Tại một hang động tồi tàn, mười thành viên Đoàn Kịch Tắc Kè gồm cả Sếp đều đã có mặt.
Hang động phủ đầy hào quang và ma lực của họ- những người ít nhất cũng ở cấp thượng đẳng và dư khả năng can thiệp vào bất cứ sự kiện lớn nào.
Đa số học viên hẳn đã ngất trước cái áp lực thế này, nhưng tôi đã gặp may. Bởi không hề có chút ma lực nào trong cơ thể, tôi miễn nhiễm trước lượng ma lực khồng lồ mà họ đang tỏa ra .
Nói cách khác, tôi miễn nhiễm trước sự cộng hưởng ma lực, một hiện tượng xảy ra khi có sự khác biệt khổng lồ của mức ma lực giữa hai hoặc nhiều người xung quanh.
“Oi! Giờ đủ 11 người rồi này, sao không tổ chức một giải đấu phân hạng đi nhỉ!?”
Cheok Jungyeong hét lên trong khi ông ta bẻ cổ và khớp ngón tay. Có lẽ ổng chẳng hét đâu, mà chỉ vì miệng mồm to tiếng sẵn rồi.
“Tôi một chân.”
Một người đàn ông với khuôn mặt lịch thiệp cất tiếng. Thương thủ của Đoàn Kịch Tắc Kè, Ghế Xanh Lục, Jin Yohan . Nếu tôi nhớ không lầm thì, vũ khí hiện giờ của gã ta hẳn phải là Mãng Xà Giáo .
Đó chính là thanh giáo Trương Phi sử dụng từ thời Tam Quốc, một cổ vật với khả năng độc nhất :‘điều chỉnh trọng lượng vô hạn’.
“Vậy ra ngoài đi mấy cha. Đừng có phá hủy chỗ này.”
“Tôi xin kiếu.”
Setryn và Jain lần lượt nói. Setryn là một người phụ nữ Ai Cập đeo trên người đủ loại trang sức. Vì được phỏng theo nữ hoàng Cleopatra , vẻ đẹp của ả có thể dễ dàng đứng top 10 thế giới nếu xếp hạng.
“Nhóc tham gia luôn chứ, Lính Mới?”
Cheok Jungyeong nhìn tôi và cười toe toét. Tôi lập tức cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng cố lờ đi và nói chuyện với Sếp.
“Giờ tôi có thể tân trang lại nơi này được chứ?”
Sếp chẳng hề ra lệnh mà chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn của mình.
“Không phải chúng ta nên cho nhóc lính mới thêm thời gian sao? Cậu ta còn trẻ quá.”
Jain lên tiếng cứu cánh cho tôi. Như cô ấy nói, tôi cần thời gian. Thật nhiều thời gian luôn… dù có lẽ tôi vẫn ăn hành ngập mồm nếu có so tài với họ sau 10 năm đi chăng nữa.
“Không sao~ Ta sẽ nương tay với nhóc . Thương cho roi, cho vọt mà~”
Jin Yohan lôi thanh Mãng Xà Giáo của gã ra ,làm trán tôi bắt đầu túa mồ hôi hột .
“Nhóc nghĩ sao?”
Setryn liếm ngón tay cô nàng và nhìn chằm chằm tôi một cách quyến rũ.
“Này---! Ta nói rồi, thằng nhóc đó trông có vẻ yếu đuối, nhưng nó thật ra---!”
“Jungyeong, chẳng phải ta đã nói ngươi đừng có hét sao? Bộ ngươi muốn ta khâu mõm lại mới chịu hả?”
“…Haha, con đĩ lại lên cơn rồi đấy.”
May mắn thay, Cheok Jungyeong và Setryn bắt đầu ẩu đả với nhau. Dù sao thì, chỉ có 4 thành viên cất tiếng nãy giờ thôi. Số còn lại hoặc là im lặng và nhìn chằm chằm vào tôi hoặc chỉ đang ngáp ngắn ngáp dài một cách chán chường.
