Cơ thể tôi nặng như đeo chì, và đầu óc thì choáng vàng.
Trong cái tình huống mà tôi khó có thể giữ được sự tỉnh táo của bản thân mình, thì kì lạ thay một nghi vấn bỗng xuất hiện trong tâm trí tôi.
Thế giới này rốt cuộc là tiểu thuyết hay là hiện thực?
Đột nhiên, những câu chữ mà tôi đã viết trong cuốn tiểu thuyết nảy lên trong đầu tôi. Nội dung của cuốn tiểu thuyết trở nên sống động, và câu chuyện anh dũng của Chae Jinyoon lướt qua trước mắt tôi. Tháp Điều Ước, tranh giành cổ vật, và cả Tháp Phép Màu…
Nhưng mà, những chuyện này sẽ không bao giờ diễn ra nữa.
Lần đầu tiên, tôi bị đè nặng bởi sự thật là tôi đã cướp đi một mạng người. Tôi có thể nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn bên trong tôi.
Thế giới này chỉ là tiểu thuyết…
Đó là âm thanh của niềm tin trong vô thức đang vỡ tan.
Tsss.
Đôi bốt đen hạ xuống trên tấm vải phủ lên mặt đất. Tôi ngẩng đầu lên trong sự ngạc nhiên. Con ngươi đen thẳm của Sếp lọt vào mắt tôi. Thân hình của cô ấy rung động trên cánh đồng tuyết.
“Xử lí cái xác đi.”
Sếp thì thầm. Tôi nhìn chằm chằm vào Chae Jinyoon, người đang nằm đó bi thảm với một nửa cái đầu bị thổi bay.
Anh ta đã phần nào biến thành ác quỷ. Năng lượng Quỷ vẫn còn đọng lại trên cơ thể anh ta, nhưng rồi cũng sớm tụ lại rồi tạo ra một vụ nổ lớn.
Sếp kéo tôi lên. Trong lúc đấy, tôi để ý rằng cơ thể tôi bị bỏng phân nửa. Bộ quần áo mỏng mà tôi đã mặc cho kĩ năng Cải Trang của Jain bị thiêu rụi khi tôi khai hỏa nòng súng của mình.
Mặc dù chân tôi vẫn đặt trên mặt đất, tôi khó có thể đứng vững. Kinh ngạc thay, đầu tôi ngã lên vai của Sếp. Sếp đứng đó và làm chỗ tựa cho tôi.
Sau đó, một Cổng Dịch chuyển xuất hiện gần đó. Jain và Khalifa bước ra từ bên trong, và khi họ thấy những gì đã xảy ra, biểu cảm của họ trở nên nghiêm trọng.
Vào lúc đó, quỷ năng phóng ra từ xác của Chae Jinyoon.
Đó là lúc kí ức của tôi kết thúc.
**
Ngày 3 tháng 1, vào một đêm tối tăm lạnh lẽo.
KWANG!
Chae Shinhyuk đá tung cánh cửa phòng.
Bên trong là một cái nhà xác, nơi mà ông ta bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
“…Chào ngài Chae Shinhyuk-ssi.”
Nhà pháp y, Kim Joongho.
Họ cuối cùng cũng gặp lại nhau sau 11 năm kể từ cái chết của vợ Chae Shinhyuk.
“….”
Không tốn một chút thời gian nào để chào hỏi, Chae Shinhyuk tiến lại gần cái xác nằm kế bên Kim Joongho. Khi ông ta trông thấy cái xác, ông ta liền nghiến răng.
Một cái xác lạnh lẽo của một chàng trai mà khuôn mặt đã bị thổi bay mất một nửa. Đó là con trai của ông, Chae Jinyoon.
“Ông có đầu mối gì về nghi phạm không?”
Chae Shinhyuk vẫn giữ bình tĩnh hết mức có thể.
“Vẫn chưa. Một kết giới đã bao bọc hiện trường vụ án. Không còn một chút dấu vết nào của vụ án còn hiện hữu cả.”
