Chương 61: Thi cuối kì (3)
Thật lâu sau khi Kim Hajin rời đi, Chae Nayun mới chịu mở mắt. Cô chỉ ngồi dậy sau khi chắc chắn Kim Hajin đã đi thật xa rồi.
Cô thức giấc từ lâu rồi, nhưng tâm trí vẫn mịt mù. Khả năng cao là tại lời nói của Kim Hajin.
—Sao mà dễ thương quá vậy?
“…”
Chae Nayun đỏ bừng má. Từ khi còn nhỏ người ta lúc đã luôn khen cô xinh xắn, nhưng cô chưa từng nghĩ là Kim Hajin sẽ nói ra mấy câu như vậy.
“Auuu…”
Chae Nayun lắc đầu mạnh và xua tan suy nghĩ ấy.
"Thôi kệ, mình chẳng nghe thấy gì cả. Cậu ta chỉ độc thoại thôi. Chắc chắn phải có một con chó hay mèo gần đấy. Sure kèo luôn."
Chae Nayun lẩm bẩm và bò ra khỏi túi ngủ. Chiếc túi ngủ ấm áp và tiện nghi hệt như một chiếc giường, khiến cho đêm qua cô thấy thật vui vẻ.
'Mình nên bỏ nó ở đây không? Hay mang đi?' Chae Nayun bắt đầu nghĩ 'Kim Hajin rời đi sau khi nói… nói mình dễ thương… chắc ý là cậu ta muốn mình nhận lấy nó.'
Sau khi quyết định, cô cuộn cái túi ngủ lại thành một quả bóng cỡ nắm tay.
"Nó nhỏ đến mức này kia à?"
Cô ngạc nhiên trước kích thước nhỏ xíu của cái túi ngủ. Sau khi cất nó đi, cô kiểm tra chiếc smartwatch của mình. 7:20 sáng, nhưng bên ngoài trời vẫn tối.
"Chắc chắn là đêm vùng cực…"
Chae Nayun duỗi người, bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới.
**
Trên đỉnh Cây Thế Giới, tôi nhìn ra khắp chốn. Thiên Lý Nhãn có thể nhìn xuyên thấu mọi vật cản, nên tôi có thể nhìn thấy mọi thứ. Một ngày đã trôi qua, các học viên đang tìm cách sống sót thích hợp. Kẻ thì bán đồ ăn để nhận điểm, người thì săn đuổi quái vật, người khác lại núp lùm đợi các học viên khác vô tình đi qua.
“Mm?”
Khi tôi tìm thấy ai đó, một ý tưởng khá ác ôn xuất hiện trong đầu tôi.
Ném đá giấu tay. Nói chính xác hơn, đó là một phương pháp để loại bỏ những học viên quá mạnh đối với tôi.
Tôi chộp lấy một nhánh cây có kích thước vừa phải và vuốt nhọn đầu của nó. Sau đó, tôi ghi một tọa độ và một con số lên đó.
Tiếp theo, tôi ném cành cây vào ‘cậu ta'. Bởi vì cậu ta ở rất xa, tôi phải dùng đến ít ma lực của Dấu Thanh.
Cành cây phi như một mũi tên và cắm xuống đất sau khi lướt nhẹ qua mặt cậu.
Các học viên dừng lại và nhìn vào nhánh cây trên mặt đất.
Từ chỗ này, tôi chỉ có thể nhìn thấy lưng cậu ta. Nhưng tôi biết rất rõ cảm xúc lúc này của cậu.
Cậu ta nắm lấy nhánh cây. Sau khi kiểm tra thứ được viết trên đó, cậu ta quay sang hướng mà nhánh cây bắn đến. Mặc dù không thể nhìn thấy tôi từ khoảng cách này, tôi vẫn lảng tránh ánh mắt của cậu ta.
Bây giờ, tôi chỉ cần chờ đợi.
…Và như vậy, một giờ trôi qua.
Tôi đang coi cảnh quay từ máy bay không người lái trên laptop thì đột nhiên chú ý đến một thay đổi.
"Sao? Đến rồi à?"
Dưới bóng tối dày đặc, Rachel đang di chuyển cùng Joo Yeohoon. Tôi nhanh chóng mở rộng tầm nhìn và theo dõi họ. Điểm đến của họ dường như là một vách đá.
Có hai người đang núp ở cuối vách đá. Một người đứng lộ thiên, và người kia đang trốn trên một cái cây.
Tôi không biết họ là ai, nhưng cứ cho rằng họ là Ma nhân.
Đầu tiên, tôi chuyển một máy bay không người lái đến chỗ họ. Ngạc nhiên thay, tín hiệu của nó tắt phụt khi bay tới gần. Một thông báo xuất hiện trên laptop cho tôi biết lý do.
