Chương 42: Cuộc chạm trán bất ngờ(2)
"Lạy chúa, tôi thành thật xin lỗi."
Người kia hoảng hốt xin lỗi. Sếp của Đoàn Kịch Tắc Kè cũng đang sững sờ trong cơn sốc. Tôi đưa tay lấy cái cốc soda xuống. Mấy viên đá lạnh dính trên đầu cô lập tức trượt xuống, và cô Sếp nhắm mắt lại.
"Xin hãy đợi một lát. Tôi sẽ đi tìm khăn lau…"
Nhưng bất chợt, tên vô danh kia đột nhiên cứng nhắc lại. Đôi mắt anh ta mất đi sức sống và anh ta bắt đầu bỏ đi với điệu bộ y hệt một con zombie.
Tôi liếc nhìn vùng cổ của Sếp, ở đó chập chờn một tia sáng nhàn nhạt. Dường như đó là quyền năng từ chiếc vòng cổ của cô ấy. Cái vòng cổ đó… có cảm giác như tôi biết về nó, nhưng tôi méo thể nào nhớ ra nổi. Tôi đã không quá chú tâm đến thiết lập của vật phẩm.
“Haa.”
Cô ấy đột nhiên thở dài.
Thế rồi, cô quay sang nhìn tôi.
Tôi gãi gãi cổ.
Trong túi tôi có chút khăn giấy, nhưng nó sẽ không đủ để lau hết đám lộn xộn trên đầu và quần áo cô ấy.
"…"
Nhưng vì cô ấy cứ nhìn chằm chằm tôi, tôi buộc phải lấy khăn giấy ra.
"Um, cô có thể dùng cái này…"
Cô ấy cứ hết nhìn tôi rồi lại nhìn cái khăn giấy. Rồi cổ cầm lấy cái khăn và lau mặt, chân và tay mình.
"Cảm ơn."
Rồi cô ấy nhẹ cúi đầu cảm ơn tôi. Tôi lập tức đứng hình. Cái quái gì vừa xảy ra vậy?
Đúng lúc đó, chất giọng oang oang của trọng tài vang lên.
—Bắt đầu!
Đám đông cổ vũ rầm rộ. Hàng cơ số những phóng viên hướng camera vào đấu trường. Dù không được quay phim, họ vẫn có thể chụp ảnh. Những phóng viên từ nước Anh đang đặc biệt hào hứng.
—Trận đấu giữa hạng 3 Rachel và hạng 4 Chae Nayun!
Một trận đấu giữa kiếm và cung. Đây là điều xảy ra trong truyện gốc. Nói cách khác, tôi vốn đã biết ai sẽ thắng - Rachel.
Tôi nhìn vào Rachel và Chae Nayun trên sàn đấu. Dù học đang ở rất xa, tôi vẫn nhìn thấy rõ mọi thứ như thể họ chỉ đang đứng cách tôi đôi ba feet. Chae Nayun nói gì đó. Tôi có thể nghe thấy được.
—Công chúa à, hôm nay thứ hạng của chúng ta sẽ thay đổi.
Rachel không phản ứng lại lời khiêu khích của Chae Nayun.
—Bắt đầu đếm ngược! Ba! Hai!
Chae Nayun hướng cung tên về phía Rachel, và Rachel giương kiếm lên.
Mặt đối mặt, thế đứng của cả hai người đều rất hoàn hảo. Trong lúc chờ đợi tín hiệu bắt đầu, họ sửa lại sơ hở của bản thân và tìm kiếm sơ hở của đối thủ.
—Bắt đầu!
Chae Nayun lập tức bắn cung. Mũi tên bay đi như ánh sáng. Tuy nhiên, Rachel xoay người né được mũi tên chỉ trong gang tấc, với chuyển động thật tinh tế mà hiệu quả.
