Dịch: mafia777
***
Chuyện này giật mình không nhỏ nha!
Hàn Nghệ cũng không dám tin vào lỗ tai của mình.
Ngự Sử Đại Phu chẳng phải là chức vị bình thường, đó là lão đại của Ngự Sử Đài, chính tam phẩm, có thể trực tiếp buộc tội Tể Tướng, là Phó Tể Tướng danh xứng với thực, quyền lực rất lớn.
Còn mấy người bọn họ? Lúc này mới đi làm được mấy ngày, đều là quan nhỏ bát phẩm, ngay cả công lao nhỏ còn chưa lập được, ngươi bảo bọn họ tranh thủ chức Ngự Sử Đại Phu, vậy không phải nói đùa thì là gì?
Nếu Hàn Nghệ tin thì chính là heo, nhìn trái nhìn phải, nói: “Nơi này không phải nơi nói chuyện.” Sau đó mời ba người vào trong phòng, đồng thời đuổi hết hạ nhân, bảo Tiểu Dã trông cửa viện, không cho bất cứ ai vào hậu viện, cho dù là các nàng Lưu Nga, Mộng Nhi.
Trở về phòng, Hàn Nghệ không chờ được nữa mở miệng nói: “Chuyện này làm sao có thể?”
Trịnh Thiện Hành thở dài: “Không chỉ có ngươi đâu, chúng ta cũng không dám tin, nhưng bệ hạ quả thật có ý này, chỉ là không nói thẳng ra thôi.”
Vương Huyền Đạo nhàn nhạt nói: “Kỳ thật đây chỉ là hành động bất đắc dĩ của bệ hạ mà thôi. Hiện nay cả Tam Tỉnh đều là người của Quốc Cữu Công, đừng nói chúng ta không vào được, cho dù có vào được cũng sẽ bị người ta chèn ép, căn bản không làm được gì cả. Sau vụ án của Phòng Di Ái, các quan viên của Đại Lý Tự đều nghiêng về phía Quốc Cữu Công, chỉ duy nhất Khổng Đại Phu của Ngự Sử Đài là không cùng một phe với Quốc Cữu Công.”
Trịnh Thiện Hành nói: “Sở dĩ Khổng Đại Phu không bị Quốc Cữu Công chèn ép cũng chỉ vì ông ta luôn bệnh liệt giường, ít khi lên thượng triều, mà Ngự Sử Đài thì vẫn luôn do Trương Minh xử lý.”
Hàn Nghệ khẽ nhíu mày nói: “Nhưng lấy sự khôn ngoan của Quốc Cữu Công, hẳn đã sớm đẩy Trương Minh lên rồi, khó thể nào lưu lại cái tai họa ngầm này.”
“Đây chính là vấn đề.”
Sắc mặt Vương Huyền Đạo nghiêm trọng nói: “Thật ra Chử Toại Lương cũng từng muốn đẩy Trương Minh lên, nhưng bệ hạ lấy lý do Khổng Đại Phu cúc cung tận tụy cho Đại Đường mà từ chối đề nghị này, từ đó về sau cũng không còn ai nhắc đến nữa.”
Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: “Ý của Vương công tử là bệ hạ không muốn chức Ngự Sử Đại Phu lại rơi vào tay của bọn Quốc Cữu Công sao?”
Vương Huyền Đạo gật đầu nói: “Nhưng lúc đó Chử Toại Lương cũng chưa chắc thật sự muốn đẩy Trương Minh lên, mà là đem chuyện này ra nói trước, ép kim khẩu bệ hạ phải ra, tức là chờ sau khi Khổng Đại Phu qua đời, vậy thì bệ hạ không thể tiếp tục từ chối được nữa.”
Trịnh Thiện Hành nói: “Chức Ngự Sử Đại Phu có quyền lực quá lớn, hơn nữa vị thế rất xảo diệu, nếu có thể vận dụng tốt thì sẽ là một thanh lợi khí, dù sao thì Ngự Sử Đại phu có thể buộc tội tất cả quan lại, đồng thời có thể trực tiếp buộc tội bất kỳ một vị Tể Tướng nào trên triều, bao gồm cả Thái Úy. Tam Tỉnh thì cũng đừng nghĩ đến chuyện này, quyền lực của Đại Lý Tự lại bị động, chỉ có Ngự Sử Đài là có tính công kích, ta nghĩ đây cũng là nguyên nhân vì sao Hoàng thượng lại bảo chúng ta vào Ngự Sử Đài.”
Đây đúng là một sắp xếp hoang tưởng mà, Hàn Nghệ tức giận nói: “Cho nên Hoàng thượng liền đem hi vọng ký thác lên người chúng ta sao, vấn đề là trong mấy người chúng ta có ai thích hợp làm Ngự Sử Đại Phu à?”
