Khi tôi bước qua lối mòn như trong hang động, tôi có thể thấy hai người phụ nữ đang ngồi trên ghế.
Sếp và Jain.
Tôi có thể cảm nhận được ma lực tỏa ra mãnh liệt từ hai người đó. Đó là cấp độ của người sở hữu ma lực vượt qua ngưỡng thông thường rồi.
Tôi hít một hơi sâu và bước về phía họ.
Sếp nói.
“Cậu đến rồi, Tiểu Đệ.”
“Vâng.”
Tôi cúi chào. Tuy nhiên, cô ấy nhìn tôi với cặp mắt đòi hỏi thêm nữa. Tôi làm như cô ấy muốn.
“Sếp.”
“…Mmm.”
Cùng với cái hừm thỏa mãn, hắc ma thuật tuôn ra từ cơ thể của Sếp, rồi tạo ra một cái ghế. Tôi ngồi xuống đấy và hướng mắt nhìn Jain. Cô ta đang kiểm tra tôi từ đầu đến chân.
“…Đây là Jain. Cứ nghĩ cô ấy là đồng nghiệp là được.
Sau khi Sếp giới thiệu xong, Jain tươi cười và vẫy tay.
“Hi hi.”
“Vâng, rất vui được gặp cô.”
Trừ những lúc tôi trông thấy cô ta ngụy trang, đây là lần đầu tôi gặp mặt cổ. Tôi cúi chào tôn trọng nhất có thể.
“Cậu thấy đấy, Hajin-ssi, tui có rất nhiều câu hỏi cho cậu đó.”
“…Vâng, câu hỏi gì vậy?”
Cô ấy chắc là muốn biết động cơ đằng sau việc tôi muốn sát hại Chae Jinyoon chăng.
“Bộ quần áo đó, cậu bắt chước từ tạp chí thời trang hở?”
“…Là sao cơ?”
Thể loại câu hỏi gì đây?
“Khác với những nam sinh cùng tuổi, cậu có gu thời trang khá đấy.”
“…”
Thật lòng mà nói thì tôi dành khá nhiều nỗ lực cho thời trang của bản thân. Với một người có ngoại hình trung bình ở tuổi đôi mươi, thời trang là cách duy nhất để khiến cho bản thân hấp dẫn hơn. Cũng bởi tôi không cần lo lắng gì về tiền bạc hiện tại, thì tất nhiên quần áo của tôi tốt hơn so với những học viên khác, những người hiếm khi vận những bộ đồ khác ngoài bộ đồng phục học viên.
“Tui chỉ hứng thú chút thôi ~”
“Tôi hiểu rồi.”
“Jain.”
Sếp lia mắt về phía Jain, người đang nheo nheo đôi mắt và lầm bầm, ‘okay, okay’.
“Ta muốn biết tại sao cậu lại muốn sát hại Chae Jinyoon.”
“…”
Tôi chần chừ. Tôi có nên kể cho họ nghe về sự tồn tại của Hạt Giống Ác Quỷ không đây? Liệu họ có tin vào thứ tai họa đó không, khi tôi không có cách nào để chứng minh nó?
“Nếu cậu không muốn nói, thì cậu có thể giữ nó cho bản thân.”
Tuy nhiên, Sếp liền xóa tan nỗi lo của tôi. Bỏ qua má Jain đang mím môi thất vọng, Sếp tiếp tục với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Nhưng cái giá cậu phải trả rất rõ ràng.”
Đôi mắt của Sếp ánh lên tia nhìn nhiệt thành đến lạ.
“Cậu sẽ trở thành sức mạnh của chúng ta, không bao giờ quên món nợ này và…kí vào bản hợp đồng ngay.”
Khúc cuối làm tôi phì cười.
“Tất nhiên rồi.”
“Tốt, vậy thì tui sẽ giải thích kế hoạch nhá.”
Jain thình lình lên tiếng.
Cổ tạo ra một cái bàn hình tam giác bằng ma lực và đặt tay cổ lên bàn.
Màn giảng giải của Jain bắt đầu.