“Ra ngoài nào, ta sẽ đập nát sọ ngươi. Ta sẽ không nương tay chỉ vì ngươi là đàn bà đâu.”
“Oh, ngài Jungyeong đây cuối cùng cũng muốn chụy trảm rồi sao~”
“…Haha, vậy sao chúng ta không đập nhau một trận hả?”
“Im .”
Chỉ một từ duy nhất của Sếp , bầu không khí náo nhiệt chợt chùng xuống.
“Có một thứ mà ta cần đưa cho cậu.”
Sếp lục tìm khắp túi ,trước khi lấy ra thứ gì đó. Mảnh giấy lộn sao?
“Cầm đi.”
“…?”
Vừa bối rối, tôi nhận lấy mảnh giấy.
“Đây là gì?”
“Một khế ước ma thuật hạng nhất.”
Tôi kiểm tra mô tả của mảnh giấy bằng smartwatch của tôi.
===[Khế ước Ma thuật Hạng nhất] [Vật phẩm Ma Thuật Cấp Cao]
– Con Dấu Khế ước
- Con dấu nhận diện danh tính của đôi bên.
-Những kẻ bị trói buộc bởi con dấu khế ước này phải tuân theo điều khoản của khế ước.===
Đây là một khế ước ma thuật cao cấp hơn những loại mà tôi thường thấy. Tôi kiểm tra điều khoản của khế ước.
+++[Khế ước]
Điều 1. Kim Hajin không thể phản bội ta.
Điều 2. Miễn là Kim Hajin không phản bội ta, ta sẽ thực hiện nghĩa vụ của người lãnh đạo với cậu ta.
Điều 3. Bất kể ai phá vỡ khế ước này sẽ bị rút cạn ma lực.
(Thời hạn khế ước– 6 năm)
+++
Chỉ có mỗi ba điều khoản trẻ con được viết trên khế ước.
“…Um, Sếp à.”
“Cái gì.”
Tôi nghĩ cách để giải thích điều mình muốn nói. Tất nhiên, một khế ước ma thuật không cần phải chi tiết như một bản hợp đồng chính thức, nhưng với ngôn từ lủng củng như thế kia thì có mà đầy lỗ hổng .
“…Hm.”
Tuy nhiên, Sếp chắc đã hiểu nhầm sự chần chừ của tôi, vì cô ấy bật lại khá cộc cằn.
“Cậu sợ phải tham gia bọn ta sao?”
Ngay lập tức, mười cặp mắt dán chặt tôi. Mặc dù chỉ là những cái nhìn tò mò, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Những luồng ám khí tỏa ra từ những thành viên hội phải nói là đáng sợ cực kì.
“Tất nhiên là không. Tôi chỉ nghĩ rằng những điều khoản này quá lỏng lẻo.”
“Ah, cậu không cần phải lo về điều đó. Đây là một khế ước đắt tiền, nên nó khá là thông minh đấy.”
“… Tôi hiểu rồi.”
Một khế ước thông minh sao. Đúng là thú vị . Tôi truyền ma lực Dấu thánh vào khế ước. Thật ra, thứ này khó có thể ảnh hưởng đến tôi, vì ma lực của Dấu thánh đâu nằm bên trong cơ thể. ‘Mình khá gian lận đấy nhỉ ?’ tôi tự nghĩ.
“Thế này là được chứ?”
Ma lực của Dấu thánh thấm dần vào khế ước.
“Oh? Cái gì đây? Ma lực của cậu ta tinh khiết đến không ngờ!”
Cheok Jungyeong nhìn ma lực của tôi, há hốc mồm kinh ngạc và lại bày tỏ sự thích thú của ông ta một lần nữa.
“Nhìn này, Sếp, nó thật trong và thật xanh. Đây là lần đầu ta nhìn thấy đấy.”