Những nhà điều tra ngày nay đều có những Gift siêu nhiên như: đo nghiệm tâm linh, hàn niệm, vân vân… Tuy nhiên, kể cả những nhà điều tra xuất sắc nhất của Hàn Quốc cũng không thể nào tìm thấy bằng chứng nào cả.
“Có phải do Ma Nhân không?”
“…Chúng tôi không chắc.”
“Nhưng có quỷ năng ở đây này.”
Chae Shinhyuk chỉ vào dòng năng lượng hắc ám kết lại trên cánh tay phải của Chae Jinyoon.
“Trông ta giống thằng ngu ư?”
Từ đôi mắt đỏ rực của Chae Shinhyuk, nước mắt bắt đầu tuôn ra.
“…Chae Shinhyuk-ssi.”
Kim Joongho thở dài cái nhẹ.
Ông ấy không còn cách nào khác ngoài việc phải nói những thứ ông không muốn nói.
“Dòng quỷ năng này… phát ra từ cơ thể của Chae Jinyoon.”
“…Cái gì?”
Khuôn mặt của Chae Shinhyuk méo mó đến đáng sợ.
Kim Joongho nhìn ông ta chằm chằm với đôi mắt u ám.
“Dòng quỷ năng này đến từ cơ thể của cậu ta, nhưng lại dừng lại đột ngột trong lúc di chuyển trong mạch máu. Và đó hẳn lo do cậu ấy đã tử vong.”
“…”
Chae Shinhyuk vẫn không thể nào hiểu được lời giải thích của Kim Joongho .
Không, ông chỉ là không thể chấp nhận nó.
Quỷ năng phát ra từ chàng trai đó ư?
Bất khả thi…trừ khi Chae Jinyoon là Ma Nhân.
“Nếu là tôi, thì truy tìm tên giết người đáng nguyền rủa đã giết con trai của ông còn dễ hơn.”
Kim Joongho tiếp tục nói trong khi Chae Shinhyuk nhìn chằm chằm vào ông ấy với đôi mắt mở to và thở nặng nhọc.
“Với kĩ năng của Daehyun, với quyền lực của Chae Joochul, thì việc phá hủy cả Pandemnium cũng không khó lắm. Tuy nhiên, chúng ta không còn sống trong thập kỉ 80s nữa.”
Ánh mắt của Kim Joongho hướng đến cánh tay phải của Chae Jinyoon.
“…Jinyoon đã biến thành Ma Nhân. Không, đây là lần đầu tiên tôi thấy cánh tay như thế này. Vụ này thậm chí còn phức tạp hơn cả việc Ác Ma Biến Hình của lũ Ma Nhân nữa. Ngài có thể thấy rằng nó vẫn còn lưu đọng lại kể cả sau cái chết của cậu ta nữa.”
Hơi thở của Chae Shinhyuk càng trở nên đứt quãng hơn nữa. Sát khí từ ánh mắt tỏa ra khi nhìn về hướng Kim Joongo.
“Tôi chỉ có thể phỏng đoán rằng thứ gì đó đã diễn ra vào bốn năm trước trong chiến dịch đàn áp Ma Nhân…Để biết được nguyên nhân chính xác và truy tìm hung thủ, việc khám nghiệm tử thi rất cần thiết cho vụ án này. Tuy nhiên, việc khám nghiệm tử thi sẽ lộ ra con người thật sự của Jinyoon.”
Chae Shinhyuk nhìn xuống đứa con của mình.
Ánh mắt của người cha săm soi cơ thể của đứa con mình.
Khuôn mặt bị phá hủy một nửa, một con mắt sẽ mãi mãi khép chặt, và … một cánh tay phải bị nuốt chửng bởi một thứ gì đó bí ẩn.
Chae Shinhyuk từ từ nhắm mắt lại.
Một dòng cảm xúc tuôn trào từ đáy lòng đang chực bào mòn ông.
“Cánh tay phải này.”
Sau một khoảng im lặng, Chae Shinhyuk lên tiếng.
“Ông là người duy nhất biết về chuyện này phải không?”
Kim Joongho giữ im lặng và gật đầu.