**
Sau khi Chae Jinyoon lấy lại ý thức, ngày nào Chae Nayun cũng đi thăm anh ấy. Sức khỏe của Chae Jinyoon mỗi ngày một tốt hơn. Mặc dù anh ấy vẫn dành thời gian để ngủ hơn là tỉnh táo, anh vẫn đang hồi sức nhanh đến nỗi anh ấy sẽ có thể bước xuống khỏi giường chỉ trong một tháng.
“Mm…”
Hôm nay đã là ngày thứ tư kể từ khi Chae Jinyoon tỉnh giấc. Chae Nayun đi thăm Chae Jinyoon với bạn của cô ấy, và tôi là một trong số đó.
“Hm…”
Chae Jinyoon xem xét kỹ lưỡng những người bạn của Chae Nayun, rồi chỉ vào một người.
“Em là Kim Suho đúng không?”
“V-Vâng, em là Kim Suho. Làm sao anh biết?”
Kim Suho mở to đôi mắt.
“Chae Nayun từng nhắc đến cậu rất nhiều khi con bé còn học ở Học Viện Quân Sự.”
Chae Nayun đứng hình trước lời nói của Chae Jinyoon. Cô ấy liếc nhìn tôi một chút trước khi bắt đầu biện minh cho bản thân.
“Y-Yeah, mình nói là cậu quả là một đứa con trai mong manh dễ vỡ luôn tỏ ra biết tất cả mọi thứ đó.”
“Hả? Không phải thế có hơi quá sao?”
“Haha, mình đồng ý với cậu, Chae Nayun.”
Shin Jonghak xen vào, phá ra cười một cách chân thật.
“Jonghak cũng mong manh như Suho luôn.”
“Không, không, mình trông cũng men lỳ mà.”
Một phản ứng cực gắt đến từ Shin Jonghak trước đòn cà khịa của Yoo Yeonha.
Tuy nhiên, tôi chẳng thể nào tập trung vào cuộc trò chuyện của bọn họ. Lời nói của họ lọt tai này ra tai kia trong khi tôi ngồi im trên cái ghế, đăm chiêu suy nghĩ.
Dựa vào Chân Thư, thì Hạt Giống Ác Quỷ đã phát triển được 97% rồi.
Giả sử rằng 100% là đâu đó giữa 4 đến 5 năm, tôi chỉ còn khoảng 2 tháng hoặc thậm chí chỉ còn 1. Không còn nhiều thời gian nữa đâu.
“Sao cậu nhìn đăm chiêu thế?”
Khi đó, Yoo Yeonha vỗ lên vai tôi.
Tôi mỉm cười cay đắng.
“Không có gì, mình chỉ hơi mệt thôi.”
“Ah, em là Hajin phải không?”
Chae Jinyoon bỗng nhiên chỉ thẳng tôi. Mắt chạm mắt và Chae Jinyoon cười mỉm khi bắt gặp ánh nhìn của tôi.
“Cảm ơn đã đến đây mỗi ngày. Em làm anh thấy ngại thật đó.”
“Eh? Cậu ấy đến mỗi ngày ư?”
Yoo Yeonha ngạc nhiên hỏi. Shin Jonghak làm vẻ mặt bất mãn, trong khi Kim Suho chỉ nhún vai rồi cười.
“Tất nhiên ~ em ấy đi chung với Nayun mỗi ngày mà.”
“Ah, đ-đừng nói thế mà, Anh hai.”
Chae Nayun chỉ được phép đi thăm anh ấy 1 lần 3 tiếng mỗi ngày. Đó cũng là lúc Chae Jinyoon thức giấc.
Trong bốn ngày vừa qua, Chae Nayun năn nỉ tôi đi cùng với cô ấy, và tôi đồng ý, trong khi nghĩ rằng tôi có thể nói chuyện riêng với Chae Jinyoon.
“..Cậu ấy là, um, fan của Anh hai đó.”
“Fan của anh ư?”
“Yeah, cậu ấy toàn nói đến anh mọi lúc đó đúng không? Nhớ kì trước chứ?”