Như Cheok Jungyeong nói, ma lực của Dấu thánh là dạng tinh khiết nhất của ma lực. Mặc dù tôi không chắc nó là gì hay cách nó hoạt động ra sao, mà gì thì gì, dù sao nó vẫn là ‘Thẩm Quyền của Đấng Tạo Hóa’ mà.
“Wow, thằng nhóc này là cả một báu vật đấy. Argh, ta chịu không nổi nữa. Ra đây và chiến với ta coi-!”
“…Ta cũng muốn xem nữa.”
“Im hết đi, hai ngươi.”
Ngay cả Jain cũng bắt đầu tỏ hứng xem tôi chiến đấu, nhưng may mắn thay đã có Sếp ngăn bọn họ lại. Sau đó, Sếp truyền ma lực của cô vào khế ước.
“Rồi, khế ước đã hoàn thành.”
Sau đó, cô ấy cẩn thận gấp bản khế ước lại và đặt nó vào túi của mình.
“Nhóc Tập Sự, đây là một món quà.”
Sau đó, Sếp đưa tôi một đồ trang sức. Đó là vòng cổ của Vị trí Đen. Một vòng cổ đen tuyền – biểu tượng màu sắc ‘Đen’ trong Đoàn Kịch Tắc Kè.
===[Vòng cổ của vị trí Đen][Cổ Vật] [Chưa thức tỉnh]
-Tăng mọi chỉ số lên 1 điểm.
-Vô Hình
* Vòng cổ này có thể trở nên vô hình
-??? (Vật phẩm phải được thức tỉnh)
===
Từng thành viên trong Đoàn Kịch Tắc Kè đều có những vật phẩm tượng trưng cho màu sắc của họ. Vật phẩm của vị trí màu Đen khá đơn giản ,nhưng bá đạo bởi việc gia tăng mọi chỉ số lên 1 điểm.
“Oh~ cuối cùng có vẻ nó cũng tìm được chủ nhân rồi. Giờ thì, đi chiến để ăn mừng nào.”
Cheok Jungyeong lại thách đấu lần nữa. Sao cha này lại khoái tôi thế nhỉ?
“…Thứ lỗi, nhưng tôi cần làm một việc ngay bây giờ.”
“Để lát làm.”
Không, không thể chần chừ được nữa. Chẳng có ai ở đây mà tôi có thể thắng hết, thậm chí trụ quá 10 giây hẳn cũng đã là phép màu . Tôi quay sang Sếp.
“Tôi còn việc phải làm.”
Vào lúc đấy, ai đó kéo lấy tay áo tôi.
“Hyung, Hyung, cho em xem khẩu súng của anh được không?”
Một cậu nhóc còn chưa qua tuổi dậy thì. Tôi quay sang hướng giọng nói dễ thương của Droon. Droon là một cậu bé da trắng chỉ khoảng chừng 11 đến 13 tuổi. Tuy nhiên, ta không nên đánh giá thấp cậu chỉ vì tuổi tác . Thật ra mà nói, nói cậu là kẻ mạnh nhất thế giới cũng chẳng có gì sai . Dù, nói cho chính xác thì, thứ trong người Droon mới chính là thứ mạnh nhất.
“…Vũ khí thật sự của anh không phải là súng đâu.”
Tôi đưa ra vài biện minh vớ vẫn ,vốn vì không muốn cho cậu nhóc xem khẩu Đại bàng sa mạc của mình.
“Eh!? Thật hả? Thật hả!? Nhóc còn có thể dùng vũ khí tuyệt vời khác so với cái khẩu súng hèn nhát đó sao!?”
Cheok Jungyeong lại hét lên nữa. Tôi phải làm gì với cái thằng cha não rỗng kia đây?
“Haha~ Ta biết ngay từ đầu mà.”
“Um, em vẫn muốn xem nó.”
Nhìn ánh mắt cầu khẩn của Droon, tôi đành đầu hàng và rút khẩu súng ra. Tôi cũng chẳng mất gì khi tỏ ra thân thiện với Droon , nhỉ?
“…Em có muốn cầm nó không?”
“Vâng!”
