Chương 32: Đồng sàng dị mộng (2)
Tôi leo lên núi, và ở giữa rừng cây bạt ngàn trên đỉnh, tôi trèo lên cây thông đỏ cao nhất. Ở trên ngọn cây, tôi phóng tầm mắt ra xung quanh. Tôi có thể nhìn thấy mọi thứ . Khu rừng với hàng vạn thân cây và tán lá đan xen rậm rạp cũng chẳng thể cản trở được Thiên Lý Nhãn.
Vạn vật đều không thoát khỏi tầm mắt của tôi - từ một học viên vô danh đang đuổi theo một con lợn rừng, một cặp đôi năm hai đang vờ vịt thay vì săn bắt, cho đến Chae Nayun đang điêu luyện bắn cung, và Sven đang liệng sỏi gần một dòng suối.
Vì đã thách đấu săn thú hoang, Chae Nayun và Sven đã tách ra. Vậy nên Chae Nayun đang tập trung săn bắn, nhưng Sven thì không. Hắn ta đang nhìn chằm chằm vào con suối. Chắc chắn là không phải để săn thú.
Thế rồi, lạ lùng thay, từ phía bên kia dòng suối xuất hiện một con báo mèo. Đó là một trong những loài động vật phổ biến nhất. Sven không thèm liếc nhìn con báo mèo, nhưng từ trên lưng hắn phóng vọt ra một cái xúc tu, lao vút đến và đâm xiên cổ họng nó. Sau đó, con vật được kéo về chỗ Sven.
Đó chính là sức mạnh của Asmodeus.
Cuộc đi săn của hắn cứ thế mà tiếp diễn. Chae Nayun phải tự thân vận động, nhưng Sven thì chẳng phải nhấc một ngón tay cũng có thể giết chết đám thú vật tiến vào phạm vi 300m quanh hắn.
Và rồi, dường như thời gian đã hết, hai người họ tụ tập lại ở chỗ con suối.
—Tổng cộng là sáu. ba con lợn rừng, một con báo mèo, và hai con thỏ.
Chae Nayun tự hào nói.
—Như cậu thấy đấy, mình săn được tám con.
Sven mỉm cười và chỉ vào đám thú rừng chất đống bên cạnh mình. Chae Nayun há hốc mồn ra đầy ngạc nhiên.
—Thật á?
Chae Nayun tiến đến đám xác chết và xác nhận lại lời nói của Sven.
—Wow, là thật nè. Làm thế nào mà cậu tìm được tận 8 con vậy?
Chae Nayun gỡ mái tóc rối của mình và ngồi xuống cạnh Sven.
—Cậu đã mua chúng từ bên ngoài đúng không? Cậu đã tiêu bao nhiêu tiền đấy hả?
Cô ấy nói đùa và chọc chọc vào cánh tay của hắn.
Trong mắt tôi, trông cứ như là Chae Nayun đang cố tình dụ dỗ hắn ta ấy. Dù thực ra thì cô ấy có lẽ chỉ làm thế trong vô thức thôi.
—Vậy là cậu phải cho tớ một điều ước, đúng không?
—…Chậc, đúng vậy. Cậu muốn gì nào?
Họ đã đánh cược một điều ước.
Tôi bắt đầu hiểu tại sao Sven lại nổi điên rồi.
—Um…
—Gì thế?
—…
Sven nhìn thẳng vào mắt Chae Nayun. Rồi hắn cười toe, lắc lắc đầu.
—Không, không có gì hết.
—Gì thế hả? Nói cho tớ đi nào.
Tôi rút súng ra từ không gian trong Dấu Thánh. Dù cách xa đến 1km, tôi vẫn có thể dễ dàng bắn tỉa từ khoảng cách này.
Cạch. Aether bám vào khẩu súng và cường hóa khả năng của nó.
—Ừ thì…
Sven sẽ nổi điên nếu hắn ta bày tỏ và bị từ chối. Ngay đầu năm học, hắn đã yêu Chae Nayun từ cái nhìn đầu tiên. Hơn nữa, Asmodeus, con quỷ mà Sven kí khế ước, lại là Sắc Dục chi Quỷ. Một Ma nhân có cảm xúc và ham muốn bị khuếch đại thường có sức kiềm chế rất kém.
—Tớ thích cậu.
—…Hả?
Chae Nayun cau mày trước lời tỏ tình đột ngột.
—Cậu đột nhiên nói cái quái gì thế?
—…Cậu không thích tớ sao?