Chae Nayin càu nhàu một cách đùa cợt và liền khóa đầu tôi. Cũng bởi tôi chẳng có hơi đâu mà diễn trò với cô ấy, tôi lặng lẽ thoát khỏi màn khóa đầu của nhỏ.
“…Mình chỉ đùa thôi.”
Cảm thấy lúng túng, Chae Nayin chọc chọc tay tôi và lẩm bẩm một cách rụt rè.
“Này, mình chỉ giỡn thôi mà.”
“Chae Nayun.”
Shin Jonghak xen vào, rõ ràng đang tỏ ra không hài lòng.
“Cái gì.”
“Theo mình ra ngoài.”
“Mình không muốn.”
“Đồng hồ của cậu.”
Chae Nayun nhìn xuống đồng hồ của cô.
“Ah, em sẽ quay lại ngay, Anh hai.”
Họ có vẻ như là đã nhận tin nhắn gì đó khi ra khỏi phòng, để lại tôi một mình với Chae Jinyoon.
Tôi nhìn Chae Jinyoon trong im lặng. Chae Jinyoon cũng nhìn ngược lại tôi.
Mặc dù cuối cùng tôi cũng đã có cơ hội để nói chuyện riêng với anh ta, nhưng đầu tôi lại hỗn loạn với tất cả những suy nghĩ phức tạp. Sau khi sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình, tôi nói.
“Chae Jinyoon-ssi.’
Nghe giọng nói cứng nhắc của tôi, Chae Jinyoon mỉm cười.
“Sao thế, Kim Hajin-ssi?”
“…Cơ thể của anh thế nào rồi?”
“Mm, anh nghĩ là anh cảm thấy tốt hơn rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Chae Jinyoon vang lên. Tôi lại hỏi câu khác.
“Còn đầu của anh?”
“Đầu anh?”
Chae Jinyoon nghiêng đầu.
“Phải, anh có cảm giác thôi thúc như muốn làm gì đó xấu xa không?”
“Huh?”
“Như là đang có những suy nghĩ kinh khủng, hay cảm thấy năng lượng ma quỷ hơn là ma lực từ cơ thể của anh.”
“….”
Tôi có thể thấy bóng phản chiếu của mình từ cặp mắt của Chae Jinyoon. Tôi thấy được rằng mình đang sợ hãi.
Nhưng tôi lại muốn hỏi.
Liệu anh có tin tôi nếu tôi nói anh sắp trở thành ác quỷ?
Liệu anh có từ bỏ mạng sống để bảo vệ cô em gái bé nhỏ của mình?
“…Mm, anh không rõ. Không lẽ em đang nói đến Chiến Dịch Hoa Lửa à?”
Tuy nhiên, Chae Jinyoon vẫn bị mắc kẹt trong quá khứ.
Không thể hỏi câu hỏi tôi muốn, tôi gục đầu xuống. Tôi nghiến răng và nắm chặt tay ghế của mình. Khi tôi ngồi xuống và cạn lời, nỗi lo lắng ngập tràn từ tim tôi làm tôi run rẫy.
Rồi bỗng nhiên…Chae Jinyoon đặt tay lên đầu tôi.
“Anh không biết chuyện gì làm em phiền muộn đến vậy, nhưng…’
Rầm----
Vào lúc đó, cánh cửa mở tung.
“Ah, xin lỗi Anh hai…Cái gì?”
Nhìn tay của Chae Jinyoon đang đặt trên đầu tôi, Chae Nayun nhíu mày.
“Hajin hẳn là fan bự của anh nhỉ.”
“…Pft, thật à?”
Nhưng cô ấy không nghĩ gì nhiều và rồi ngồi xuống cạnh tôi.
Chae Jinyoon hỏi.
“Những người khác đâu rồi?”
“Em tiễn họ về rồi. Anh cũng phải nghỉ ngơi nữa mà.”
“Ah…tiếc thật. Có chuyện gì xảy ra à?”