Tôi đưa Droon khẩu Đại bàng sa mạc. Droon bắt đầu săm soi khẩu súng bằng ánh mắt tràn đầy thích thú. Ngay khoảnh khắc đấy, ‘thứ đó’ phóng ra từ lưng của Droon. Một con thỏ hắc ám cỡ bự lóe lên ánh mắt đỏ thẩm và nhìn chằm chằm vào khẩu súng của tôi. Sau đó, một nụ cười nở rộ trên mặt con thỏ. Droon cũng nhoẻn miệng cười và đưa khẩu súng lại cho tôi.
“Nó là một vũ khí tốt đó ~”
Droon cũng kiêm luôn việc giám định ở Đoàn Kịch Tắc Kè. Cũng bởi Droon đã khen vũ khí của tôi, tôi có thể tự hào với những điều chỉnh mà mình đã gắn vào khẩu súng đó.
“…Cảm ơn.”
“Nếu đã xong với màn giới thiệu, thì tập trung lại nào.”
Sếp tập trung sự chú ý của mọi người.
“Lý do ta tập hợp mọi người ở đây hôm nay không phải chỉ để gặp gỡ thành viên mới.”
Sếp trưng ra nụ cười nghiêm túc và siết chặt nắm tay.
“2 tuần nữa, chúng ta sẽ bắt đầu chính thức ‘hành động’.”
Ngay lập tức, bầu không khí trong hang động thay đổi hẳn. Biểu cảm của Cheok Jungyeong đặc biệt đáng chú ý. Nở một nụ cười đến tận mang tai, hắn ta cực kì phấn khích trước những lời tiếp theo của Sếp.
**
Những tia nắng ban mai rọi xuống, quả là một ngày đẹp trời.
“….Haaa.”
Yoo Jinhyuk đứng lên từ cái ghế bành của ông mà thở dài. Mặc dù tiết trời hôm nay khá đẹp, ông ta lại chẳng có chút tâm trạng nào để thưởng thức.
“Tsk.”
Ông ta chặc lưỡi một cái và mở cửa vào phòng ngủ kiêm phòng làm việc của mình. Drrrk---- Đằng sau cánh cửa trượt, một cô gái nằm dài trên chiếc giường của ông , hệt như con ma cà rồng đang đánh giấc trong cỗ quan tài của nó vậy.
“… Chừng nào con bé này mới về đây?”
Hôm nay là ngày thứ năm, à không, thứ sáu rồi. Yoo Yeonha tuyên bố sẽ không về chừng nào ông chưa chịu nói cho cổ nghe ‘sự thật’.
“Ehew.”
Khi cô mới tới, ông còn tưởng con bé chịu được một hoặc hai ngày là cùng...Ai mà biết con nhóc đó nhây nhua thế cơ chứ? Thật tình mà nói, con bé càng ngày càng phiền phức. Cho con bé ở lại văn phòng của ông đã là một chuyện, nhưng nó lại còn đi loanh quanh khắp thị trấn tìm kiếm những thứ có ‘giá trị kinh doanh’ nữa chứ. Nhờ thế mà, Yoo Yeonha giờ đã trở nên nổi tiếng ở cái thị trấn tồi tàn mà Yoo Jinhyuk đang ở.
“Chú chịu nói sự thật cho con chưa?”
Vào lúc đó, giọng của Yoo Yeonha vang lên. Yoo Jinhyuk giật nảy cả mình, nuốt nước bọt đánh ực một cái. Yoo Yeonha vẫn cố chấp, nằm dài trên cái giường đằng kia.
“Nói đi mà.”
“…Không, ta có biết gì đâu.”
Yoo Yeonha bật dậy. Vẻ đẹp không tỳ vết của cô làm người khác khó có thể tin rằng cô chỉ vừa mới tỉnh giấc.
“Cũng được thôi. Con sẽ ở đây cho đến khi chú chịu nói ra vậy.”