Chae Nayun tiếp tục bắn một làn mưa tên. Khi những mũi tên lao lên rồi hạ xuống đất, chúng phân ra nhiều nhánh và rơi xuống một cách khó đoán. Dường như đây là kế hoạch chiến đấu của Chae Nayun. Vì Rachel sẽ chỉ né và né các mũi tên trực tiếp hướng về phía mình, Chae Nayun đang cố dồn ép cô ấy.
Tuy nhiên, Rachel né tránh hàng loạt mũi tên đáng sợ một cách tao nhã. Không chỉ vậy, cô ấy không ngần ngại đâm kiếm của mình mỗi khi có cơ hội. Sức mạnh ma thuật từ các đòn tấn công của cô lao về phía Chae Nayun như những tia sáng. Mặc dù vậy, Chae Nayun không né tránh. Thay vào đó, cô phát ra ma lực dưới dạng khiên chắn để chặn chúng.
Ngay lập tức, đám đông bùng nổ trong tiếng reo hò và vỗ tay. Sự kiểm soát sức mạnh ma thuật của Chae Nayun, đã vượt quá trình độ của một học viên.
Tuy nhiên, kết quả của trận chiến khốc liệt này đã được định trước. Chae Nayun không thể giành chiến thắng trước Rachel.
Rachel là một kiếm sĩ chuyên nhận các đòn tấn công tầm xa. Cơ thể mảnh mai và linh hoạt của cô ấy có thể né được những mũi tên chỉ bằng một cử động nhỏ nhất, và những đòn tấn công bằng sức mạnh ma thuật tinh tế của cô ấy liên tục phá vỡ thế bắn của cung thủ. Chae Nayun đã tạo ra một lá chắn để ngăn thế đứng của cô bị mất ổn định, nhưng phương pháp này quá tiêu tốn sức mạnh ma thuật.
Khoảnh khắc sức mạnh ma thuật Chae Nayun cạn kiệt, đó sẽ là chiến thắng của Rachel.
"Tôi đã thấy cậu đấu với Kim Horak."
Ngay lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên cạnh tôi.
Tôi khẽ giật mình.
Bởi vì tôi quá tập trung vào trận đấu tay đôi của Chae Nayun và Rachel, tôi đã quên mất người đang ngồi cạnh mình. Tôi thật ngu ngốc, hiện tại cô ta là vấn đề quan trọng hơn nhiều so với Rachel hay Chae Nayun.
"Um, cảm ơn nhé."
Tôi cố trả lời thật bình tĩnh.
Cô ta hỏi trong khi đang nhìn tôi chằm chằm.
"Đó là Gift của cậu à?"
"…Thật xin lỗi, tôi sẽ không dễ dàng tiết lộ điều đó cho người khác đâu."
“…”
Cô lấy ra một cái danh thiếp từ túi của mình.
"Đây là danh tính của tôi."
Cô đưa cho tôi cái danh thiếp.
[Li Xiaopeng]
[Anh hùng bậc 3 của Tuyệt Nguyệt]
[Liên lạc: 0103-3243-9203-93]
Đây có thể là một trong nhiều danh tính giả của cô. Mặc dù vậy, trái tim tôi vẫn run rẩy vì rất ít người biết cách liên lạc với cô ấy. Để không biểu hiện quá rõ ràng, tôi chỉ mỉm cười và lẩm bẩm.
"Đi thám thính các học viên là phạm pháp đó."
"…"
Cô thu lại danh thiếp của mình.
"À nhưng mà…"
Tôi nắm lấy cổ tay cô. Quả đugns như tôi nghĩ, cô ấy không biết cách cố gắng để đạt thành mong muốn.
"Tôi sẽ nhận danh thiếp của cô."
"…"
Cô ấy gật đầu và đưa cho tôi danh thiếp.
"Tôi đi đây. Hãy liên lạc với chúng tôi bất cứ khi nào cậu muốn."
Nói xong, cô đứng dậy. Tôi ngơ ngác nhìn theo khi cô rời đi.
"…Cổ đến đây làm gì vậy nhỉ?"
Tôi không thể hiểu được. Dù tôi có nghĩ nhiều đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không có lý do gì để cô ấy đến tìm tôi vào thời điểm này.
