Tôi bắt ép bản thân nằm xuống, nhưng vẫn không thể ngủ được. Bụng quặn lên và đầu thì quay cuồng.
“Haa..”
Không còn lựa chọn nào khác, tôi bàng hoàng mở mắt ra.
Những đoạn ký ức sống động chạy qua trước mắt tôi.
Tôi nằm gọn trong vòng tay Kim Hajin, và hình xăm đó tỏa sáng trên tay cậu ấy.
Đó là… bằng chứng khẳng định tên sát nhân.
Nhưng tại sao Kim Hajin lại có hình xăm đó?
Và biểu tượng màu trắng tỏa sáng đó… có thật là một hình xăm không?
“Ah.”
Tôi đá chăn ra và bật đậy, rồi mở tung cánh cửa sổ. Khắp cơ thể cảm giác như đang bị thiêu đốt nên tôi không thể nào ngủ nổi. Khó khăn lắm tôi mới chịu được.
“…?”
Tuy nhiên, một làn khói nồng tuôi ra từ cửa sổ.
Mùi khói thuốc lá đến từ mái nhà.
Ngay lập tức, mắt tôi trợn to.
Đó là một mùi hương quen thuộc.
Kể từ ngày đó, tôi luôn ngửi thấy mùi thuốc lá khi ở cạnh người ấy.
Tôi quay lưng lại nhìn cánh cửa.
Nhất định phải kiểm tra xem thứ tôi nhìn thấy là thật hay ảo.
Phải trực tiếp hỏi cậu ấy mới biết thôi.
Phải như thế, tôi mới có thể tiếp tục sống trên đời được.
**
Tôi leo cầu thang lên nóc bệnh viện. Mặc dù cách cửa đã bị khóa, tôi có thể dễ dàng bẻ khóa nó nhờ Khéo Léo.
Chỉ có một lý do duy nhất để tôi lên nóc nhà – đó là để hút thuốc.
Tất nhiên, khu vực hút thuốc là ở bên trong bệnh viện, nhưng tôi là học viên. Mặc dù tôi biết rằng tôi sẽ nghỉ học sớm thôi, tôi cũng không muốn hút ở nơi có nhiều giảng viên và học viên.
“Huu.”
Thở dài một cái, tôi châm một điếu thuốc và ngậm vào miệng. Một làn khói nồng tràn vào phổi.
“…Haa.”
Dựa vào lan can, tôi thở hắt ra, nhìn xuống đất.
Ở đây tôi có thể thấy toàn cảnh lối vào của bệnh viện.
Khung cảnh này chỉ có thể được diễn tả với từ hỗn loạn.
Có khoảng 3583 người đã bị kéo vào hiện tượng gương vỡ.
Trong số 3583 người đó, 44 người đã chết, 66 người bị bắt cóc, và người bị tấn công bởi Kẻ Hủy Diệt là Kim Soohyuk đang trải qua một cuộc phẫu thuật trong tình trạng nguy kịch
“Trong cốt truyện gốc…”
Chậc!
Tôi tát vào mồm mình.
Cốt truyện gốc, cốt truyện gốc khốn nạn.
Tôi vẫn cứ nghĩ đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
Nhưng tôi nên gọi nó là gì đây?
…Số phận?
“E hèm.”
Dù sao thì, chỉ có 66 người bị bắt cóc là giống trong cốt truyện gốc.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Kẻ Hủy Diệt là hoàn toàn không thể ngờ tới. Hắn ta là một trùm cuối, kẻ dễ dàng lọt top 500 người mạnh nhất trên thế giới.
Về phần Yoo Jinwoong, người đã đuổi hắn ta đi… thì nằm trong dự đoán của tôi.
Tiện đây, tôi đã nhận được một tin nhắn từ một người giúp đỡ tự xưng là Yoo Jinwoong.
[Hajin-chan! Tôi đã xem thời sự rồi! Cậu ổn chứ?]
[Ừ, nhờ có cậu, tổn thất đã được giảm xuống tối thiểu.]
[Hehehe, tôi cũng được lợi mà!!]
Do Smartwatch được liên kết với laptop của tôi, tôi có thể gửi tin mà không bị cản trở bởi tín hiệu điện. Ngay khi tôi nhận ra Kẻ Hủy Diệt đang ở đây, tôi đã gửi tọa độ chính xác của mình cho Kim Hosup. Đơn giản là Kim Suho không thể nào so được với Kẻ Hủy Diệt lúc này.
Rất may là Kim Hosup đã nhanh chóng hành động. Cậu ta thậm chí còn hack vào smartwatch của Yoo Jinwoong để chuyển tiếp tọa độ của tôi cho mình cơ.
[Cảm ơn lần nữa nha. Trong tương lai có cần gì thì cứ ới một cái nhé.]