[Joo Yeohoon – có nhiều mối liên kết với Ma nhân. Đã lập khế ước với gia tộc Lancaster giới Ma nhân.]
“…”
Việc Rachel đi cùng Joo Yeohoon cũng xảy ra trong truyện gốc, nhưng Lancaster không hề xuất hiện trong kì thi này. Nhưng giờ hắn đã xuất hiện, nên mục tiêu chắc chắn là Rachel.
Thật ngạc nhiên là chúng đã lên kế hoạch chiến đấu trong một khu vực lộ thiên. Có lẽ vì các khu vực hẻo lánh như hang động đang được các học viên khác chiếm làm nơi ẩn náu. Hơn nữa, vì khu vực chúng chọn thuộc về nơi có sự giám sát cuộc thi, có khả năng sẽ không ai can thiệp vào kế hoạch của chúng.
Cơ mà, kế hoạch của chúng vẫn sơ sài vl.
"Chúng chắc là lũ lâu la thôi."
Lũ không có não này có lẽ chỉ là đám Ma nhân ở tầng lớp dưới cùng. Chúng bị cám dỗ bởi ước muốn lập công và nhận được sự sủng ái của Lancaster. Vì chúng là Ma nhân nên sẽ mạnh hơn các học viên thông thường, dù chúng trông cũng chả mạnh đến thế. Tuy nhiên, ba cây chụm lại thì nên hòn núi cao.
Tôi rút khẩu Đại Bàng Sa Mạc ra.
Tôi biến nó thành dạng súng trường và nhìn về phía xa.
Ở đó, tôi có thể thấy Rachel đi cùng Joo Yeohoon. Rachel chắc đang tạm thời gia nhập đội Joo Yeohoon để tìm thức ăn. Trong truyện gốc, chính Kim Suho đã đến giải cứu cô.
Tôi đã chia sẻ vị trí của mình với cô ấy để ngăn điều này xảy ra, nhưng cô nàng bướng bỉnh thật.
"Ah, có lẽ…"
Tôi đột nhiên nghĩ đến Kim Suho. Để kiểm tra xem cậu ta có ở gần đây không, tôi mở rộng tầm nhìn của mình thêm chút nữa.
"Phụt."
Dù tình hình đang rất tình hình nhưng tôi vẫn không nín cười nổi. Bộ nguyên tác có sức mạnh ép buộc đến thế à? Kim Suho đang từ từ tiến về phía Rachel. Bên cạnh cậu là Chae Nayun. Có lẽ hai người đã vô tình gặp nhau.
Vậy là ba đấu ba. Ngay cả khi không có tôi giúp đỡ, Kim Suho và Chae Nayun vẫn là quá đủ để cứu Rachel.
"…Chậc."
Tuy nhiên, Kim Suho là Kim Suho, và tôi là Kim Hajin.
Tôi có phương thức của riêng mình.
Tôi nhắm bắn. Tôi có thể thấy rõ mồn một mục tiêu của mình. Đôi mắt tôi giờ còn tinh tường hơn mọi cái ống nhòm trên thế giới.
**
Đội của Joo Yeohoon tiếp tục cung cấp thức ăn cho Rachel. Mặc dù họ cung cấp miễn phí, Rachel vẫn cho họ điểm của mình như tiền thanh toán.
Tuy nhiên, cô cảm thấy khó chịu. Cô coi trọng điểm thi chiến đấu ngang với điểm thi viết. Vì không biết phải đạt được bao nhiêu điểm mới đứng nhất được, cô phải kiếm càng nhiều càng tốt.
Trong lúc cô đang lo lắng, Joo Yeohoon đã đề nghị cô tham gia chuyến săn của hắn. Hắn bảo là đã tìm thấy một con quái vật gấu xám trị giá 10 điểm.
"Tôi là một xạ thủ nên tôi sẽ bọc hậu cho cậu. Tôi chỉ cần 3 điểm thôi, Rachel-ssi có thể lấy phần còn lại."
"Không, chúng ta sẽ chia đều."
Cô không hỏi vì sao chỉ có hai người họ đi săn. Cô không do dự đi theo hắn. Cô tin chắc mình sẽ không thua khi đấu tay đôi nếu Joo Yeohoon phản bội, và cô biết càng ít người đi săn thì mình có thể nhận được càng nhiều điểm.
"Nó ở đây…"
Tuy nhiên, đứng trên vách đá không phải là một con gấu, mà là một người đàn ông.
Mái tóc dài của hắn che khuất nửa khuôn mặt và trên tay đeo hai chiếc găng trông thật xúi quẩy. Trên đầu ngón tay của những chiếc găng là mấy con dao găm kiểu móng vuốt.
"Ngươi là ai!?"