—Đương nhiên là không rồi. Mới chỉ có hai ngày kể từ lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau thôi mà? Cậu mong tớ yêu cậu chỉ sau hai ngày á? Chà, có lẽ cậu đã hi vọng như vậy, nhưng tớ thì không.
Chae Nayun lạnh lùng nói. Sven cúi rạp đầu xuống. Hắn ta chỉ mới bị từ chối, nhưng cơ thể hắn đã bắt đầu biến đổi rồi. Hắc ma lực đang dâng lên từ khắp nơi trên thân thể hắn.
Tôi nhắm thẳng vào đầu hắn.
—Hơn nữa, tớ thích những người con trai mạnh mẽ hơn mình.
—…Mạnh hơn cậu?
—Đúng, và cậu thì yếu hơn tớ rất nhiều, nên tớ không thể coi cậu là một người đàn ông đích thực được.
Và giới hạn cuối cùng đã tan vỡ. Đôi mắt Sven vằn lên đỏ ngầu.
Dù là hắn đã cố gắng kiềm chế đến mức này, nhưng Sven vẫn chỉ là một nhân vật phụ. Và đây chính là giới hạn của một nhân vật quần chúng.
—…Vậy sao?
Sven hỏi. Chae Nayun đáp lại mà không thèm nhìn ra xung quanh.
—Phải. Vì thế nên từ giờ đừng liên lạc với tớ nữa. Thật xin lỗi, nhưng tớ nghĩ là cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa hai chúng ta thì tốt hơn là tiếp tục làm bạn, và cậu lại ôm lấy mấy hy vọng hão huyền.
Sven ngả người về phía Chae Nayun. Ngay lúc đó, tôi bóp cò. Viên đạn vốn dĩ nhắm vào đầu Sven, nhưng vì khoảng cách và chuyển động của hắn. nó chỉ ghim trúng vai hắn ta.
Sven hẳn đã định nhảy chồm vào Chae Nayun, nhưng vì viên đạn, hắn mất thăng bằng và húc đầu vào cô ấy.
—Oái!
Chae Nayun bị đánh bay đi. Tuy nhiên, cô nhanh nhẹn tiếp đất bằng một cú lăn mình, không chút kinh ngạc. Cô ấy nhanh chóng quay người lại.
Và cô chứng kiến toàn bộ một nửa cơ thể của Sven đã biến thành Ma nhân.
—C, cậu!
—…
Sven nhìn Chae Nayun và vươn xúc tu về phí cô ấy.
Tôi liên tục bóp cò. Một, hai, ba, bốn viên… Súng đã hết đạn. Mặc dù đang bối rối trước người trợ giúp bí ẩn, Chae Nayun vẫn biết mình phải làm gì.
Cô bật lùi lại để kéo dài khoảng cách và bắn tên. Một mũi tên đâm vào vai Sven. Thế nhưng, hắn vẫn bất chấp lao đến trước mặt Chae Nayun và túm lấy tay cô.
—Nhưng tôi…
Hắn vật cô xuống đất và hét lên.
—…mạnh hơn cậu!
Bùm!
Sven ngồi lên eo Chae Nayun. Cô bị kẹt cứng, cố hội tụ ma lực vào lòng bàn tay. Chỉ trong chớp mắt, ma lực ngưng kết lại thành hình một con dao. Nhưng Sven đã giữ được cổ tay của cô trước khi cô kịp phản kháng.
"…Chậc."
Tôi không thể giúp được cô ấy từ khoảng cách này. Cơ thể của Sven được bao bọc trong một luồng sức mạnh ma thuật cường hãn. Đạn thường sẽ không thể xuyên phá được tấm chắn này, và ngay cả đạn có quang thuộc tính cũng không thể luôn. Bởi vì Chae Nayun đang ở ngay phía dưới hắn, cô ấy cũng sẽ bị cuốn vào vụ nổ ấy mất.
Hết cách rồi, tôi bắt đầu di chuyển trên các cành cây. Cùng lúc đó, tôi biến đổi Đại Bàng Sa Mạc thành một khẩu súng săn. Tôi phải đến gần để thổi bay cái đầu của hắn. Tại đó sự cường hóa ma lực sẽ yếu hơn vì hắn chưa hoàn toàn chuyển sang hình thái Ma nhân.
Khoảng cách 1km bi rút ngắn chỉ trong thoáng chốc.
Nhẹ nhàng tiếp đất, tôi tiếp cận Sven và Chae Nayun.
"Dậyy, dậyyy!"
Sven đã không giết Chae Nayun. Tôi đã nói rồi, Asmodeus là Sắc Dục chi Quỷ. Khỏi nghĩ cũng biết kẻ ký khế ước muốn làm gì với mục tiêu của nó.