“Yeah, um, Thầy Yoo Sihyuk thông báo rằng ông ấy sẽ hoãn trại huấn luyện khoảng 4 ngày. Nên là em sẽ khởi hành vào ngày 25.
Yoo Sihyuk đã biết rõ tình hình của Chae Nayun. Tuy nhiên, vẻ mặt của Chae Nayun trông không ổn lắm.
“…Nhưng Anh hai, hay là em khỏi đi được không?”
Chae Jinyoon không trả lời. Thay vào đó, anh ấy từ từ quay đầu và nhìn tôi.
“Anh nghĩ là em ấy đang hỏi em đấy, Hajin-ssi.”
“Cái gì? K-Không, em đang hỏi anh mà Anh hai.”
“…Em nghĩ sao, Hajin?”
Chae Jinyoon hỏi.
Trại huấn luyện của Yoo Sihyuk nằm trên đỉnh núi Baekdu.
Núi Baekdu là một trong những nơi tập trung năng lượng tâm linh và mana nhiều nhất trên thế giới. Kết quả là, không ai có thể lên được đỉnh núi mà không sở hữu kỹ năng ở một mức độ nhất định.
Để tới trại huấn luyện của Yoo Sihyuk, người ta phải luyện phổi của họ thật khỏe. Chae Nayun, Kim Suho, và Shin Jonghak sẽ không thể bước chân ra khỏi đó cho đến khi kì nghỉ đông kết thúc.
“…Mình không đi được không?”
Chae Nayun quay sang tôi rồi hỏi. Tôi kiên quyết trả lời.
“Không, cậu nên đi đi.”
Chae Nayun phải rời khỏi để đến Trại Huấn Luyện của Yoo Sihyuk.
“Eh? Ah…nhưng tớ không đi cũng đâu có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới đâu…”
“Cứ đi đi.”
“Chậc.”
Mặt của Chae Nayun xụ lại một đống như một con chó Bull khi cô ấy liếc xéo tôi.
Cũng hên là Chae Jinyoon có vẻ như đồng ý với tôi.
“Nayun, anh đồng ý với Hajin. Nếu là vì anh thì em không cần phải lo lắng đâu. Em có thể thăm anh bất cứ khi nào em muốn mà, nhưng đây có thể là cơ hội duy nhất của em để đi đến trại của Yoo Sihyuk đó.”
“…Em đằng nào cũng phải đi mà. Oh yeah, em có mang cái máy ảnh này.
Chae Nayun đổi chủ đề và lấy ra cái máy ảnh chất lượng cao từ cái túi của cô. Sau đó, cô ấy dúi nó vào tay tôi.
“Nè, chụp bọn mình vài bức đi.”
Chae Nayun chạy lại kế bên Chae Jinyoon. Mặc dù anh ta có chút ngạc nhiên, nhưng anh ấy cũng mỉm cười vui vẻ.
Tôi lẳng lặng nhìn họ, rồi lẩm bẩm.
“…Quét.”
Con số 44 hiện lên, trúng mánh.
Giờ máy ảnh này sẽ chụp những bức ảnh thế nào đây?
Với sự mong đợi hời hợt, tôi nâng máy ảnh lên.
“Cười lên nào.”
Click.
Click.
Chae Nayun và Chae Jinyoon làm đủ kiểu dáng. Chae Nayun ôm Chae Jinyoon trong một bức, hôn lên má trong một bức khác, và dựa vào vai anh ta trong bức kế. Khoảng 30 tấm như thế…
“Giờ thì em nên chụp vài tấm với Hajin đi.”
Chae Jinyoon bất chợt đề nghị.
“Ah, không, em không sao…”
“Chà, anh năn nỉ em đó. Nayun, đứng kế bên cậu ta đi.”
“Cái gì? Không…’
“Chae Nayun.”
“…”
Một khi Chae Jinyoon nâng giọng lên, Chae Nayun liền bước đến kế bên tôi, xấu hổ.
“Được rồi, cười lên nào ~”
“C-Cười lên nào.”
Chae Nayun rụt rè giờ hai ngón tay chữ V lên.