“Ông chắc chứ?”
“…Chắc chắn, nhưng đây là thứ mà chúng ta phải tiết lộ ra một ngày nào đó. Cho nhân loại.”
“…”
Chae Shinhyuk đặt tay lên má của con trai mình. Da của chàng trai đã trở nên lạnh lẽo và khô lại.
Vuốt ve với cảm giác không khác gì vuốt một con cá, Chae Shinhyuk thì thầm với giọng nói ảm đạm.
“…Ta chưa bao giờ nghĩ rằng ta sẽ thấy được ngày mà con trai ta thức dậy.”
Ông đã tưởng Chae Jinyoon đã thiệt mạng vào bốn năm trước.
Ông đã đau đớn vì món nợ mà ông không thể trả được.
Nhưng hai tuần trước, khi đứa con của mình đột nhiên tỉnh dậy, ông ta cảm thấy như đang đứng trên đỉnh thế giới.
“Để rồi hôm nay, ta lại đánh mất con trai của mình lần thứ hai.”
Con trai của ông qua đời quá nhanh, gần như là chàng trai chỉ thức dậy để nói những lời cuối cùng.
Đó là quá đủ cho trái tim đau như cắt, là nỗi đau mà Chae Shinhyuk sẽ gánh theo cho đến cuối cuộc đời này.
“Nhưng, ta không muốn phải mất nó lần thứ ba. Vì Nayun, ta muốn chôn cất nó thật yên bình.”
Chae Shinhyuk nói, nhìn qua Kim Joongo. Bởi cái nỗi buồn sâu đậm trong giọng nói của ông, Kim Joongho không thể cất lên tiếng nào nữa.
Nước mắt tuôn trào từ khóe mắt Chae Shinhyuk.
Kim Joongho cúi chào với cái thở dài thườn thượt.
“…Tôi sẽ cố hết sức. Tôi xin phép ra ngoài.”
Sau đó, Kim Joongho để cho Chae Shinhyuk chút thời gian một mình với đứa con trai của ông.
“…”
Trong một căn phòng trống trải chỉ lấp đầy bởi cái lạnh lẽo của thép và một cái xác, Chae Shinhyuk vuốt ve khuôn mặt của con trai mình với cái tay run lẫy bẫy.
Bởi vì nước mắt đang làm nghẹn cổ họng của ông, ông không thể nói được điều gì. Ông chỉ có một điều ước.
‘Con trai…con trai của ta…ta mong con tìm được một người cha tốt hơn ở kiếp sau…”
**
Đó là một kí ức trong quá khứ. Mặc dù thiếu màu sắc và lủng cà lủng củng, nhưng nó vẫn là một mảnh kí ức mà tôi thường mơ thấy.
—Nayun.
Sau khi xem tôi tập luyện bắn cung một hồi lâu, Anh hai kêu tên tôi.
—Un?
—…Em có thể nghỉ giải lao nếu khó quá đó.”
Anh ấy bước đến bên tôi cẩn thận và cầm tay tôi lên. Khi anh ấy thấy đôi tay tôi chảy máu với những vết phồng rộp và những vết cắt, anh ấy lại tỏ ra buồn rầu nhưng tôi lắc lắc đầu.
—Em muốn tập luyện chăm hơn nữa. Em muốn trở thành Anh Hùng còn mạnh mẽ hơn cả anh nữa.
Nghe thấy câu tuyên bố hùng hồn và đầy táo bạo, anh chỉ cười và vuốt ve mái tóc của tôi. Đôi tay của anh thật ấm áp và đáng tin cậy.
—Anh cũng mong như thế. Nhân tiện, em không quên tuần sau đâu nhỉ? Tụi mình sắp sửa đi công viên giải trí đó.
Một chuyến đi đến công viên giải trí nổi tiếng nhất ở Hàn Quốc, Foreverland. Thay vì tỏ ra vui mừng, tôi trong kí ức lại lắc đầu với vẻ mặt bối rối.
—Um, em không đi được. Em sắp đi với bạn em mất rồi.
—…Thật à?