Joo Yeohoon diễn sâu. Hắn đang chuẩn bị một lối thoát đề phòng kế hoạch hỏng bét. Người đàn ông tóc dài cũng diễn cùng hắn, giơ hai bàn tay đeo găng và lao tới Joo Yeohoon. Trong chớp mắt, người đàn ông đã chém vào vai Joo Yeohoon. Hắn hét toáng lên và bỏ chạy. Gã đàn ông chẳng màng đuổi theo hắn.
“Haa…”
Cứ như vậy, Joo Yeohoon chạy mất tăm. 'Cái quái gì thế?' Rachel thở dài và giương kiếm lên.
"…Ngươi là ai?"
Nghe cô hỏi, hắn mỉm cười , lạnh lẽo.
“———”
Hắn nói gì đó, nhưng Rachel không hiểu. Đó không phải tiếng Anh hay tiếng Hàn. Gã đàn ông tự lẩm bẩm, rồi đột nhiên tấn công Rachel.
“Uup!”
Cô phủ ma lực lên thanh kiếm và phòng thủ. Kiếm và găng chạm nhau tóe lửa. Dù hắn có nhiều ma lực hơn, Rachel vẫn trụ được vì cách kiểm soát vụn về của hắn.
Sau đó, gã đàn ông găng sắt giáng xuống vài đòn nữa, và Rachel dễ dàng đỡ đòn. Găng với kiếm. Găng có sức tàn phá lớn hơn, nhưng Rachel áp đảo hắn bằng kỹ thuật của mình. Chỉ cần duy trì một khoảng cách an toàn, cô cảm thấy mình có thể chiến thắng.
“Haat!”
Trong lúc giao đấu kịch liệt, Rachel phát hiện một sơ hở trong thế thủ của hắn. Không bỏ lỡ cơ hội này, Rachel tiến lên một bước, rồi lao đến. Cô đâm kiếm sượt qua sườn hắn, rồi cố gắng nhảy trở lại.
Tuy nhiên, vì lý do nào đó, cô không thể di chuyển đôi chân của mình.
Đúng lúc đó…
Một kẻ nhảy xuống từ cái cây phía trên cô. Lại một kẻ thù khác. Rachel nhìn thấy hắn đáp xuống trước mặt mình, rồi vung kiếm đâm vào lưng …
“Kuaaak!”
Một tiếng hét vang lên. Rachel chết lặng đến quên cả nhắm mắt .
Nhưng khi nhận ra mình vẫn còn sống, cô kiểm tra lại tình hình. Tên sát thủ nhảy xuống từ trên cây giờ đang quằn quại rên rỉ trên nền đất.
“…Eh?”
Cô nhìn xuống thanh kiếm trên tay, tự hỏi phải chăng mình đã vô thức tấn công. Nhưng ngay sau đó, cô bỏ phăng cái suy nghĩ vô lý vl ấy khi một đợt công kích khác lao đến.
Nhưng đợt công kích này không nhắm vào cô.
Năm chùm tia cực mạnh lao đến, bắn xuyên qua bụng, tứ chi, phổi, và trái tim của tên sát thủ. Hắn vô lực ngã vật xuống đất, tan thành cát bụi.
'Cái gì vừa xảy ra thế?'
Rachel ngạc nhiên, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ khi gã đàn ông đeo găng tay lao về phía cô. Hắn biết điểm yếu của bắn tỉa tầm xa. Khi mục tiêu ở gần với đồng minh thì không thể bắn tỉa được.
Hơn nữa, Rachel không thể kéo dãn khoảng cách của hai người được nữa. Cô đã nhận ra chân mình đang bị kẹt trong bóng của hắn. Đó là ma thuật 'Trói Bóng'.
Dù không di chuyển chân được, cô vẫn cố sức phòng thủ và phản công. Cô chuyển động như đang khiêu vũ trong một không gian hạn hẹp.
Động tác nhanh nhẹn khó nắm bắt của cô khiến hắn nổi giận.
Hắn tức tối giậm chân xuống đất. Đột nhiên, một đòn tấn công bất ngờ bay đến. Trước khi bất cứ ai có thể phản ứng, đón đánh chen vào giữa hắn và Rachel, rồi thổi bay vai hắn.
Nhân cơ hội này, Rachel đâm vào hông hắn.
Nhưng trước khi thanh kiếm của cô đâm vào hắn, một thanh kiếm lao đến xuyên thẳng qua ngực hắn.
“Kuak!”
Với một bên vai bị xé toạc, hắn lùi lạo một bước lớn, rồi nhảy xuống vực.
"Hắn là ai thế!?"
Kim Suho và Chae Nayun chạy đến chỗ Rachel. Hai học viên mà Rachel biết mặt.
"Rachel? Hắn là ai vậy?"
Chae Nayun hỏi. Kim Suho chạy đến vách đá và nhìn xuống.