Click.
Đó là bức ảnh chung duy nhất của tôi và Chae Nayun.
**
Giờ viếng thăm đã hết, và bây giờ đã là đêm khuya rồi.
Trong khi Chae Jinyoon đi ngủ, Chae Nayun và tôi đi dạo xung quanh khu vườn của bệnh viện.
“Kim Hajin.”
Dưới ánh trăng mờ ảo, Chae Nayun đang lướt qua khu vườn, gọi tên tôi. Vẻ mặt của cô chỉ có thể được miêu tả là cảm xúc hạnh phúc nhất thế giới.
“Kim Hajin, Kim Hajin.”
“….”
“Kim Hajin, Kim Hajin, Kim Hajin.”
“Chuyện gì?”
“Không có gì. Mình chỉ muốn cảm ơn cậu thôi.”
Nghe giọng nói vô tư của Chae Nayun, tôi á khẩu luôn.
“…Kuhum, làm như mình có làm gì đáng để cậu cảm ơn vậy.”
“Cậu đến đây với mình mỗi ngày mà.”
Chae Nayun tiếp tục trong khi cô nhẹ nhàng bước đi trong khu vườn.
“Thật lòng mà nói, mình cảm thấy sợ hãi nếu phải đi một mình. Mình yêu Anh hai lắm và mình đã muốn gặp anh ấy từ lâu rồi…nhưng cũng đã gần 5 năm kể từ lần cuối mình nói chuyện với anh ấy. Mình không biết phải nói gì, và mình sợ là anh nghĩ rằng mình đã trưởng thành rồi.”
Rồi cô ấy chọc chọc vai tôi.
“Nhưng mình lại không thấy kì cục chút nào khi cậu cũng ở đó.”
Chúng tôi vừa đến cửa chính khi cô ấy vừa nói xong.
Chiếc xe của tôi đang dựng kế bên bức tường.
“Mình hiểu rồi.”
Tôi hời hợt đáp lại, bỏ lại Chae Nayun phía sau. Sau đó, tôi leo lên xe, đội mũ bảo hiểm lên và rồi bật động cơ lên.
“…Cậu có rảnh vào Giáng Sinh không?”
Khi tôi chuẩn bị rồ ga, Chae Nayun nói.
Tôi quay sang cô ấy.
“Đó là ngày cậu rời đi mà.”
“Mình muốn gặp cậu trước khi mình đi.”
“….”
Tôi không trả lời.
Nhưng mà, Chae Nayun tiếp tục nói vô tư.
“Mình phải đi lúc 6 giờ, nên mình sẽ gặp cậu buổi trưa trước bệnh viện nha.”
“Mình đi đây.”
“… Yeah, ngủ ngon.”
Tôi cười cay đắng và đạp lên bàn ga.
Khi chiếc xe máy của tôi phóng trên đường, tôi có thể thấy Chae Nayun nhìn về tôi từ gương chiếu hậu.
**
Quận Seocho, Gangnam.
Khi tôi mở cửa vào khu căn hộ cao cấp mà tôi đã mua, Evandel và Hayang chào mừng tôi về.
“Hajin~”
“Meo~”
“Hello, mấy đứa.”
Tôi bồng Evandel lên bằng một tay và cả Hayang trên tay còn lại.
Được nhìn thấy tụi nhỏ tươi cười rạng rỡ nhất có thể, tôi cố hết sức để mỉm cười và hỏi.
“Việc đặt đồ ăn thế nào rồi?”
“Ổn hết đó! Bọn con ăn bít tết đó! Bít tết luôn đó!”
“Cháu có làm như chú bảo không?”
“Yeah! Cháu bảo bác giao hàng đặt đồ ăn ở trước cửa rồi sau đó cháu mang vào sau khi bác ấy đi đó!”
“Giỏi lắm.”
Tôi đặt chúng xuống ghế bành.
Thật là tuyệt khi có một ngôi nhà lớn thế này. Cái không gian rộng lớn của căn phòng khiến tôi cảm thấy thật thoải mái.