[Đã rõ!]
Sau đó, tôi tắt chiếc smartwatch đi.
Và rồi, tôi nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc đang nói chuyện với nhau ở khu vườn bệnh viện.
Đó là Kim Suho, Rachel và Shin Jonghak.
Họ trông có vẻ đã gần gũi với nhau trong thời gian ngắn lúc cố gắng giải cứu các học viên khác. Họ đang nói về một chủ đề khá là nghiêm trọng.
—Mình đã không thể nhúc nhích nổi. Khi mình nghe đến tên của Kẻ Hủy Diệt, cơ thể mình hóa đá…
Rachel hiện đang chỉ trích chính mình. Thực ra, Kim Suho và Shin Jonghak mới là những người kỳ lạ khi dám tấn công Kẻ Hủy Diệt trong tình huống đó.
…Đúng lúc đó.
Cạch, cạch.
Âm thanh của tiếng bước chân vang vào tai tôi. Nói chính xác hơn, đó là tiếng ai đó đang leo cầu thang.
Âm thanh càng ngày càng gần hơn.
Tôi bỏ điếu thuốc tôi đang hút và chờ đợi người đang leo lên trên nóc.
Ánh trăng chảy lên vai tôi.
Tiếng bước chân ngày một gần hơn đột nhiên dừng lại.
Cô ấy có vẻ do dự.
“…Haa.”
Tiếng thở dài tuôn ra, kèm theo đó là một giọng nói quen thuộc
“…Nè.”
Cô ấy gọi. Tôi quay người lại.
Từ nơi ngưỡng cửa, cô ấy đang nhìn tôi
Chae Nayun.
Cô ấy trông có vẻ không ổn lắm. Làn da của cô tái nhợt và tôi có thể thấy cô ấy giờ đang kiệt sức về mặt tinh thần.
“Kim Hajin.”
Cô ấy gọi tên tôi.
“…Làm sao cậu biết mình ở đây?”
Tôi không biết nên nói gì hơn nữa.
“Mùi khói thuốc của cậu chui vào phòng mình thông qua cửa sổ.”
“Oh, xin lỗi.”
“…”
Chae Nayun lặng lẽ bước đến chỗ tôi. Và rồi cô ấy dựa vào lan can. Cô ấy không cho tôi xem đôi mắt đã bị mái tóc bồng bềnh che mất.
Chae Nayun nói.
“Nè.”
“…Hửm?”
Giọng của cô trở nên nặng nề.
Chae Nayun nhìn lên bầu trời và tiếp tục.
“Còn nhớ những gì mà mình đã hỏi cậu từ lâu rồi không?”
“Sao cơ.”
“Mình…Mình đã hỏi là cậu có hình xăm nào không.”
“Có hả?”
“Ừm, mình chỉ nhớ mang máng thôi. Khi chúng ta đến Na Uy, mình nghe cậu nói về vấn đề đó ở cabin.”
Tôi nhớ lại chuyến đi đến Na Uy. Tôi mơ hồ nhớ ra.
—Cậu thường xuyên hút thuốc à? Phường côn đồ hay gì đấy. Cậu cũng có xăm mình luôn chứ hở?
Gần một năm trước, khi tôi đến Na Uy với tư cách là 1 phần của câu lạc bộ săn bắn, Chae Nayun tình cờ nghe tôi nói rằng tôi đã bỏ hút thuốc. Có vẻ như Chiếc nhẫn của Homer thực sự cải thiện trí nhớ của tôi. Hay có lẽ ký ức này đã khắc sâu vào tâm trí tôi vì sự kinh ngạc?
“…Ừ, mình nhớ.”
Khi tôi trả lời, tôi cảm thấy thật cay đắng. Giá như tôi có thể quay trở về khi ấy, tôi có thể làm mọi thứ trở nên tốt hơn. Một lần nữa tôi hiểu tại sao có quá nhiều tiểu thuyết mà nhân vật chính được quay ngược thời gian. Lúc này, hầu như chẳng có gì tiến triển theo đúng ý tôi.
“…Vậy.”
Chae Nayun cắt ngang những suy nghĩ vô nghĩa của tôi
“Mình muốn hỏi lần nữa.”
Cô ấu không nhìn vào tôi.
“Nếu như không hỏi, mình nghĩ mình sẽ chết mất.”
Tôi không hiểu cô ấy đang nói gì nữa.
“Nếu mình không xác nhận rằng đó chỉ là ảo giác, mình không nghĩ mình có thể tiếp tục sống được nữa.”
Chae Nayun khẽ lắc đầu. Một cái gì đó lấp lánh rải rác trong gió… là nước mắt.
“Kim Hajin… Cậu có hình xăm nào ở trên tay không?”