Mặc dù anh ấy trông có hơi thất vọng, anh ấy nhanh chóng mỉm cười.
—Vậy thì anh nghĩ tụi mình sẽ đi vào dịp khác. Anh hai sắp sửa đi làm bây giờ đây, đừng có cố quá đó. Không là em không cao hơn được miếng nào đâu đấy.
—Un~ gặp anh sau, Anh hai~
Buổi sáng hôm đó thật là sống động trong kí ức của tôi vì một lý do.
Tối hôm đó, Anh hai tỉnh giấc khỏi cơn hôn mê.
“…Ah.”
Nước mắt chảy dài vào lúc tôi tỉnh giấc. Ánh nắng ban mai lấp lánh rọi qua ô cửa sổ vào chiếu vào mắt tôi.
Buổi sáng ở Núi Baekdu đã lên.
Không khí ở trại huấn luyện võ thuật thật trong lành và sảng khoái. Hiện tượng mana như sương mù và kết giới không hề thấy đâu vào hôm nay.
Tôi bật dậy và nhìn kế bên giường tôi. Những bức ảnh quý giá mà tôi đã chụp với Anh hai xếp thành hàng trong khung ảnh.
“…Huhu.”
Một nụ cười hiện lên trên mặt tôi.
Sau khi nhìn quanh phòng để chắc chắn không có ai ở đây, tôi lấy ra một bức ảnh mà tôi đã giấu ở bên dưới đó. Đó là tấm ảnh của tôi và Kim Hajin.
“Nhìn đẹp thật đó.”
Tôi không ngắm bức ảnh này vì lý do nào đó đâu.
Nó chỉ là trông thật ăn ảnh quá đi thôi.
Không phải là vì có Kim Hajin trong bức ảnh đâu nhá.
“Auu~”
Sau khi đặt tấm ảnh vào lại, tôi vươn vai một chút. Mỉm cười trước cái ấm áp của ánh nắng bên ngoài cửa sổ, tôi hướng đến phòng tắm.
“Chị dậy rồi à, thưa chị?”
Ngay khi tôi vừa đi vào phòng tắm, một cô bé 10 tuổi chào tôi.
“Oh hey, em cũng dậy sớm à.”
“Là Jihae.”
“Phải, Jihae.”
Yoo Sihyuk có 16 đệ tử chính thức, với tám nam và tám nữ.
Họ được huấn luyện dưới sự dạy dỗ của Yoo Sihyuk và năm người khác.
Tuy nhiên, Kim Suho, tôi, và 10 trại viên khác không tính vào những đệ tử chính thức này. Bọn tôi chỉ ở lại đây vào kì nghỉ đông và biến mất ngay sau đó thôi.
“Auu, đã quá.”
Sau khi tắm xong, tôi nhảy vào suối nước nóng. Chẳng có gì sai khi tắm trong một khu suối nước nóng đầy mana cả.
Tôi đi ra sau khi ngâm mình khoảng 20 phút.
Sau khi chuyển sang bộ đồng phục, tôi đi ra sân trước nơi mà cuộc huấn luyện vào buổi sáng diễn ra ở đó.
“Yo, Chae Nayun.”
Shin Jonghak và Kim Suho xuất hiện.
Trông họ có vẻ cũng đã tắm rửa buổi sáng luôn rồi.
Tôi cười khúc khích và nói.
“Buổi sáng hôm nay đẹp ghê ha?”
“Chuẩn luôn đó.”
“Tớ cảm giác nhưng tớ có thể đập cậu ra bã hôm nay đấy, nên liệu mà coi chừng tớ nhé.”
Hay là do bầu trời hôm nay trong xanh ghê ta? Tôi cảm thấy thật tuyệt vời hôm nay.
Kim Suho đứng hình mà nhìn tôi rồi phá ra cười.
“Sao hôm nay cậu nhiệt tình thế? Có phải hôm nay là ngày gửi thư không đấy?”
“Eh?”
Ngày 3 tháng 1
Hôm nay đã là ngày thứ mười của họ ở đây rồi.
Có một sự kiện đặc biệt trong lịch trình ngày hôm nay.