“À đúng rồi, cháu có đưa Hayang đi dạo không?”
“Un!”
Gần đây, tôi có bảo Evandel tập đi ra ngoài. Tôi bắt con bé đeo một cái smartwatch để đề phòng, nhưng với Hayang dẫn đường, tôi không cần lo lắm về việc con bé lạc đường nhỉ.
“Bé giỏi lắm.”
“Hehe, ehehe.”
Tôi xoa đầu Evandel và Hayang. Evandel cười rạng rỡ và tận hưởng cái chạm của tôi. Vào lúc đó, tôi nhận được tin nhắn.
[Tiểu Đệ, bọn ta đã chuẩn bị xong xuôi. Tiến hành vào ngày 3 tháng một. Sẵn sàng đi.]
Mặt tôi ngay lập tức nghiêm lại.
“Xem TV một chút đi.”
Tôi đi vào phòng ngủ và lấy ra Chiếc Bình Dục Vọng mà tôi đã để nó ngoài tầm với của Evandel.
Từ ngày tôi nhận được Bình Dục Vọng, tôi đã đặt Aether vào đó. Aether quả thật là đáng để nâng cấp mà.
Đó là ngày 10 tháng 10. Đã hơn 10 ngày đã trôi qua kể từ lúc đó.
Tôi chậm rãi mở nắp bình.
Đó là lúc.
“Eh?”
Bàn tay tôi phát ra ánh sáng màu vàng chói cực mạnh.
Tôi đã trải qua việc này rồi.
Đây có nghĩa là “may mắn tích lũy” đã được kích hoạt.
Nếu là thế…!
Tôi nhanh chóng mở nắp bình ra.
Ánh sáng vàng kim rọi ra từ trong bình.
“Hoan hô.”
Aether đang nằm bên trong bình, mang theo ánh sáng màu hồng.
…Hồng?
“Khoan, cái gì?”
Như linh tính điều gì đó, tôi bật smartwatch của tôi lên.
===
[Sắc Dục]
Khát khao tìm kiếm cái đẹp đã được gắn vào Aether.
-Chỉ số hấp dẫn bất biến của người dùng sẽ tăng 0.002 mỗi 24 tiếng, tối đa là 1. (Chú ý, chỉ số hấp dẫn không thể tăng quá con số 9)
-Aether bây giờ sẽ phản ứng với cái đẹp.
-Vật chất hóa Chi tiết của Aether trở nên tinh tế hơn.
===
“…”
Tôi cạn lời và đứng hình luôn rồi.
Từ góc nhìn khách quan thì nó chắc chắn là quá tuyệt vời rồi.
Sau cùng thì, nó vĩnh viễn nâng một chỉ số bất biến cơ mà.
Hơn nữa, khi chỉ số hấp dẫn liên quan trực tiếp đến vẻ đẹp bên ngoài của người dùng, nó không chỉ tác động đến ngoại hình, mà còn cả sự cân bằng của cơ bắp và chiều cao nữa. Với trọn một điểm tăng lên, tôi sẽ cao lên thêm ít nhất là 2~3cm nữa.
Đây quả là xứng đáng để kích hoạt may mắn tích lũy.
Thế mà…
“Tại sao?”
Tại sao không phải là trí tuệ mà lại là sự hấp dẫn?
Thật sự thì, tôi còn hạnh phúc hơn với một hiệu ứng gia tăng chỉ số khả biến lên 2 đó.
“Huu….”
Mặc dù có chút hối hận đấy, nhưng tôi cũng chả làm gì được.
Tất nhiên, tôi có thể thay đổi cài đặt với Gift của tôi. Nhưng mà, xóa đi một chức năng đã tồn tại và thêm vào một cái mới sẽ có khả năng gây ra những hậu quả không cần thiết.
Thế là tôi quyết định chấp nhận những gì mà tôi có.
Tôi vươn tay đến Aether.
Cứ như là nó nhớ chủ, Aether lao về phía tôi như tên bắn và cuộn quanh cơ thể tôi như một con rắn.