“Con bé này…”
Yoo Jinhyuk vừa mới yêu cầu Yoo Jinwoong đón đứa con gái ổng về nhà. Thế nhưng, Yoo Jinwoong, ngạc nhiên thay, lại nhờ ông để cô bé ở đấy, nói rằng ở với ông ta còn an toàn hơn là ở Cube hiện giờ. Tất nhiên, ông ta không quên dọa giết Yoo Jinhyuk nếu dám động chỉ một ngón tay lên người Yoo Yeonha.
“…Mà, con cũng biết một vài thứ.”
“Oh yeah? Là gì?”
Yoo Yeonha lưỡng lự một chút rồi thở dài.
“Con đoán mình không còn lựa chọn nào khác nữa nhỉ. Nếu cứ giữ kín mãi thông tin, thì hai chúng ta chắc sẽ chả đi đến đâu mất . Nhưng cứ biết là con không thể nói cho chú nghe nguồn thông tin này được.”
“…Chắc rồi.”
Yoo Jinhyuk lơ đễnh trả lời . Theo như ông biết, thì bất kì thông tin nào mà Yoo Yeonha đang có hẳn chỉ là tin đồn, không hơn không kém.
“Thông tin mà con đang nắm giữ khá đơn giản. Kuhum.”
Sau một cái đằng hắng, Yoo Yeonha tiếp tục.
“Chae Jinyoon…đã biến thành ác quỷ.”
Yoo Yeonha thì thầm cứ như đó là sự thật vậy. Ngay lập tức, Yoo Jinhyuk nổi da gà. Tuy nhiên, ông ta vẫn giữ thần thái và kìm nén sự khó chịu của bản thân , cố không bộc lộ ra ngoài.
“Ác quỷ? Như Satan và bè lũ của hắn trong Kinh Thánh à?”
“Không, chú biết con đang nói cái gì mà. Những sinh vật bề trên của Ma Nhân. Những ác thần đã ban sức mạnh cho lũ đấy.”
“Cái gì..”
Yoo Jinhyuk suýt chút nữa là nổi sùng lên, nhưng chợt nhớ đến giọng nói mà ông đã nghe bằng khả năng của mình. Giọng nói của nhà pháp y đang nói trước cái xác của Chae Jinyoon.
—Vụ này còn nghiêm trọng hơn cả việc Chuyển Hóa Ma Nhân nữa. Ngài có thể thấy nó vẫn còn âm ỉ kể cả sau khi cậu ta đã chết.
Thứ gì đó còn nghiêm trọng hơn cả Chuyển Hóa Ma Nhân sao…Những mảnh ghép bắt đầu khớp với nhau.
“…Vậy là chú cũng biết gì đó. Đáng lẽ con nên nói cho chú biết sớm hơn.”
Biểu cảm của Yoo Jinhyuk đã tiết lộ phần nào suy nghĩ của ông, và Yoo Yeonha chẳng hề ngần ngại mà chỉ ra. Cuối cùng, Yoo Jinhyuk thở dài.
“…Ehew, để ta cho cháu biết, ta đã cố bảo vệ cháu, một cách thầm lặng. Nếu mà bất cẩn dù chỉ một chút, thì kể cả ba mẹ cháu cũng sẽ bị giết đấy.”
“…Eh?”
“Vậy chẳng phải tốt hơn khi ta là người duy nhất có thể sẽ bỏ mạng sao?”
Yoo Yeonha lặng lẽ dán mắt nhìn ổng , trước khi tiếp tục.
“Chúng ta …yếu đến thế sao?”
“…Cái gì?”
“Bộ chúng ta yếu đến nỗi mà toàn bộ gia tộc sẽ bị tuyệt diệt chỉ vì chúng ta chống đối một người sao?”
Yoo Jinhyuk cạn cả lời. Ông ta chẳng nghĩ ra cách nào để phản bác.
“Nếu như vậy, thì con sẽ làm chúng ta mạnh hơn.”