“…”
Không khí ngột ngạt và câu hỏi kỳ lạ của cô ấy khiến tôi ngần ngại. Tôi nghĩ tôi cần thêm thời gian để phân tích tình hình.
“Trả lời mình đi.”
Tuy nhiên, Chae Nayun không cho tôi thời gian. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.
“Trả lời mình đi.”
“…’
Chỉ khi đó tôi mới có thể nhìn thấy đôi mắt của cô ấy. Khi tôi nhìn thấy đôi mắt run rẩy, tôi không thể nói được. Như thể cơ thể tôi đã đóng băng.
“Tại sao cậu không trả lời?”
Chae Nayun hỏi lần nữa.
“…Tại sao? Cậu chỉ cần nói là cậu không có…hic.”
Chae Nayun đột nhiên sụt sịt. Cô gục đầu xuống, và nước mắt bắt đầu rơi xuống mặt bê tông.
“…Tại sao, tại sao chứ.”
“Cậu phải giải thích là có chuyện gì đã ch-uuuk!
Chae Nayun đột nhiên lao vào tôi. Hành động bất ngờ của cô ấy khiến tôi ngã về phía sau, và Chae Nayun nhảy lên đầu tôi. Cô nắm lấy gấu quần áo của tôi, rõ ràng đang cố xé quần áo của tôi ra.
“Ah, này! Cậu đang làm gì vậy!?”
Tôi sốc tới mức tự hỏi liệu cô ấy có bị mất trí không. Tôi không thể bình tĩnh suy nghĩ và chỉ có thể cố gắng gạt cô ấy ra bằng sức mạnh yếu ớt của mình.
Nhưng do không có sức mạnh của Dấu Thánh, tôi hoàn toàn bị áp đảo bởi sức mạnh vật lý của Nayun.
“N-Này! Cậu bị điên à!?”
“Ừ, mình điên đó, nên đứng im-!”
Cô ấy di chuyển rất nhanh. Bằng việc hét lên thật to, cô ấy nắm lấy áo tôi bằng tay và dễ dàng xé nó ra bằng sức mạnh của mình.
“…”
Ngay lập tức sau đó, ánh mắt Chae Nayun rơi xuống cẳng tay tôi, nơi khắc ghi Dấu Thánh. Tôi nhanh chóng che nó lại bằng chiếc áo rách của mình.
“Ah…”
Tuy nhiên, đã quá trễ.
Chae Nayun gục đầu với giọng nói choáng váng. Sau đó, cô ấy ôm đầu và trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.
“…Này.”
“…”
“Cái hình xăm đó là sao?”
Chae Nayun nghiến răng. Nhiều từ phát ra từ miệng cô, nhưng không từ nào trong số đó hoàn thiện được một câu.
“Một, một hình xăm của một tổ chức nào à? Một tổ chức bí mật? Một, một thứ gì đó như thế đúng không?”
Khi tôi không trả lời, đôi đồng tử của Chae Nayun run rẩy dữ dội.
“Nó là cái gì!? Mình hỏi cậu, nó là cái gì!! Nó là cái gì-!!?”
Chỉ sau đó tôi mới bắt đầu hiểu những gì đang diễn ra.
“Trả lời mau—!”
Chae Nayun hét lên.
Tuy nhiên, tôi không thể nói hay làm gì cả. Bộ não của tôi gần như đã dừng hoạt động, tôi chỉ có thể ngây người nhìn cô ấy.
“…Không, không.”
Khuôn mặt Chae Nayun méo mó lại. Cô ấy nắm lấy vai tôi đủ mạnh để nghiền nát chúng và đập đầu vào ngực tôi.
“Tại sao…tại sao cậu lại giết Anh hai…”
Ngay lập tức trái tim của tôi trùng xuống.
Làm sao mà Chae Nayun biết về Dấu Thánh? Làm sao mà cô ấy biết nó thuộc về kẻ sát nhân?
“Phải không? Đó không phải là cậu đúng không?”
Chae Nayun lẩm bẩm trong khi đang khóc.
Tôi chỉ có thể nghe giọng nói tuyệt vọng của cô ấy.
“…”
‘Đó không phải tôi. Tôi không hề làm điều đó’ là lời nói mà Chae Nayun muốn nghe từ tôi.
“Ai đó… ai đó đã đổ oan cho cậu. Vốn dĩ cậu chẳng có động cơ… tại sao cậu lại…”
Tuy nhiên, tôi không thể nói dối nữa.
Một lời nói dối có thể dễ dàng bị vạch trần, một lời nói dối mà cô ấy đã biết là dối trá, tôi không thể bắt ép mình nói ra.
“Nhưng tại sao…tại sao cậu lại im lặng?”
Chae Nayun siết chặt vai tôi. Đôi đồng tử của cô đã trống rỗng.
“Cứ nói đi. Nói rằng cậu không làm điều đó!”