**
Tất cả các trận đấu đều kết thúc vào 5 giờ chiều.
Kim Suho, Shin Jonghak, Rachel và một học viên tên là Joo Youngho là những người duy nhất giành chiến thắng trong tất cả các cuộc đấu tay đôi của họ. Bởi vì các học viên có thể chiến đấu tới ba lần một ngày, nhiều kết quả không mong muốn đã xảy ra do một bên bị mệt mỏi.
—Wow, ngầu vãi chưởng. Mày có xem trận của Kim Suho không? Phong cách vãi luôn ấy nhể?
—Chae Nayun thua Rachel… Tao thấy hơi cay đấy. Đây là lần đầu tiên tao thấy một ngôi sao mới của Hàn lại thua trước bọn người nước ngoài.
Khi tôi rời khỏi đấu trường, bầu trời đã tối dần. Nhiều khán giả lướt qua tôi khi họ bàn tán về trận chiến ngày hôm nay.
Trước khi trở lại ký túc xá, tôi đi vào một con hẻm ở phía sau đấu trường trước. Sau khi ngồi xuống một chỗ ngẫu nhiên, tôi lấy ra chiếc drone tôi đặt trong túi đeo chéo của mình.
Cái drone này khá khác so với bản gốc, vì tôi đã thêm một số thiết lập như tăng tuổi thọ pin, chế độ tàng hình và khóa mục tiêu. Những thay đổi này sẽ kéo dài trong bốn ngày, khi Đoàn Kịch Tắc Kè rời đi. Do đó, số SP tiêu tốn thật sự tương đối rẻ.
"Bay đi."
Tôi ném chiếc drone lên không trung. Cái drone bay vào rừng và tôi đứng dậy, quay lại ký túc xá.
—…hức, hức… hức
“…Hở?”
Nhưng một tiếng khóc bất chợt vang lên làm tôi dừng lại. Nghe có vẻ giống như một con vật đang khóc, nhưng nó cũng đủ đáng thương để khiến tôi phải quay nhìn. Mắt tôi nhìn xuyên qua một vài bức tường, và trong một khu rừng gần sát phía sau đấu trường, tôi thấy ai đó đang trốn giữa những tán cây và bật khóc.
Đó là Chae Nayun. Cô đang vùi mặt vào đầu gối và run lên vì khóc.
"A."
Tôi nhớ sự kiện này rồi.
Chae Nayun sắp hoàn toàn đổ Kim Suho. Chẳng mấy chốc, cậu ấy sẽ đến an ủi Chae Nayun , và với mọi chuyện vốn dĩ sẽ xảy ra giữa họ, Chae Nayun sẽ đến gặp Kim Suho, với tư cách không chỉ là một người bạn. Mặc dù mọi thứ đã thay đổi một chút so với cốt truyện gốc, nhưng dường như những chi tiết lớn vẫn giữ nguyên.
Tiiu quay đi không chút đắn đo.
"…Chậc."
Nhưng tôi do dự không bỏ đi.
Kim Suho sẽ khuyên nhủ Chae Nayun, nhưng lòng tốt của cậu sẽ chỉ có thể an ủi cô thôi.
"Lần tới cậu sẽ làm tốt hơn," "Cùng cố gắng nhé," "Mình sẽ giúp cậu mạnh hơn"…Những câu từ đó sẽ chẳng giúp được gì nhiều cho Chae Nayun.
Trong cuộc sống, từ bỏ đôi khi tốt hơn là tiếp tục cố gắng. Nhưng trong từ điển Kim Suho không có "từ bỏ". Cậu ta không bao giờ từ bỏ bất cứ điều gì và không bao giờ đề nghị người khác từ bỏ.
Vì Kim Suho, Chae Nayun sẽ không từ bỏ việc dùng cung tên trong một thời gian dài.
“…Huu.”
Cuối cùng, tôi bật smartwatch của mình lên.
Tin nhắn Chae Nayun gửi cho tôi đêm qua vẫn ở đó.