Yoo Yeonha nói một cách thách thức. Tuy nhiên, điều đó là bất khả thi. Gia tộc Yoo đã là con chó săn của tộc Chae từ khi mới thành lập. Một gia tộc đã vấy bẩn tay mình vì gia tộc Chae, nên họ đều nằm dưới sự phán quyết của Chae Joochul...
“Nên hãy tin con đi.”
Lời nói ngây thơ của Yoo Yeonha cắt ngang mạch suy nghĩ của Yoo Jinhyuk. Nhìn cô cháu gái của mình, Yoo Jinhyuk mỉm cười. Cô bé luôn cố tỏ ra trưởng thành , nay đã thực sự lớn khôn. Ông không thể nào không kinh ngạc.
**
[Bắt đầu nhiệm vụ. D-10]
4 ngày đã trôi qua kể từ hôm đó. Với sự giúp đỡ của Khalifa, tôi đi qua đi lại giữa căn cứ của Đoàn Kịch Tắc Kè và căn hộ của mình trong khi tiến hành dự án [Cải tạo căn cứ Đoàn Kịch và nâng cấp chỉ số Khéo Léo]. Trong 4 ngày qua, tôi nhận ra chỉ số Khéo Léo là một cái gift khá khó để nâng cấp, đến mức tôi không thể nào biết ơn Bậc thầy Thiện Xạ hơn, khi chỉ nhờ nó mà gift khéo léo của tôi mới lên được cấp 7.
Jiiing—
Thứ đầu tiên tôi làm là tạo ra một cái xưởng trong hang động. Hiện tại, tôi đang làm một cái ghế bành. Vật càng to, thì chỉ số khéo léo tăng càng nhiều, chỉ tiếc là tôi không đủ ma lực từ dấu thánh để làm thứ gì bự hơn cái ghế bành cả.
Quy trình làm cái ghế bành như sau. Đầu tiên là tạo ra một bản thiết kế với sự trợ giúp của Lòng tham nhan sắc của Aether. Sau đó là mua những nguyên vật liệu đắt tiền và dựng khung cho nó với ma lực Dấu thánh. Cuối cùng, tôi chỉ việc nhồi vào cái nó những loại bông cao cấp nhất, rồi bọc tất cả bằng da của quái thú cá sấu.
Mặc dù nói thì dễ, nhưng cả quy trình mất đến 9 tiếng mới hoàn thành.
“Whew.”
Giờ, cuối cùng cũng xong. Tôi ôm đầu và ngã người lên cái ghế.
[Chỉ số khéo léo đã được tăng lên 1.5%]
“1.5% cho tất cả công sức sao…”
Đúng là keo kiệt, nhưng hên là tôi cũng có dư dả thời gian.
===[Bằng may mắn, sự Khéo Léo Ác Ma kích hoạt]
[‘Ghế bành da cá sấu được đánh giá là đồ nội thất cấp cao. Một hiệu ứng đặc biệt đã được thêm vào trạng thái của nó.]
[Hiệu ứng đặc biệt – Thư giãn Tối ưu]
* Ghế bành này sẽ nhanh chóng xóa tan cơn mệt mỏi.
*Bất cứ ai ngủ trên nó khi thức dậy sẽ cảm thấy sảng khoái.
Dù không thể làm đồ nội thất tăng thêm chỉ số thêm tạm thời, nhưng nó vẫn tốt hơn nhiều so với đồ nội thất thường.
“Hm.”
Tôi khiêng cái ghế bành mới tạo đi. Với chỉ số thể lực phi thường của tôi, thì khiêng một vật nặng như thế này không còn là vấn đề nữa.
“Đây là cái ghế bành ~”
Tôi ra khỏi cái xưởng và thông báo sản phẩm của tôi. Sếp là người đầu tiên mà tôi gặp.
“…Cậu làm thêm một cái khác à?”
Sếp vừa tỉnh giấc (ngạc nhiên thay, cô ấy ngủ đứng) và lẩm bẩm một cách thờ ơ. Xung quanh cô là những mảnh đồ nội thất khác như là bàn, ngăn kéo TV, vân vân.