Lư Sư Quái lắc đầu nói: “Chẳng có ai thích hợp cả, Ngự Sử Đại Phu là chức vị quan trọng, hơn nữa có quan hệ trực tiếp đến tất cả quan lại, từ trước đến nay đều là do đại thần đức cao vọng trọng đảm nhiệm. Kỳ thật nếu mà luận bối phận, Trương Minh cũng không thích hợp làm, bởi vì trong triều còn có rất nhiều trưởng bối đức cao vọng trọng. Chỉ là Quốc Cữu Công nhìn xa trông rộng, từ lâu đã sắp xếp Trương Minh vào Ngự Sử Đài, hơn nữa thời thời khắc khắc ở bên chỉ điểm Trương Minh. Trương Minh thăng đến chức Ngự Sử Trung Thừa cũng đích thật là từng bước trèo lên, không có bất kỳ quanh co nào, hơn nữa Trương Minh từ lâu đã có quyền của Ngự Sử Đại Phu rồi, bây giờ chỉ cần Khổng Đại Phu qua đời, vậy thì Trương Minh đích xác là nhân tuyển tốt nhất, cũng không ai có ý định tranh với Trương Minh.”
Đây cũng chính là chỗ khiến người ta sợ hãi nhất của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Ông ta đã làm Tể Tướng 30 năm, có thể dùng tới 10 năm để bố trí một quân cờ, Lý Trị thì không có được ưu thế này. Lý Trị kế vị chưa đến 10 năm, quân cờ trên bàn ít đến đáng thương. Mà chỗ càng thâm sâu càng khó dò chính là, có trời mới biết Trưởng Tôn Vô Kỵ còn bố trí bao nhiêu quân cờ nữa trong triều.
Đồng dạng, bọn Hàn Nghệ cũng không có ưu thế này.
“Ý định này của bệ hạ chẳng phải là cố ý làm khó chúng ta sao, chúng ta căn bản không có tư cách này, dùng mạng đi tranh à!” Hàn Nghệ buồn bực nói.
Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: “Việc này đích xác có thể nói là làm khó, nhưng đứng ở lập trường của bệ hạ mà suy xét, thì ngoài chúng ta ra, Hoàng thượng cũng không còn ai để dùng cả!”
Hàn Nghệ nghe vậy cạn lời.
Lý Trị đương nhiên cũng biết bọn họ không thích hợp, y không phải kẻ ngốc, hơn nữa còn là cực kỳ không thích hợp, nhưng đại thần trong triều đều là người của Quốc Cữu Công, mà những người còn lại, hoặc là không đủ tư cách, hoặc là đều tranh nhau nịnh bợ Trưởng Tôn Vô Kỵ, hơn nữa đều là đám cáo già, cũng không dám đối nghịch với Trưởng Tôn Vô Kỵ, càng không nói chuyện tranh với Trương Minh. Cho dù có tranh được, phỏng chừng cũng sẽ bị Trưởng Tôn Vô Kỵ thu nạp, vậy chẳng phải là làm không công một phen sao.
Duy chỉ có mấy người bọn họ là do đích thân Lý Trị đề bạt lên, hoàn toàn là người của y.
Lần này rắc rối nha!
Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: “Vậy chúng ta làm sao đây? Đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành nha?”
Ba người nghe thấy mà cũng mặt mày ủ rũ.
Một lát sau, Lư Sư Quái mới nói: “Nếu nhất định phải tranh, thì trước mắt, đầu tiên chúng ta cần phải lập công đã. Nếu không có công tích, cho dù có cơ hội, bệ hạ cũng không có lý do để đề bạt chúng ta. Kế tiếp là phải thắng được Trương Minh, cách duy nhất chính là đuổi Trương Minh ra khỏi Ngự Sử Đài, bằng không thì chắc chắn không thắng được.”
Trịnh Thiện Hành nói: “Không chỉ có vậy, cho dù tranh thắng Trương Minh, thì mấy người chúng ta chỉ mới vừa vào Ngự Sử Đài, luận tư cách bối phận, cho dù là xếp đến chân trời cũng không đến lượt chúng ta.”
Vương Huyền Đạo khẽ thở dài nói: “Thành tích thì còn dễ nói, Giám Sát Ngự Sử là chức dễ lập công nhất, ra ngoài tuần tra một chuyến, chung quy sẽ gặp quan lại làm việc phạm pháp. Nhưng công lao này không đủ để chúng ta thăng lên Ngự Sử Đại Phu, hơn nữa nếu thời gian quá lâu, ta sợ Khổng Đại Phu sẽ không chống đỡ được tới lúc đó. Đến lúc đó một khi Khổng Đại Phu qua đời, bọn Chử Toại Lương chắc chắn sẽ lập tức thượng tấu cầu bệ hạ tấn phong Trương Minh làm Ngự Sử Đại Phu.”