Nhìn Sven liếm khuôn mặt của Chae Nayun, tôi cau mày ghê tởm và đặt họng súng kề sát đầu hắn. Cái lạnh của thép khiến Sven rùng mình. Hắn đảo mắt về phía tôi.
Tôi lập tức bóp cò. Viên đạn xuyên phá qua hộp sọ của Svem. Hắn văng đi trong khi đang la hét.
"Kek, kek."
"May quá, cậu còn sống."
Tôi nhìn xuống Chae Nayun. Trên mặt cô đầy nước dãi và thân thể thì bị thương, nhưng cô ấy vẫn còn sống.
Vùng vẫy làm màu để rồi chết trong vô ích, quả đúng là phong cách của một tên Ma nhân Sắc Dục.
"Đứng dậ…"
Khi tôi đưa tay ra để kéo Chae Nayun đứng dậy, một cái xúc tu đột nhiên lao đến.
Aether lập tức biến thành một cái khiên và bảo vệ tôi. Nhưng Sven cũng phi tới. Hắn gạt cái khiên sang một bên và tóm lấy cổ tôi.
“Uuuk!”
Đó là một cơn đau không thể tưởng tượng nổi. Vì bị bóp cổ nên tôi đang dần cạn oxy. Tôi không thể thở, cũng chẳng thể thốt lên một lời. Tôi chỉ có thể tiếp tục quằn quại…
…Trong mắt tôi, thế giới mờ dần. Tôi không còn cảm giác nữa. Cơ thể tôi cứng đờ lại, nhưng tôi chẳng nhìn thấy được chút hy vọng sốt sót nào.
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, nhịp tim tôi bắt đầu giảm.
Tôi nhắm mắt lại. Thế ra chết là như thế này sao.
—Buông ra mau, đồ khốn!
Như thể sấm rền bên tai, tiếng hét của một ai đó khiến ý thức của tôi bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Chae Nayun lao ra sau lưng Sven.
Cô ấy đang vung một thanh trường kiếm siêu dài. Nó chẻ đôi Sven, từ phần vai cho đến thắt lưng.
“…Puhak.”
Hai phần thân thể của Sven đổ sụp xuống, và tôi cũng ngã quỵ ra đất, thở hổng hộc.
Lần đầu tiên trong đời tôi thấy biết ơn khí oxy đến vậy.
Haa… haa… haa…
Sau một hồi hít thở, tôi dựa người vào một thân cây.
"Huu… Wow, đó là, một quang kiếm à?"
Sau đó, tôi hờ hững hỏi và chỉ vào thanh trường kiếm trong tay Chae Nayun.
Chae Nayun đã tạo ra một thanh kiếm thuần túy chỉ từ ma lực. Lưỡi kiếm căng tràn sức mạnh ma thuật, và cán kiếm thì hoàn toàn bất động. Tôi biết rõ việc đạt thành được sự cân bằng hoàn hảo này khó khăn đến mức nào. Ngay cả Kim Suho cũng không thể làm được như vậy. Chỉ có Chae Nayun mới làm được, và đây mới chỉ là một phần trong Gift thực sự của cô ấy.
"…Tôi cũng không biết nữa."
Thanh kiếm ma thuật trong tay cô biến mất. Chae Nayun và tôi im lặng nhìn nhau.
Càng nhìn tôi càng nhận ra cô ấy đang trông thảm hại đến mức nào. Vết thương của cô đang chảy máu đầm đìa, quần áo rách lỗ chỗ, thậm chí cả đồ lót của cô nàng cũng bị lộ ra luôn. Tôi cởi áo khoác và đưa nó cho cô ấy. Nhưng Chae Nayun chỉ nhìn chằm chằm vào nó.
"Mặc vào đi chứ."
"…Cậu không sao chứ?"
Thay vì nhận lấy cái áo thì cô ấy lại hỏi tôi một câu hỏi kỳ quặc.
"Ừ."
"Thật may quá."
"…Cậu thì sao? Cậu cũng không sao chứ?"
"Tôi ổn."
Thịch.
Chae Nayun đổ gục xuống đất ngay sau khi nói câu đó.
"…"
Cô ấy đã sử dụng quá nhiều ma lực rồi.
Tôi lật cô nàng lại để cổ nằm ngửa cho thoải mái và phủ cái áo khoác của mình lên người cô. Rồi tôi nhìn vào cái chỗ mà Sven vừa mới nằm.