“Tập Sự, cậu không nghĩ là cậu đang thay đổi nơi này quá nhanh sao? Ta nghĩ mình cần thời gian để thích nghi đấy.”
Trong bốn ngày vừa rồi, tôi đã dần cải tạo căn cứ của Đoàn Kịch Tắc Kè. Đầu tiên tôi tạo phòng nghỉ cho Sếp. Tôi dành ra 160 mét vuông để tạo ra một căn phòng hiện đại bằng cách trám phẳng bức tường, trần nhà và sàn nhà, sau đó sơn màu trắng lên.
“Cô cũng ít nhất hãy sống như người bình thường đi chứ. Với lại sao cô không xem TV? Có nhiều kênh truyền hình hay lắm mà.”
“Ta không có hứng thú.”
“Cứ thử xem.”
Tôi đặt cái ghế trước cái TV ở khoảng cách phù hợp
“Thử ngồi xuống xem.”
“…”
Tuy nhiên, Sếp lắc đầu.
“Ta chưa bao giờ ngồi để nghỉ ngơi cả. Ta thích đứng.”
“…Vậy thì tôi quay lại xưởng vậy.”
Tôi trở về cái xưởng làm việc. Sau khi đóng cửa, tôi hé nhìn và quan sát Sếp.
-…Sao nó lớn thế nhỉ?
Sếp liếc nhìn cái ghế bành, sau đó chọt chọt nó bằng chân mình. Tuy nhiên, không có vẻ như cô định ngồi xuống nhỉ…
“Có chút buồn thật.”
Liệu cô ấy có ngồi không nếu tôi làm cho cổ cái tốt hơn nhỉ? Xui thay, khi tạo đồ nội thất tốn kha khá ma lực Dấu thánh, nên làm nhiều hơn thế này quả thật rất phí. Bây giờ tôi cần làm việc tiếp theo. Tập luyện. Tôi cần sử dụng một vũ khí đáng sợ hơn súng. Với lại, có nhiều lựa chọn trong chiến đấu thì cũng tốt mà.
Shoo-
“Bắt đầu.”
Tôi cầm mười con dao mình đã tạo ra trong tay và bắt đầu chương trình huấn luyện. Cùng một lúc, những mục tiêu ảo ảnh vọt lên từ khoảng cách 300 mét. Mặc dù trông có vẻ như chúng đang bao vây, 11 mục tiêu chỉ xoay đều quanh tôi. Tôi phóng dao về phía chúng. Chweek--- những con dao này chắc chắn sẽ tiêu diệt hết 11 mục tiêu. Tuy nhiên, tôi lại muốn hơn nữa. Vừa lúc phóng dao, tôi lấy ra cây cung dắt sau lưng và…
“Uwoah!”
Cổ bị vướng vào dây cung ,tôi ngã chúi về phía trước.
“…Argh, suýt nữa thì tiêu.”
Tôi xém nữa là thăng cmnr.
“Cổ mình…”
Đúng là khó thật đấy. Vì cái cấp độ thấp của chỉ số Khéo Léo mà sử dụng dao, cung và súng cùng một lúc có chút khó khăn. Trừ khi tôi có thêm một cánh tay… Khoan. Một cánh tay? Tôi liền nghĩ đến Dấu thánh. Kể cả có dùng Dấu thánh cũng không thể tạo ra một cánh tay mới, nhưng tôi có thể tối ưu hóa nó để làm một chuyện tương tự vậy. Tất nhiên, tôi sẽ thử nghiệm chuyện này sau. Dù gì, tôi cũng đã sử dụng hết 2.5 thanh Dấu thánh để tạo ra cái ghế rồi.
“Mình sẽ thử vào ngày mai vậy.”
Sau đó, tôi vô tình nhìn ra bên ngoài xưởng
“…Eh?”