“K-Không phải, chuyện đó không có liên quan gì hết.”
Thiết bị điện tử không hoạt động được trên núi Baekdu, cho nên liên lạc với thế giới bên ngoài là bất khả thi. Mặc dù vấn đề này có thể khắc phục, nhưng Sư Phụ Yoo Sihyuk cứ để mọi thứ như thế này.
Tuy nhiên, hôm nay là ngày mà mọi người có thể liên lạc được với thế giới bên ngoài.
Hôm nay, giờ “gửi thư” chính là nó.
“Cậu ấy nói đúng đó, Kim Suho, người duy nhất mà cô ấy muốn viết thư ở đây nè, nên là xàm vừa thôi.”
“Cậu im đi…geez.”
Tôi đập vai của Shin Jonghak. Cậu ta cứ để tôi phải khẩu nghiệp trong khi tôi đang cố tạo phước thế nhỉ.
“Thầy đến kìa.”
Yoo Sihyuk đang bước đến chúng tôi với hai tay đặt sau lưng.
“Sẵn sàng đi.”
Bọn tôi xếp thành hàng.
Huấn luyện hôm nay sẽ kéo dài bao lâu đây?
10 tiếng? 12 tiếng?
**
…14 tiếng sau.
Mặt trời đã lặn từ lâu và cuộc huấn luyện địa ngục cuối cùng cũng kết thúc.
Hiện giờ, Chae Nayun đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào một mảnh giấy.
[Chào, mình đang ở Núi Baekdu này]
“…Nghe không ổn lắm.”
Cô ấy đã viết xong lá thư gửi cho Chae Jinyoon rồi.
Đi theo trái tim của cô, 30 phút là quá đủ. Tuy nhiên, cô ấy cần chút thời gian với lá thư này.
[Mình đang ở Núi Baekdu nàyㅋㅋ Huấn luyện dễ cực luônㅋㅋ;; Cậu giờ này đang làm gì? ㅋㅋㅋㅋ]
“Không, cũng chẳng khá khẩm hơn…”
Cuối cùng Chae Nayun vò đầu và vứt cây bút xuống.
‘Mình lẽ ra nên đọc vài cuốn sách. Mình chả biết viết cái gì cả!’
Chae Nayun thở dài. Nhưng cô không dám từ bỏ cơ hội viết thư mười ngày mới được một lần thế này, cô lại cầm cây bút lên. Trong khi Chae Nayun đang chìm trong suy nghĩ…
Tok, tok—
Có ai đó gõ cửa rồi sau đó cánh cửa bật mở.
“C-Cái gì!?”
Bị làm phiền, Chae Nayun giấu lá thư vào trong người. Khi cô ngẩng đầu lên từ từ, cô ấy thấy Yoo Sihyuk đang nhìn xuống cô.
“…Chae Nayun.”
Giọng của thầy thấp và ảm đạm.
Chae Nayun cất lá thư vào trong túi và từ từ bật dậy.
“Vâng thưa thầy. Um, thầy thật sự nên gõ cửa trước khi vào phòng con gái ạ.”
“…Ra ngoài đây một chút.”
Yoo Sihyuk nghiêm túc đến khác thường.
“Vâng?”
“…Cứ ra ngoài đây.”
Thầy ấy nghe có vẻ tử tế, khác với lúc bình thường thật. Trong khi Chae Nayun đi theo ông ấy, cô xoắn não ráng mà suy nghĩ xem cô đã phạm lỗi gì.
**
Ngày 5 tháng 1
Là một ngày trong xanh khi tin tức bi thảm được công bố. Sau khi nhận được tin từ ba mẹ cô, Yoo Yeonha nhanh chóng kết thúc buổi họp và lên xe ngay.
Chae Jinyoon đã chết.
Ba mẹ cô không nói thêm gì cả.
Yoo Yeonha cảm giác như đầu óc cô trống rỗng khi cô ngồi trên ghế xe.
Đột nhiên, cô nghĩ đến Chae Nayun.
