Chương 65 : Trứng nở (1)
Mộc điệp là tên của một loài quái vật tinh linh.
Sau một khoảng chầm chậm phát triển bên trong chùm rễ của Cây Thế Giới, nó sẽ trỗi dậy hôm nay và gây hỗn loạn. Tôi không viết lí do cụ thể vì sao nó trỗi dậy, nhưng nếu bị cả ngàn người lạ mặt bỗng xông vô nhà thì tôi chắc chắn sẽ điên tiết lên, hẳn nó cũng cảm thấy vậy.
Tại mạch truyện gốc, Kim Suho, Chae Nayun và Rachel sẽ hợp tác với nhau để tiêu diệt con Mộc điệp, và họ sẽ nhận được hai phần thưởng từ việc hạ gục nó. Một là khiến Rachel thức tỉnh sức mạnh, hai là Hạt phấn của Mộc điệp thì dành cho Kim Suho.
“Tới đây.”
Tôi quay lại nhìn liên tục, sợ rằng Rachel sẽ chuồn đi mất.
Hai chúng tôi chỉ giết được có 4 quái vật khi đi chung quanh Cây Thế Giới. Và khi chia thì chỉ nhận được 6 điểm mỗi người. Bởi vậy tôi cũng chẳng lạ gì nếu cô lén đánh ngất tôi và cướp hết điểm đi.
“…”
Rachel mang vẻ mặt không hài lòng khi đi theo tôi. Tôi đã cố tìm nhiều con quái nhất có thể nhưng đáng tiếc xung quanh lại không có nhiều.
[1:13 P.M.]
Vấn đề duy nhất là tôi không nhớ nổi khi nào con Mộc Điệp sẽ xuất hiện. Không lẽ phải cuốc bộ thế này cho đến khi tìm thấy chúng sao?
“…Mình nghĩ quái vật sẽ xuất hiện ở vùng rìa của hòn đảo.”
Cuối cùng Rachel buộc mở miệng. Và cô đã đúng, hiện giờ đang có nhiều học viên ở ngoài đó nữa.
“Tôi không nghĩ vậy.”
Nhưng tôi phản đối, Rachel bĩu môi và tôi đi tiếp. Sau đó tôi phát hiện Rachel đang tính chuồn sang phía bên con đường.
“Cô đi đâu vậy?”
“…Chỉ kiểm tra xem có gì đằng kia không.”
Đưa ra một cái cớ khá tệ, cô đành đi theo tôi tiếp.
Và sau 30 phút lảng vảng quanh Cây Thế giới…
Wooong—
Tôi cuối cùng cũng cảm thấy sự rung chuyển kì lạ như thể đang động đất.
Tôi hướng tầm nhìn về phía tâm chấn.
Từ ngọn rễ khổng lồ của Cây Thế Giới, một cái cây có hình dáng hệt như con bướm bay hiện lên. Chae Nayun và Kim Suhho cũng đang ở gần đó.
“Theo tôi.”
Làm vẻ mặt nghiêm trọng, tôi dẫn Rachel tới đó.
**
Kim Suho đang đi trong rừng cùng với Chae Nayun. Chẳng vì lí do đặc biệt gì đằng sau cả, chỉ là do Chae Nayun rất dễ bị lạc.
“Này, cậu thấy Hajin thế nào?”
Khu rừng bị phủ trong màn đêm. Và xung quanh chẳng có một mống quái vật nên cả hai bắt đầu thấy chán. Chae Nayun bỗng bắt chuyện với Kim Suho.
“Kim Hajin ư?”
Kim Suho nghiêng đầu quay sang Chae Nayun.
“Sao thế? Cậu bận tâm về cậu ta đến vậy?”
“Không, chỉ là….cậu không thấy tên đó có nhiều bí ẩn quá sao?
Quả cầu ánh sáng, thách đấu cung, và những gì xảy ra ở Paris nữa. Chae Nayun nghĩ cậu ta không hề bình thường như vẻ bề ngoài.
“…chắc vậy đấy.”
Kim Suho đáp lại mơ hồ.
“Phản ứng như vậy là sao?”
“Là sao? Cậu nói cậu ta có nhiều bí mật, và tớ trả lời.”
Kim Suho trả lời với nụ cười như thể cậu cố tình né tránh chủ đề này.
Sự thật là cậu nửa chắc nửa không về việc Kim Hajin thích Chae Nayun. Lời nói của cậu ta lúc ở Paris là bằng chứng.
“Thế cậu ta đang giấu cái gì?”
--Tôi đã nghĩ về cô ấy lâu hơn cậu, và đã quan sát cô ấy suốt từ bấy giờ. Nên tôi hiểu rõ cô ấy hơn là cậu.
Một người sẽ phải thích người khác đến mức nào để nói ra những điều như vậy? Kim Suho không hề biết, bởi cậu không hề có một người nào như vậy.
“Nè, nói đi mà.”
“Sau lại hỏi tớ chứ? Tự đi mà tìm hiểu đi.”
Kim Suho tươi cười trêu chọc Chae Nayun.
“Cậu…”
Ngay lúc đó,
Woong—
Cơn rung lắc bất chợt nổi lên.
Với tâm chấn là cánh đồng dưới gốc Cây Thế Giới.
Và khi cả hai tới nơi thì chứng kiến một con bướm kì lạ đang bay lượn xung quanh.
“Cái gì thế kia?”
Nhìn trông giống con bướm, bởi nó có cánh đang vỗ liên hồi, và nhất là nó đang bay.
Tuy nhiên vẻ ngoài của nó lại khác xa so với con bướm.