Nhanh chóng, một nụ cười mỉm nở trên mặt tôi. Sếp đang ngồi trên cái ghế bành. Như vẫn chưa đủ, cô nàng nhảy lên nhảy xuống trên chiếc ghế như thể ngạc nhiên bởi sự mềm mại và ấm áp của nó.
—…Da Cá Sấu đầm lầy? Đúng là chất lượng của loại da này thuộc loại bậc nhất nhỉ.
Sau khi xem xét chiếc ghế, cô chuyển sự chú ý sang chiếc ghế bành nhỏ hơn mà tôi đã làm vài ngày trước. Sau khi liếc nhìn về xưởng của tôi một chút, cô nàng mang chiếc ghế nhỏ qua và đặt chân lên nó. Trông cô nàng cực kì thoải mái.
—Mmm~
Sếp nhắm mắt lại với tiếng kêu đầy thỏa mãn. Sau đó, cứ như cô đang cảm thấy thiếu thiếu thứ gì, cô nàng vươn tay ra và với lấy cái điều khiển TV trên cái ghế.
“[Bảo mật email]#[Bảo mật email]#”
—Hiik!
Bị giật mình vì âm lượng quá lớn, cô liền nhanh chóng vặn nhỏ lại.
“…Dễ thương quá.”
Được rồi, đấy là cách người ta thay đổi. Mục tiêu đầu tiên của tôi, ‘dụ Sếp coi TV’, đã thành công.
“Vậy thì mình nên quay lại với việc tập luyện thôi nhỉ…”
Tôi mỉm cười và nhặt lên những con dao mình đã phóng ban nãy. Tôi không thể ngồi không chỉ vì một lần thất bại được. Tạm thời, tôi phải cố hết sức vì mọi việc cần phải làm…Nhưng, hút một điếu cái đã.
*
Sau khi tập luyện được ba tiếng đồng hồ, tôi đi ra ngoài một chút.
“Hm?”
Khi tôi đang dự tính đi mua một điếu thuốc, tôi nghe tiếng thở khẽ. Tôi nghiêng đầu và nhìn sang hướng đấy.
“…Cô ấy đang ngủ à?”
Sếp đang nằm ngủ trên chiếc ghế với hai cánh tay choãi ra ngoài. Chẳng phải mới nãy cô nàng mới bảo cô thích ngủ đứng sao. Tôi cười toe toét và lấy chiếc smartwatch ra. Đây hẳn là cơ hội tuyệt vời để chụp lại khoảnh khắc này. Tôi tắt tiếng và chụp vài tấm Sếp đang ngủ. Sếp chẳng có dấu hiệu gì là thức giấc cả. Chiếc ghế đó tốt đến vậy sao? Trong khi tôi đang thỏa mãn với bản thân, tôi chợt nhận được một tin nhắn.
[Mình đã xác nhận được sự thật. Nayun cũng đã tỉnh rồi đấy.]
Yoo Yeonha cuối cùng cũng nhắn cho tôi sau một tuần im ắng. Mừng , tôi tính nhắn trả lời cô ấy . Tuy nhiên…
“……!”
Một cơn đau đột ngột xuất hiện trên cánh tay tôi. Một cơn đau như xé toạc cánh tay tôi ra. Đó là cảm giác của một vệt Dấu thánh được thêm vào. Biết thế, nhưng mà…
“Đệt…”
Đau đéo chịu được. Tôi đã sử dụng hiệu ứng của thuốc giảm đau đã chuẩn bị cho những thời khắc như thế này, nhưng cơn đau …chỉ tổ đau hơn. Tôi bậm răng bậm lợi, ráng mở mắt và xác nhận cảnh báo hiện lên trên smartwatch của mình.
===[Vệt Dấu thánh thứ tư đã được thêm vào]
[Từ vệt thứ năm, Dấu thánh sẽ cần nhiều SP để đạt được hơn.]
[Laptop đang được cập nhật]
---Đang bổ sung chức năng…===
Tuy nhiên, ý thức của tôi mờ dần dưới cơn đau dai dẳng, trước khi mọi thứ chợt trở nên tối sầm.