Không một tiếng động hay dấu vết gì còn lưu lại về sự tồn tại cảu hắn ta, Sven đã tan biến vào không gian. Đó chính là cái chết của một Ma nhân. Con người phải trả giá bằng linh hồn của mình để ký khế ước với ác quỷ, vậy nên họ vẫn thuộc về con ác quỷ ấy kể cả sau khi đã chết.
Chwaaa—
Rừng cây xào xạc thật u sầu.
Ngày mai, nước Đức sẽ phải đón nhận một tin buồn, rất buồn.
**
Sssss—
Chae Nayun tỉnh dậy vì tiếng lao xao của khu rừng và cơn gió lạnh giá. Bầu trời đã hoàn toàn tối đen. Bất thình lình, một cơn đau thấu tận xương tủy dữ dội đổ ập xuống cô. Chae Nayun ôm lấy đầu mình. Nỗi đau như bị dao đâm ấy chỉ biến mất sau khi đã hành hạ cô suốt một lúc lâu.
"…Haa."
Khi hết đau dầu, Chae Nayun thở hổn hển trong lúc vẫn nằm lăn trên nền đất.
Đến lúc này cô mới nhớ ra.
"Mình vừa mới nằm mơ à?"
Mọi thứ cô trải qua ngày hôm nay quả thật quá phi lý, và cô nghi hoặc đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng những vết thương cùng với cái áo cô đang khoác đã chứng minh rằng tất cả là sự thật.
"…Ồ, phải rồi."
Chae Nayun gượng dậy.
Nhưng lúc đó, cô nhìn thấy bóng hình của một chàng trai và kinh ngạc kêu lên.
"Ah! Lạy chúa, cậu làm tôi sợ đấy!"
"Cậu tỉnh lại rồi."
Đó là Kim Hajin. Cậu ta đang dựa lưng vào cây và nhìn cái smartwatch. Đó lại là Kim Hajin. Cứ mỗi khi có chuyện xảy ra, cậu ta luôn luôn xuất hiện.
…Tuy nhiên, nhờ có cậu ta mà cô mới thoát chết tận 3 lần.
"Mấy giờ rồi?"
"10 giờ tối."
"Gì cơ? Sắp đến giờ giới nghiêm rồi."
Chae Nayun cố gắng đứng dậy. Nhưng chân của cô đã mất cảm giác. Cô bối rối cố thử di chuyển một lần nữa. Đôi chân vẫn bất động. Dù có cố thế nào thì chúng vẫn không chịu nhúc nhích.
Nỗi kinh hoàng bao trùm lấy cô, và quả tim của cô đập bình bịch trong sợ hãi.
"C-cái gì vậy, c-c-chân tôi, nó b-bị làm sao v-vậy…"
"Cạn kiệt ma lực ấy mà. Đây là lần đầu tiên cậu bị thế à?"
"…Hở? Cạn kiệt ma lực?"
Cạn kiệt ma lực. Chae Nayun có nghe kể về cái này rồi. Định nghĩa trong từ điển là 'trạng thái hoàn toàn kiệt quệ ma lực'.
Khi một người hoàn toàn tiêu hao hết ma lực của mình, tốc độ hồi phục ma lực sẽ sụt giảm nghiêm trọng, và người đó sẽ phải nằm liệt giường ít nhất là 2 ngày.
"Đúng vậy."
Kim Hajin đáp và đến gần Chae Nayun. Sau đó, cậu ngồi xổm xuống, quay lưng về phía cô.
Hành động khó hiểu này khiến Chae Nayun cau mày.
"Gì đó?"
"Để tôi cõng đi. Cậu không thể đứng dậy được mà."
"Tôi đâu có điên mà làm vậy?"
"…Rồi sao, cậu muốn ở lại đây cả đời à?"
Ánh mắt thương hại của Kim Hajin quả là một sự sỉ nhục.
Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Cô cần sự giúp đỡ của cậu ta.
Chae Nayun vòng tay qua cổ cậu và trèo lên lưng cậu ta.
"Tôi đi nhé."
"…Được."
Kim Hajin chậm chạp đi xuống núi.
Nhìn về phương xa, Chae Nayun đắm chìm vào suy tư, 'Sven là một Ma nhân. Vậy hắn ta chính là thủ phạm đứng sau sự mất tích của các học viên?’ Ma nhân cũng từng là con người, vậy thì Sven trở thành Ma nhân từ lúc nào chứ? Và Kim Hajin đột nhiên xuất hiện từ chỗ nào vậy? Đừng nói là cậu ta theo dõi mình đấy nhé?'
'Cậu ta… Thực sự thích mình sao?'
Chae Nayun cần thêm thời gian để tiêu hóa được mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.