Lư Sư Quái xoa trán nói: “Ta cho rằng chuyện này quá khó rồi, bằng không bệ hạ cũng không nói mập mờ như vậy. Ta xem chừng bệ hạ cũng chỉ hi vọng chúng ta tranh thủ một chút, hi vọng thành công vô cùng mong manh.”
“Đâu chỉ là vô cùng mong manh, quả thực là không thể hoàn thành nha.”
Trịnh Thiện Hành cười khổ một tiếng, nói: “Nhưng nếu Ngự Sử Đài cũng hoàn toàn bị bọn Quốc Cữu Công khống chế, vậy thì đồng nghĩa với việc bệ hạ sẽ mất đi lợi khí cuối cùng trong triều, đến lúc đó bá quan sẽ càng sợ Quốc Cữu Công, bệ hạ muốn nắm quyền thì càng không thể.”
Ngự Sử Đài chính là chuyên môn đối phó văn võ toàn triều, bên trong có rất nhiều mưu nị. Đại Lý Tự dù có trâu chó, thì cũng phải là án kiện xảy ra trước, Đại Lý Tự mới có thể nhúng tay và phát huy tác dụng. Ngự Sử Đài thì hoàn toàn không cần, Ngự Sử Đài có thể nghe tin xong là thượng tấu, đây chính là lợi khí tốt nhất để tiến công nha, cũng là lợi khí mà Lý Trị không muốn mất đi nhất.
Từ đó có thể thấy, Lý Trị đáng thương đến thế nào. Chẳng qua chỉ là muốn móc ra một Phó Tể Tướng từ kẽ tay của Trưởng Tôn Vô Kỵ, vậy mà đã là chuyện gần như không thể. Hiện tại Trung Thư Lệnh còn đang trống, Liễu Thích vừa từ chức, nhưng việc này giống như đánh cờ vậy. Nếu ngươi đặt quân cờ xuống trước, vậy chắc chắn sẽ bị ăn luôn, không có cái gật đầu của Trưởng Tôn Vô Kỵ, ai cũng không dám đảm nhiệm Trung Thư Lệnh.
Trịnh Thiện Hành đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, Hàn tiểu ca, ngươi không phải là có cách đối phó với Trương Minh sao?”
Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo đều kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, tò mò hỏi: “Ngươi không nói với bọn họ sao?”
Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: “Chẳng phải ngươi bảo ta đừng nói ra ngoài sao?”
Không hổ là quân tử, đủ thành tín. Hàn nghệ lập tức nói chuyện đó cho Vương Huyền Đạo và Lư Sư Quái nghe. Chuyện đã đến nước này, còn có gì mà không thể nói chứ.
“Thật vậy sao!”
Lư Sư Quái nghe xong khẽ nhíu mày, nói: “Đây là một tin tốt, nhưng muốn dùng nó để đối phó với Trương Minh, đầu tiên chúng ta phải tra rõ chuyện này, sau đó tuồn chuyện này ra, đồng thời phải có chứng cứ xác thực, thì có lẽ đủ để ngăn cản Trương Minh tấn chức.”
Vương Huyền Đạo nói: “Có thể nói đây là kết quả tốt nhất rồi. Bọn Quốc Cữu Công đâu phải người bình thường, Trương Minh là quân cờ ông ta tốn nhiều năm như vậy để bồi dưỡng. Nếu Quốc Cữu Công vận dụng thế lực của mình, thì đủ để ép việc này xuống.”
Hàn Nghệ nói: “Ban đầu ta cũng tính như vậy. Nếu Trương Minh thật sự chơi âm mưu quỷ kế gì với ta, ta liền lấy cái này ra để uy hiếp, để gã không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Vương Huyền Đạo gật đầu nói: “Nếu chỉ dùng để uy hiếp, quả thật sẽ có tác dụng.”
Trịnh Thiện Hành vội vàng nói: “Hàn tiểu ca, lúc ấy ngươi không phải nói như vậy nha. Ngươi nói trong một tháng có thể đuổi bọn họ ra khỏi Ngự Sử Đài, còn muốn cược năm phần với ta nữa.”
“Vậy sao ngươi không chịu đánh cược với ta?” Hàn Nghệ hỏi ngược lại.
Trịnh Thiện Hành buồn bực nói: “Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói những chuyện này, có cách thì mau nói đi.”