[Này, đừng có bơ tớ. Nếu cậu không trả lời, tớ thật sự sẽ chỉ định cậu đấy.]
Tôi trả lời muộn tận 18 giờ.
[Cậu đang làm gì thế?]
Xuyên qua bức tường, tôi có thể thấy chiếc smartwatch của Chae Nayun vang lên tiếng thông báo. Nhưng vì đang khóc nên cô ấy không kiểm tra chiếc smartwatch của mình. Tôi gửi cho cô ấy một tin nhắn khác.
[Tôi đã xem trận đấu của cậu hôm nay.]
Chae Nayun nhìn vào smartwatch của mình.
—…Tên này muốn cái gì thế?
Có vẻ như cô ấy đang định ngó lơ tin nhắn của tôi. Chẳng còn cách nào khác. Tôi gửi cho cô ấy một tin nhắn mà cô không thể bỏ qua.
[Thấy chưa, tớ đã bảo rồi mà. Cậu hợp với kiếm hơn là cung. Chưa quá muộn để thay đổi vũ khí đâu. Tớ cũng đã đổi vũ khí mà.]
—Cái tên chết t…
Nó hiệu quả đến không ngờ luôn. Chae Nayun bực bội trả lời.
[Im mồm đi trước khi tôi giết cậu.]
Tin nhắn trả lời của tôi lập tức vực dậy tinh thần cho cô ấy.
[Thôi nào, cậu đã đánh bại một Ma nhân với một thanh kiếm, vậy thì sao cậu cứ cố dùng cung thế nhỉ? Tớ chẳng thể hiểu nổi. Điều đó thật… đáng thương. Nếu cậu đấu với Rachel như cái cách cậu đấu với tên Ma nhân đó, liệu cậu sẽ thua sao?]
[Gì? Muốn chết à?]
[Cứ nghĩ đi. Cậu đã đánh bại cô ấy khi còn ở Học Viện Quân Sự, vậy cậu nghĩ vì sao lúc này cậu lại thua? Đó là vì cậu không có năng khiếu dùng cung đấy.]
[Cái gì cậu đồ chết tiệt đang ở đâu tôi trông giống một kẻ thua cuộc à tên khốn đừng có kiêu ngạo chỉ vì cậu đánh bại được Kim Horak]
Tin nhắn của cô ấy hầu như không thể đọc được vì lỗi chấm câu. Tôi thậm chí còn méo thèm đọc hết. Tôi cũng không trả lời cô ấy. Tôi muốn nhắn tin cho cô ấy nhiều hơn một chút vì phản ứng của cô ấy thật buồn cười, nhưng thật không may, hết giờ rồi.
—Huh? Chae Nayun?
Kim Suho ló đầu ra sau gốc cây, nơi Chae Nayun đang trốn.
—…Eh?
—Cậu đang làm gì ở đây thế?
—C…Cái gì cơ!
Chae Nayun nhanh chóng gạt hết nước mắt. Cô ấy cố gắng bỏ chạy, nhưng Kim Suho đã bắt được cổ.
—Thả mình ra mau!
Chae Nayun cố gắng gạt cậu ra, nhưng Kim Suho không phải là kiểu người sẽ bỏ mặc cho một cô gái ngồi khóc. Cậu có tính cách điển hình của một nhân vật chính. An ủi một cô gái đang khóc gần như chính là bản năng của cậu ta.
"…Đến lúc rời đi rồi."
Tôi không ở lại để xem chuyện xảy ra giữa hai người họ.
Đảm bảo cho Chae Nayun không quên mất Gift thật sự của mình, chính là vai trò của tôi, và chỉ đến thế thôi.
**
Thứ Tư.
Kỳ thi chiến đấu tiếp theo bắt đầu. Vì các học viên phải chiến đấu với quái vật trong kỳ thi này, những người bình thường bị cấm đến xem. Hơn nữa, các pháp sư triệu hồi quái vật có nhiều loại và sức mạnh khác nhau. kỳ thi được chấm điểm theo thang điểm tuyệt đối thay vì thang điểm tương đối.
