không phải A Đẩu. Bằng không y cũng không nóng lòng tranh giành quyền lực. Hơn nữa bệ hạ cũng không vô năng như chúng ta nghĩ.
Lúc trước các vương tử tranh giành, mãnh liệt tới mức nào. Tại sao lại là đương kim bệ hạ ngồi lên. Ta có một bằng hữu từng nói một câu. Đừng bao giờ xem thành công của người khác chỉ là may mắn. Trưởng Tôn Vô Kỵ mạnh tới cỡ nào thì ông ta cũng không phải hoàng đế. Chỉ dựa vào điểm này, chúng ta sẽ có sức lực đọ sức với Trưởng Tôn Vô Kỵ. Ta tin là các người bằng lòng với hoàng thượng vào triều làm quan. Tuyệt không phải là hy vọng ký thác vào Thái Tông đã qua đời chứ.”
Lư Sư Quái ba người trầm ngâm không nói.
Điều này là khẳng định. Cho dù là hoàng thất có yếu, nó vẫn là hoàng thất. Cho dù thần tử có mạnh tới đâu cũng chỉ là một thần tử.
Lư Sư Quái nói: “Nhưng nếu như không có đại thần trong triều ủng hộ. Cho dù là bệ hạ muốn mở miệng nói chuyện này, cũng không biết nên nói từ đâu a.”
Hàn Nghệ cười nói: “Chắc hẳn các người cũng nghe nói. Hôm qua bệ hạ nổi giận trên triều đình. Ta nghĩ rằng đây là một cách do thám của bệ hạ. Bệ hạ muốn xem có cách nào để đột phá triều đình hay không. Kết quả ta nghĩ các người cũng biết rồi. Việc thăm dò của bệ hạ bị Trưởng Tôn Vô Kỵ hóa giải thành vô hình. Sự trầm ngâm của triều đình làm cho bệ hạ không biết làm thế nào. Cổ tay y đã tích đủ khí lực, nhưng không có người tiếp chiêu. Như vậy có thể thấy, triều đình không thể đột phá rồi. Vậy đường ra duy nhất chính là đốt cháy hậu viện của mình. Mà hậu cung đối với bệ hạ mà nói, đó mới chính là chiến trường tốt nhất.”
Ba người nghe được liên tiếp gật đầu, kỳ thật điểm này bọn họ cũng nghĩ đến. Vương Huyền Đạo cau mày nói: “Ngươi muốn nói là phế Vương lập Võ.”
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Trịnh Thiện Hành một tay ôm trán, nói: “Nhưng Vương hoàng hậu là một phụ nữ vô tội. Nếu như chúng ta giúp bệ hạ. Như vậy khác gì cầm đồ đao lên đối phó với nàng ta.”
Lư Sư Quái nói: “Còn có Tiêu Thục phi. Hiện giờ quan hệ của Lan Lăng Tiêu thị và Trưởng Tôn gia rất tốt. Chỉ sợ khó có thể đứng ngoài.”
Hàn Nghệ nói: “Có câu muốn dẹp ngoại tất phải an nội. Nếu như bệ hạ muốn làm chủ. Trước tiên phải xử lý tốt hậu viện của mình. Sự tình đã tiến triển tới nước này, đã là không thể thay đổi rồi. Bọn họ là thê tử của bệ hạ. Nhưng lại đồng tâm với ngoại thích, chứ không phải bệ hạ. Đừng nói bệ hạ không thích Vương hoàng hậu, cho dù là thích thì hậu cung của bệ hạ cũng không thể có cả hai người bọn họ. Phàm là tranh đoạt quyền lực, làm sao có thể không chết người.
Lư Sư Quái lắc đầu nói: “Tuy ngươi nói rất có lý. Nhưng bọn họ không đáng tội chết. Nhưng nếu như Võ Chiêu Nghi trở thành hoàng hậu. Bọn họ và tộc nhân của bọn họ, đều khó tránh khỏi cái chết. Ta chỉ cảm thấy nếu như chúng ta mới bắt đầu mà không nghĩ tới những thứ này. Vậy chúng ta có khác gì so với Trưởng Tôn Vô Kỵ.”
Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: “Lư huynh nói có lý. Chúng ta từ lúc sinh ra đã được hưởng vinh hoa phú quý, được người khác tôn trọng. Nhập sĩ đối với chúng ta mà nói, thực sự quá đơn giản. Có làm quan hay không, kỳ thực đối với chúng ta mà nói không có gì khác biệt lớn. Hơn nữa còn chuốc lấy rất nhiều phiền toái. Tất cả những gì chúng ta làm chỉ là có theo đuổi trong lòng. Ta thấy vô số người đều có giấc mộng cao thượng, cứu tế thiên hạ, hoặc bán mạng vì dân. Nhưng dường như đều mất phương hướng trên còn đường theo đuổi quyền lực. Ta cảm thấy chúng ta bắt đầu từ ngày đầu tiên nên kiên trì nguyên tắc của mình. Dùng lý do này, phá bỏ các lý do khác. Bằng không chúng ta sẽ không khác với đám người đó. Nếu như là quyền lực không thuộc về nhà vua thì sẽ hại không biết bao người. Lúc này những mong muốn trong lòng chỉ trở thành những than phiền trước lúc chết mà thôi.”
Vương Huyền Đạo nói: “Vương hoàng hậu là tộc tỷ của ta. Ta không thể máu của nàng ta thắm đẫm tay của ta.”
Nguyên tắc? Đúng vậy. Nếu như một người tùy ý vứt bỏ đi nguyên tắc. Sao có thể hoàn thành tất cả, Hàn Nghệ rất tán thành quan điểm này. Tuy nói là muốn thành việc lớn phải hao phí rất nhiều thời gian. Nhưng mới ban đầu đã đem thời gian tính vào trong đó. Như vậy rất khó giành được thành công. Gật đầu nói: “Nếu như chúng ta muốn thành công. Vương hoàng hậu không thể nào tiếp tục ngồi trong cung được. Chúng ta có thể làm được chính là bảo toàn tính mạng cho nàng ta.”
Vương Huyền Đạo hơi hơi nhíu mày nói: “Nhưng nàng là Hoàng hậu, chỉ có phế, không thể bỏ. Nếu như muốn phế hậu thì phải cho Vương hoàng hậu một tội danh. Chỉ cần đưa lên tội danh thì làm thể nào để bảo toàn tính mạng của nàng?”
Hàn Nghệ nói: “Bảo toàn tính mạng của nàng là căn cứ để chúng ta có thể chiến thắng Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ. Nếu như không thể, thì tất cả đều là nói xuông. Cho nên, nếu như chúng ta hiện giờ nghĩ quá xa. Chỉ biết ngồi quấn quýt ở nơi này. Ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Hay là người chết chính là mình. Nếu như thực sự đến nước đó. Chúng ta phải đem hết sức để bảo toàn tính mạng của bọn họ. Còn có thể thành công hay không thì ai cũng không thể bảo đảm. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Nhưng có một tiên đề là chỉ cần chúng ta giúp bệ hạ chiến thắng Trưởng Tôn Vô Kỵ. Chúng ta mới có tư cách bảo toàn tính mạng của bọn họ.”
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, trầm ngâm một lúc lâu. Lư Sư Quái nói: – Hiện giờ chúng ta dường như chỉ có thể đợi bệ hạ mở miệng thôi.
Hàn Nghệ cười nói: “Theo ta được biết, sẽ không quá lâu.”
Trịnh Thiện Hành thở dài, nói: “Cũng chính là đứng bên cạnh vực sâu.”
Hàn Nghệ ha hả nói: “Thực ra đứng bên cạnh vực sâu và đứng trên đất phẳng cũng không khác nhau nhiều. Bởi vì chúng ta vẫn còn sống. Chỉ cần còn sống là có hi vọng.”
Lư Sư Quái cười ha hả, nói: “Chỉ cần còn sống là còn hi vọng.”