"Hắn biến mất rồi à?"
Dù cô không hiểu rõ tình hình nhưng vẫn hỏi câu mà cô muốn hỏi nhất.
"Ừ, hắn biến mất rồi."
"…Tự dưng ăn nói lịch sự thế."
Kim Suho chọc Chae Nayun vì lối nói lịch sự đột ngột.
'Chắc chắn Chae Nayun là người đã giúp mình. Đòn tấn công vừa nãy là một kĩ thuật đặc biệt của cô ấy, một đòn với các mũi tên vô hình.'
Trong lúc đó, Rachel cố gắng tiêu hóa mọi việc.
"Cảm ơn. Các cậu đã cứu…"
Ngay lúc đó, ánh trăng chiếu lên thứ gì đó, phả vào mắt cô.
Thứ đó ở trên mặt đất. Nó cắm sâu dưới đất nhưng vẫn phản chiếu lại ánh trăng mờ nhạt.
Rachel từ từ tiếp cận, rồi nhặt nó lên.
'…Một viên đạn?'
Kim Suho chợt nghiêm túc nói nhỏ.
"Hãy rời khỏi đây đã. Cái kẻ đó…có thể quay lại bất cứ lúc nào."
**
Tzzz— Tzzz—
Rachel kiểm tra viên đạn trên đống lửa trại.
Chỉ nhìn nó thôi thì không kiếm được thông tin gì, nhưng Rachel nghĩ đến một người.
Kim Hajin.
Lần trước khi cứu cô, cậu ta đã dùng một khẩu súng lục, còn người bí ẩn đã cứu cô thì dùng súng bắn tỉa. Tuy nhiên, Kim Hajin là người dùng súng duy nhất mà cô biết.
“…Hmm.”
Nhưng cô vẫn không hiểu. Cậu ta đã giúp cô trong kì thi giữa kì, nhưng đó là vì cậu ta ở ngay phòng bên cạnh.
Nếu Kim Hajin là người đã lại giúp cô, vậy thì chắc chắn cậu hỗ trợ cô từ phía xa bằng cách bắn tỉa.
Nếu thế, cô có ba câu hỏi.
Thứ nhất, vì sao cậu ta biết cô đang gặp nguy hiểm?
Thứ hai, nếu đã giúp cô thì sao cậu ta không lộ mặt?
Thứ ba, vì sao lại giúp cô?
"Vậy cậu đã chuyển sang dùng kiếm à?"
Giọng nói của Kim Suho vang lên. Cậu đang nói chuyện với Chae Nayun. Rachel liếc nhìn thắt lưng của Chae Nayun. Đúng như Kim Suho nói, cô đang mang một thanh kiếm.
Chae Nayun gãi đầu lúng túng. Rachel bắt đầu cảnh giác.
"Không, mình chỉ không muốn phụ thuộc vào mỗi cái cung trong suốt kì thi này. Nên, ừm, đây là một vũ khí dự bị."
Chae Nayun đã mang theo hai vũ khí chính. Một là cung, hai là kiếm. Vì học viên chỉ được mượn đúng một vũ khí chính từ trường, cô ấy hẳn đã trả tiền trực tiếp cho Cube.
"Oh, bỏ chuyện đó qua một bên đi."
Chae Nayun vỗ tay. Cô cố đánh trống lảng.
"Rachel, chúng mình có một kế hoạch. Muốn gia nhập không?"
Rachel im lặng nghiêng đầu."
"Nó giống như một tổ đội hợp tác ấy. Biết là chúng ta có thể làm tốt mà không cần lập đội. Nên chúng ta sẽ thay phiên nhau tìm thức ăn, tìm chỗ ngủ và bảo vệ thường trực. Sau đó, chúng ta sẽ tự mình đi săn và tụ tập lại sau."
Rachel nghĩ đó là một ý hay. Sau khi cân nhắc một lúc, cô bật smartwatch lên.
[Danh sách Chia sẻ Vị trí]
—Kim Hajin
—Joo Yeohoon
Kim Hajin.
Cậu ta vẫn đang chia sẻ vị trí.
"…Nghe hay đấy, nhưng mình e là mình phải từ chối."
Rachel đứng dậy, và đáp lại, Kim Suho chớp mắt và hỏi.
"Cậu đi đâu đấy? Bên ngoài nguy hiểm lắm?"
"Ổn mà. Mình sắp đi gặp một người."
"Vậy chúng mình sẽ đi cùng cậu."
"Không, mình đi một mình được mà."
Cô kiên quyết từ chối cậu. Kim Suho gãi đầu và gật đầu.
"Đừng có tự phụ quá. Bộ cậu tưởng con gái trên cả cái thế giới này đều thích cậu à?"
Chae Nayun dùng cơ hội này để thả một quả thính to đùng.