"Hãy cẩn thận trong ngày hôm nay. Nếu cứ cứng đầu không chịu bỏ cuộc thì sẽ chết đấy."
Kim Soohyuk nghiêm túc cảnh báo. Đúng như thầy nói, quái vật triệu hồi rất nguy hiểm. Mặc dù chúng được triệu hồi bởi các pháp sư, chúng không thể hiểu được các mệnh lệnh phức tạp.
"Hãy tiêu diệt kẻ thù và bảo vệ đồng minh," là mệnh lệnh mà chúng có thể hiểu được. Một mệnh lệnh kiểu "hãy kiểm tra năng lực của học viên" thì nằm ngoài tầm nhận thức của chúng.
Chưa kể, những con quái vật được triệu tập không biến mất khi các pháp sư đảo ngược triệu hồi chúng, thế nên các học viên vẫn phải đối mặt với chúng ngay cả sau khi đầu hàng.
"Nếu thấy tính mạng lâm nguy thì hãy bỏ cuộc ngay lập tức. Các trò có thể hét 'tôi đầu hàng' hoặc đập tay hai lần xuống mặt đất."
"…"
Tôi đứng yên và bình tĩnh lắng nghe lời giải thích của Kim Soohyuk. Chae Nayun đang lườm tôi từ bên cạnh, nhưng tôi lờ cô ấy đi.
"Các pháp sư phụ trách kỳ thi sẽ đưa ra những chỉ dẫn còn lại. Hãy nồng nhiệt chào đón họ nào."
Cánh cửa mở ra và các pháp sư mặc áo choàng bước vào.
Pháp sư triệu hồi không nhận được được đối đãi gì đặc biệt. Tháp Pháp Sư có một hệ thống phân cấp chặt chẽ các pháp sư tùy thuộc vào chuyên môn của họ, và các pháp sư triệu hồi không hơn không kém gì mức trung bình. Và bởi vì các pháp sư triệu hồi thường làm việc bên ngoài Tháp Pháp Sư, họ không có tính cách phức tạp như hầu hết các loại pháp sư khác.
"Hân hạnh được gặp các bạn. Tôi là Pháp Sư Trưởng, Jin Joohwa."
Chỉ huy của các pháp sư cúi chào các học viên.
"Hôm nay các bạn sẽ chiến đấu với quái vật mà chúng tôi triệu hồi. Nhưng hãy cẩn thận, quái vật triệu hồi không khác gì quái vật thật. Ngay cả khi chúng tôi đảo ngược triệu hồi chúng, chúng sẽ không biến mất ngay lập tức như trong game. Vì vậy, nếu tình hình trở nên nguy hiểm, hãy đầu hàng ngay lập tức."
Các học viên gật đầu trước lời giải thích tử tế của vị pháp sư.
"Tốt lắm. Vậy giờ chúng tôi sẽ giải thích quy trình thi cho các bạn."
Jin Joohwa cười rạng rỡ.
"Bốn học viên sẽ tiến vào cùng một lúc và mỗi học viên sẽ có 15 phút. Số điểm không được chấm dựa trên chiến thắng hay thất bại của các bạn, và sự đóng góp trong chiến đấu của các bạn chắc chắn sẽ được tính vào điểm tổng."
Jin Joohwa giơ ngón tay trỏ lên.
"Trước hết là thời gian chiến đấu của các bạn. Rồi đến mức độ bình tĩnh khi các bạn đối mặt thử thách. Nói cách khác, các bạn không cần cố gắng giết chết con quái vật đâu."
Wiing—
Tiếng đổ chuông smartwatch nhè nhẹ cắt ngang câu nói của anh ta.
Vị pháp sư nhìn quanh phòng.
"Xin hãy tắt toàn bộ smartwatch đi."
Anh ta nói một cách thờ ơ.
Chúng tôi cũng thờ ơ tắt hết smartwatch của mình.