Ông Sáu Kim nói: “Chuyện là thế này, cậu Trương, con người tôi rất thích nhân tài, cực kì kính trọng những người trong Huyền môn như cậu, cho nên tôi muốn chu cấp cho cậu Trương”.
“Chu cấp?”, Trương Mặc Vũ nghe được từ này thì cảm thấy hơi lạ.
Lúc này ông Sáu Kim vội giải thích: “Đúng vậy, là chu cấp”.
“Từ nay về sau cậu muốn ăn gì, uống gì, ở đâu, dùng cái gì, nhà họ Kim tôi đều sẽ phụ trách toàn bộ! Đồng thời tôi sẽ cho cậu mười triệu một năm”.
Trương Mặc Vũ híp mắt lại, khá lắm, một năm mười triệu, quả nhiên nhà họ Kim này giàu nứt đố đổ vách!
Anh chỉ mỉm cười, không đồng ý.
Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí cả, người ta cho bạn mười triệu chắc chắn sẽ không cho không.
Thế là anh hỏi: “Nếu chấp nhận chu cấp của nhà họ Kim thì phải cần có điều kiện gì?”
Ông Sáu Kim trả lời: “Cậu Trương, cậu có bản lĩnh như vậy, không cần phải mở tiệm bên ngoài để coi bói xem tướng cho nhiều người vậy đâu, thế thì quá mệt”.
“Điều mà nhà họ Kim tôi không chấp nhận được nhất là trơ mắt nhìn những người có bản lĩnh vất vả, nên nhà họ Kim sẽ cho cậu tiền, cậu cũng không cần coi bói hay xem tướng cho người khác, chỉ cần chỉ điểm cho nhà họ Kim vào những lúc cần thiết là được”.
Trương Mặc Vũ lập tức hiểu ra, đây mà là chu cấp cái gì, rõ ràng là nuôi nhốt cơ mà.
Chỉ cần Trương Mặc Vũ nhận tiền, sau này anh sẽ chỉ có thể nghĩ kế cho nhà họ Kim.
Nói dễ nghe hơn là khách hoặc người làm công cho nhà họ Kim.
Còn nói đúng sự thật là người giúp việc, nô lệ của nhà họ Kim!
Làm sao Trương Mặc Vũ có thể chấp nhận kiểu chu cấp này được?
Cho dù anh chấp nhận, sư phụ của anh cũng sẽ không đồng ý.
Lúc này, Trương Mặc Vũ từ chối không chút do dự: “Tôi xin nhận lòng tốt của ông Sáu Kim, có điều tôi đã quen tự do tự tại, không chịu được ràng buộc, nên ông đừng nhắc lại việc chu cấp gì đó nữa”.
Thấy Trương Mặc Vũ từ chối, ông Sáu Kim lập tức chau mày, biểu cảm có vẻ không được vui cho lắm.
Ông ta nghĩ, có phải thanh niên trước mặt này không biết điều quá rồi không?
Mặc dù ngoài mặt ông Sáu Kim tỏ ra rất cung kính, lại còn nắm rõ thông tin của Trương Mặc Vũ trong lòng bàn tay, nhưng đây chỉ là chút ít vấn đề mặt mũi mà thôi.
Mười triệu vẫn chưa hài lòng, cậu muốn bao nhiêu? Cậu có thể trị giá bao nhiêu? Quả thật không biết điều chút nào!
Tuy lúc này ông Sáu Kim không nói gì, nhưng khí thế trên người ông ta đột nhiên trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều, loại khí thế của người ngồi ở vị trí cao lâu ngày kia lập tức lộ ra.
Nếu người bình thường cảm nhận được khí thế này, chỉ e họ sẽ lập tức hiểu ý kinh sợ, người thường hoàn toàn không thể chịu nổi trước khí thế này.
Nhưng Trương Mặc Vũ lại không có một chút áp lực nào, anh cầm một cái càng cua, chỉ tập trung gặm mà chẳng coi ai ra gì.
Thấy bầu không khí có vẻ khác thường, bà Sáu vội cười bảo: “Ông xã à, em nghe nói cậu Trương vừa mới đến Kim Lăng không lâu, chắc cậu ấy vẫn chưa biết rõ cục diện ở Kim Lăng, có một số việc không thể nóng vội được”.
Ông Sáu Kim khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nhưng vẻ mặt của ông ta lại hơi lạnh lùng.
Ở trong mắt ông ta, những thầy phong thuỷ không nghe lời ông ta, cho dù có chút bản lĩnh cũng không là gì, không đáng tốn công tốn sức làm thân.
Có đôi lúc nể mặt cậu thì cậu phải nhận, nếu cậu không chịu nhận, sau này sẽ không còn qua lại với nhau nữa.
Nhưng bà Sáu lại cảm thấy rất có hứng thú với Trương Mặc Vũ, bà ấy hỏi: “Cậu Trương, có phải con bé Thượng Quan Tuyết kia đã nói gì với cậu khiến cậu hiểu lầm về nhà họ Kim tôi đúng không?”
Trương Mặc Vũ vừa ăn cua, vừa cười đáp: “Chuyện này không liên quan gì đến người khác, tôi nói tôi đã quen tự do tự tại, không chịu được ràng buộc rồi”.
“Muốn tôi làm phụ tá riêng cho ai đó thì thôi đừng bàn tới”.
Nghe thấy giọng điệu kiên quyết của Trương Mặc Vũ, ông Sáu Kim lập tức khịt mũi: “Thôi được, ai cũng có chí hướng riêng mà!”
Lúc này ông ta đã muốn đi về, thời gian của ông ta vô cùng quý giá.
Bà Sáu nhìn ra được suy nghĩ của ông Sáu Kim, bà ấy nôn nóng: “Ông xã, cậu Trương không phải người bình thường đâu, đúng lúc chúng ta cũng đang có việc, có lẽ chúng ta có thể nhờ cậu Trương giúp xem sao”.
Trương Mặc Vũ lập tức dừng đũa, nhìn về phía bà Sáu, muốn biết bà ấy có việc gì cần nhờ giúp.
Ông Sáu Kim hơi suy tư một lúc, sau đó mới nói: “Chuyện của chúng ta e là cậu Trương cũng không có cách đâu”.
Trương Mặc Vũ lập tức có hứng thú: “Ồ? Ông nói tôi nghe thử xem!”
Ông Sáu Kim hờ hững đáp: “Chúng tôi muốn sinh một đứa con trai”.
Nghe vậy, Trương Mặc Vũ lập tức cạn lời.
Trời ạ, ông đã hơn bảy mươi tuổi rồi mà còn muốn có con trai, thảo nào lại bảo tôi không có cách.
Với số tuổi này của ông, dù ông có ăn nhân sâm mỗi ngày như ăn cà rốt thì chắc cũng không thể sinh được đứa con trai đâu.
Đương nhiên vì thói quen nghề nghiệp, Trương Mặc Vũ vẫn nhìn ông Sáu Kim và bà Sáu.
Ngay sau đó anh lắc đầu: “Chuyện này e rằng không được, chín năm trước cả hai người đều đã mất khả năng sinh sản cùng lúc, nếu tôi đoán không sai thì có lẽ hai người đã uống một loại thuốc nào đó”.
Lời Trương Mặc Vũ nói rất nhẹ nhàng, nhưng ông Sáu Kim và bà Sáu lại đứng bật dậy.