Hàn Nghệ cười khổ nói: “Ta nói một tháng, kỳ thật là để ngươi đừng lo lắng. Cho dù ta có cách, ta cũng không dám bảo đảm trong vòng một tháng có thể thành công. Kỳ thật ta chỉ là mượn chuyện này làm cớ, để chính mình bình yên vô sự, tiện thể để bọn họ nháo đến gà chó không yên. Nhưng nếu thật sự muốn động thật, thì mặt sau còn có bọn Quốc Cữu Công ở đó. Đúng như Vương công tử nói, cho dù chúng ta có chứng cứ chứng minh Trương Minh giết người, thì Quốc Cữu Công vẫn có thể đè xuống. Hơn nữa, cho dù chúng ta đánh bại được Trương Minh, thì cũng không đến phiên chúng ta thượng vị, chúng ta còn phải lấy chiến tích và danh vọng ra để nói chuyện nữa, nói không chừng còn may áo cưới cho người khác, vậy thì ngược lại bất lợi cho chúng ta. Dù sao thì Trương Minh vẫn còn nhược điểm trong tay chúng ta, thế nên không đến lúc cần thiết, ta thật sự không muốn đi nước cờ này.”
Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Thiên thuật và âm mưu. Thiên thuật phần lớn chỉ là đùa bỡn kẻ địch, không có chức năng dồn đối phương vào chỗ chết. Hàn Nghệ đã đến Đường triều lừa gạt nhiều người như vậy, cũng không có lừa chết một ai, chỉ là đạt được mục đích rồi thôi. Hắn tự tin có thể dựa vào Thiên thuật mà ngồi vững chức Giám Sát Ngự Sử ở Ngự Sử Đài, đồng thời cũng có thể đùa bỡn bọn Trương Minh dở sống dở chết. Nhưng mục đích bây giờ của bọn họ không phải là đối phó Trương Minh, mà là muốn lên làm Ngự Sử Đại phu, vậy thì lần này cần phải đưa đối phương vào chỗ chết nha.
Nếu vận dụng Thiên thuật thì không thể nào đạt được mục đích này, chắc chắn phải thêm quyền mưu vào. Đơn giản mà nói thì Thiên thuật có lợi hại hơn nữa thì nhiều nhất cũng chỉ có thể lừa được Tổng thống, chứ không thể lên làm Tổng thống được.
Vương Huyền Đạo khép hờ hai mắt, nói: “Xem ra chúng ta chỉ có thể tận hết sức, nghe ý trời mà thôi.”
Hàn Nghệ đưa mắt quét sang, thấy ba người bọn họ đều mặt mày nhăn nhó, nghĩ bụng, luận về tài trí và phương diện chính trị, ba người bọn họ hợp lại nhất định là hơn mình, mà ưu thế duy nhất của mình chính là Thiên thuật (Thuật lừa gạt). Một khi ba người bọn họ đều không có cách nào, cũng có nghĩa là đường chính không thể đi được rồi, vậy thì chỉ có thể đi đường vòng, sử dụng một chút bàng môn tả đạo. Hắn khẽ cau mày, ngẫm lại một ít âm mưu ở hậu thế, đột nhiên cau mày lại, nói: “Vương công tử, vừa rồi ngươi nói cái gì nhỉ?”
Vương Huyền Đạo sửng sốt, nói: “Tận hết sức, nghe ý trời.”
“Không không không!”
Hàn Nghệ nói: “Ta nói là câu trước nữa, nếu ta dùng chuyện Trương Minh và vợ Tưởng Hiến thông dâm để uy hiếp Trương Minh, thì chắc chắn sẽ có tác dụng.”
Vương Huyền Đạo gật đầu nói: “Đây là hiển nhiên, chuyện thương phong bại tục thế này, cực kỳ tổn hại môn phong, người trong thiên hạ không dung thứ được. Một khi chuyện này lộ ra, thì cho dù Quốc Cữu Công có áp chế được, cũng sẽ khiến bọn họ cực kỳ đau đầu. Thế nên chỉ cần ngươi không bức Trương Minh đến tuyệt cảnh, thì Trương Minh chắc chắn nghĩ đủ cách để ổn định ngươi, để ngươi không tuồn chuyện này ra ngoài.”
Hàn Nghệ nghe vậy thì híp mắt.
Trịnh Thiện Hành chờ mong nói: “Có phải ngươi có chủ ý gì hay không?”
Hàn Nghệ gật đầu nói: “Ta thật ra có một ý tưởng, nhưng bây giờ vẫn chưa định hình được, không biết các ngươi có thể lấy được một số tư liệu chi tiết của quan viên Ngự Sử Đài không, bao gồm cả thành viên gia tộc bọn họ, đặc biệt là những người làm quan ở Trường An.”