Cơn đau nhói lên từ vai tôi. Vai tôi có lẽ đã bị gãy.
Tuy nhiên, đây là chuyện giữa tôi và Chae Nayun.
Tặc.
Đầu của Chae Nayun chạm vào ngực tôi.
Choáng ngợp với cú sốc lớn, cô đã ngất đi. Cơ thể yếu ớt của cô ấy giờ đang dựa vào ngực tôi.
Tôi không thể di chuyển.
Giống như một con rối với chiếc dây bị cắt, tôi chỉ có thể đứng như trời chồng.
“…Kim Hajin.”
Tuy vậy, tình huống càng lúc càng khó kiểm soát hơn.
Từ lối vào kia, một giọng nói khác vang lên.
Một người quen thuộc đang nhìn tôi và Chae Nayun.
“…”
Là Yoo Yeonha.
Cô ấy chậm rãi bước đến chỗ tôi.
Tôi không biết phải làm thế nào để đối phó với tình huống này. Tay tôi run rẩy, đầu tôi nhói đau và cảm giác như mình đang mơ vậy. Nếu có thể, tôi chỉ muốn ngất đi và thoát khỏi thực tại này.
“Cậu không cần phải sợ đâu.”
Tuy nhiên, Yoo Yeonha bình tĩnh tách Chae Nayun khỏi tôi.
“Tôi đã biết trước về nó rồi.”
“…”
Nghe cô ấy nói, đầu tôi đau nhói.
Ở đâu? Tôi đã để lại sơ suất gì?
“…Xin lỗi.”
Yoo Yeonha chậm rãi nhấc Chae Nayun lên.
“Tôi đáng lẽ nên đến đây trước.”
Nghe cô ấy nói, tôi sững sờ nhìn cô ấy.
Yoo Yeonha nở một nụ cười cay đắng.
“Sau tối nay, cậu sẽ biến mất, phải không?”
“…”
“Tôi sẽ chắc chắn Nayun sẽ nghỉ ngơi đầy đủ.”
Giọng nói của cô ấy thật ấm áp.
“Thành thật mà nói, tôi hy vọng cô ấy sẽ không phát hiện ra.”
Giọng nói thoải mái và ánh mắt cảm thông của cô ấy càng làm tôi đau đớn hơn.
“Tôi cũng không tin điều đó. Không, tôi không thể tin được. Rằng cậu đã giết anh ấy. Làm thế nào cậu có thể giết anh ấy, cho dù cậu có đồng phạm hoặc tự một mình làm điều đó, tôi cũng không biết. Và theo tôi, giết Chae Jinyoon là điều không thể nếu chỉ có một kẻ bày mưu.”
Yoo Yeonha khẽ cắn môi.
“Nhưng bây giờ nhìn cậu... nó hẳn là thật rồi.”
Cái lạnh bao trùm cơ thể, và tôi nổi da gà.
Nhìn xuống tôi, Yoo Yeonha hỏi.
“Tại sao cậu lại làm thế?”
Tôi không trả lời cô ấy.
Tôi không thể.
“Tại sao cậu lại giết anh ấy?”
“…”
“…Có phải để trả thù?”
Yoo Yeonha dường như thất vọng về tôi, người đang ngồi trên mặt đất trong sự bàng hoàng.
“Bây giờ nhìn cậu thật thê thảm… nhưng thật không may, tôi không có quyền xúc phạm cậu.”
Yoo Yeonha quay đi. Bước chân của cô ấy thật chậm .
Như thể muốn tôi ngăn cô ấy lại.
Nhìn cô ấy, tôi suy ngẫm.
Cô ấy là người đối xử với các đồng minh của mình một cách trung thực và chân thành. Vậy tại sao tôi không thể nói cho cô ấy biết sự thật?
Đó là một suy nghĩ yếu hèn.
…Tuy nhiên.
Yoo Yeonha lại là người mở lời trước.
“Khách sạn Sunshine.”
Nghe cô ấy nói, tôi nao núng.
“Đó là khách sạn mà guild của tôi điều hành. Tôi sẽ đợi trên tầng áp mái.”
Yoo Yeonha tiếp tục nói trong khi quay lưng phía tôi.
“Tôi vẫn nghĩ cậu là đồng minh của tôi. Giống như những gì cậu nghĩ về tôi.”
Giọng cô dịu dàng và thân mật.
“Mặc kệ những gì đã xảy ra, tôi muốn tin cậu. Tôi muốn giúp cậu.”
“…”
“Bởi vì đó là tất cả những gì tôi có thể…”
Tuy nhiên, cô không nói hết câu.
“…Haa. Dù sao thì, tôi sẽ đợi.”
Cách, cách.
Như một thằng ngốc, tôi nhìn cô ấy bước xuống phía bên dưới.