Chỉ mới vài tuần trước, cô ấy rất là hồ hởi khi biết người anh của mình đã tỉnh dậy…
Khi cô nhớ đến điều đó, cô cảm giác như tim mình rơi xuống vực thẳm. Mặc dù đó không phải là chuyện của cô hay thứ gì đó mà cô đã trải nghiệm, cô cảm giác như trái tim đang bị thắt lại.
“…Xuống thôi nào.”
Yoo Jinwoong nói nhẹ nhàng.
Yoo Yeonha đi theo ba mẹ ra khỏi xe.
Không một phóng viên nào dám bén mảng đến nhà tang của Daehyun, khiến cho nơi này thật yên tĩnh và cô đơn.
“…Eh?”
Yoo Yeonha dừng lại khi bước đến lối vào.
Dưới bóng cây gần đó, cô có thể thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Kim Hajin.
Cậu ta đang hút một điếu thuốc và nhìn chằm chằm vào nhà tang với nét mặt phức tạp.
“Sao cậu ấy không đi vào?...Và cậu ta hút thuốc ư?”
“Yeonha, con làm gì đấy?”
Lúc đó, mẹ cô gọi lại.
“Ah, vâng, con đến đây.”
Tạm thời, Yoo Yeonha theo mẹ cô đi vào trong.
Ngay từ khi cô bước vào nhà tang nhỏ bé này, cô liền tìm Chae Nayun.
Chae Nayun đang ngồi bàng hoàng ở kia. Đôi mắt hốc hác của cô lấp đầy tuyệt vọng. Đối với cô, Chae Nayun luôn luôn tỏa sáng và vui vẻ. Đây là lần đầu tiên cô thấy mặt này của Chae Nayun.
Nuốt lấy cái thở dài, Yoo Yeonha đứng trước tang gia.
“Nayun.”
“…Ah, Yeonha… cậu đến rồi.”
Chae Nayun chào hỏi Yoo Yeonha. Cô ấy cố mỉm cười vui vẻ, nhưng điều đó lại làm cô ấy đáng thương hơn nữa. Đôi mắt vô hồn của cô trông có vẻ như sắp trào cả dòng nước mắt. Tuy nhiên, cô ấy vẫn đang kiềm chế trong tuyệt vọng.
Yoo Yeonha hiểu chứ.
Đây mới là kiểu con người của Chae Nayun.
“Yeah, đợi tớ một chút.”
Sau khi chỉnh sửa cái váy, Yoo Yeonha đứng trước chân dung của Chae Jinyoon và cúi chào với gia đình của mình.
“Chae Shinhyuk-ssi.”
“….Oh, ông tới rồi à.”
Khi hai người cha trò chuyện với nhau, Yoo Yeonha trở lại với Chae Nayun. Cô nhìn thẳng vào mắt cô ấy và cầm tay cô thật nhẹ nhàng.
“Um, Nayun… những người khác đâu rồi?”
“…Mình không nói cho họ biết. Mình không nói cho họ biết, nên đừng kêu họ đến đây.”
Chae Nayun nghe thật là bi thảm. Nhưng mà Yoo Yeonha nghĩ đến Kim Hajin, người đang đợi bên ngoài hút điếu thuốc.
“Dù cậu có nói thế… thì người đó cũng đã đến rồi.”
“…Người đó?”
Chae Nayun hỏi ngây thơ.
“Kim Hajin.”
Nghe đến cái tên mà Yoo Yeonha vừa nhắc, Chae Nayun rơi vào trạng thái bần thần. Cô ngồi bất động một lúc, cứ nhưng cô ấy bị sốc cực mạnh vậy.
“M,Mình sẽ quay lại sau.”
Sau đó, cô ấy rời khỏi nhà tang.
“…”
Chae Nayun bước đi còn không vững nữa.
Đôi chân của cô cứ run lẩy bẩy như thế.
Nhìn dáng đi lảo đảo của Chae Nayun quả thật là quá khác so với dáng vẻ năng động thường ngày của cô.
Yoo Yeonha chỉ có thể cảm thấy tội nghiệp thay cho cô ấy.