Hai cánh nhìn như được đan xen lẫn nhau bằng rễ cây, và lá mọc um tùm trên thân và mặt của nó. Trông nó giống như được tạo ra hơn là từ tự nhiên mà có.
“…một con tinh linh quái.”
Kim Suho nhanh chóng nhận ra. Một tồn tại siêu nhiên có hình thể nhờ vào hấp thụ sức sống từ Cây Thế Giới. Kim Suho nâng kiếm lên, trong khi Chae Nayun đang phân vân trong việc nên dùng cung hay kiếm.
“Nó có mạnh không?”
“Có vẻ vậy.”
Cuối cùng, Chae Nayun chọn kiếm. Liền sau đó Mộc Điệp lập tức chuyển động. Đôi mắt lạnh lẽo của nó ngắm vào cả hai khiến cho Kim Suho lẫn Chae Nayun phải lui lại trong vô thức.
“Có vẻ như nó cực kì mạnh.”
“…”
Đột nhiên…
Koooong—!
Một nhánh rễ nhìn như xúc tua đâm xuyên qua nền đất và đâm thẳng lên trời. Nhưng không chỉ một, mà là lên đến hàng trăm nhánh đang tỏa ra về mọi phía, chúng trở nên uốn éo trông cực kì nguy hiểm, và bay thẳng tới mục tiêu là Chae Nayun và Kim Suho.
Cả hai người nhảy lùi lại một khoảng để né những nhánh rễ.
Koong— Koong— Koong— Koong—
Chúng không ngừng đâm xuống vị trí của cả hai.
“Này! Cắt đám rễ đó xuống!”
Chae Nayun hô to khi đang né, và Kim Suho gật đầu đồng ý. Cả hai bắt đầu chặt những nhánh rễ đang tiến tới kia.
Một chém, Kim Suho dễ dàng chặt đứt hơn nhiều cái.
Nhưng Chae Nayun thì không như vậy, không những mấy nhánh cây to bự này cứng hơn cả vàng, mỗi nhánh như vậy còn được cường hóa thêm bởi phép thuật. Với Chae Nayun như hiện tại thì đối thủ này quá là khó khăn.
Khi Chae Nayun đang vật lộn chống lại nó, một vệt sáng đỏ rực xẹt qua từ trong bóng tối, đả thương nhánh rễ đang tấn công Chae Nayun.
Là một phát đạn.
Không hề gây chút sát thương, nhưng lại phát ra mồi lửa khi tiếp xúc với nhánh rễ và trực tiếp đốt cháy nó. Chae Nayun liền vung kiếm nhân lúc nó đã yếu đi và xẻ nó làm hai.
Tiếp đó một lát kiếm khí hình lưỡi liềm bắn thẳng tới thân của Mộc Điệp, khiến nó cố né bằng cách bay thấp xuống.
Chae Nayun quay về phía nguồn gốc của hai luồng tấn công.
“Ể?"
Một sự kết hợp kì lạ giữa một thanh niên có vẻ thường dân và một nàng công chúa như bước ra từ thế giới cổ tích. Đó là Kim Hajin và Rachel
Koong!
Ngay lúc đó càng nhiều nhánh rễ phóng lên bay từ phía xung quanh họ. Kim Hajin mau chóng chạy ra khỏi phạm vi cận chiến, trong khi Rachel duyên dáng né những nhánh rễ đang bay tới.
“Mấy cậu tới khi nào vậy?”
“Nhắm vào phần thân!”
Kim Hajin hét lớn khi cậu đang trốn đằng sau một cái bụi.
“Hả?”
“Cái thân ý! Không phải rễ! Dùng cung đi!”
“Cậu đang làm cái quái gì đằng kia…”
Một nhánh rễ bay tới, ngay lúc Chae Nayun đang hét lớn, cô nhanh chóng chặn nó lại bằng kiếm.
“Này! Đến hỗ trợ tôi như lúc trước ấy!”
Tuy nhiên không phải Kim Hajin, mà là Rachel đã tới hỗ trợ cô bằng những nhát phong kiếm và đẩy lui chúng. Chae Nayun liền bao phủ thanh kiếm của mình bằng ma thuật và chém xuống, vạch ra một đường chéo hoàn hảo. Khiến nhánh rễ đứt làm đôi.
“Oho”
Chae Nayun say mê cảm giác này, đặc biệt là khi chém đôi một thực thể sống. Cô liền cảm thấy rằng mình thực sự có thể làm tốt hơn thế này…
Cô nắm chặt cán kiếm.
Ma thuật cuồn cuộn bao phủ lấy thanh kiếm, kéo dài lưỡi ra đến tận 4 mét. Sau đó Chae Nayun liền vung thanh trường ma kiếm với tất cả sức mạnh.
**
“Argh.”
Chae Nayun trở nên hoang dại với thanh kiếm, mặc dù tình huống này cô ấy nên dùng cung.
Tôi đành nhả đạn hỗ trợ, hi vọng ít nhất cũng phải làm chậm nó lại.
Chỉ trong một chốc, băng đạn 20 viên đã cạn. Mỗi phát dính là một phần của cánh Mộc Điệp bị xé toạc. Mặc dù hỏa lực không đủ để loại bỏ cặp cánh, nhưng không có nghĩa là nó không hề hấn gì.
Một nhánh rễ phóng ra từ lưng nó, luồn lách xuống mặt đất và bay tới chỗ tôi. Mở to mắt đầy ngạc nhiên, tôi có thể thấy rõ chuyển động của nó lao tới mình .
Nhưng, cái nhánh rễ hiểm hóc đó bỗng dừng lại ngay trước tôi.
Một thanh kiếm đã chặn giữa đường đi của nó tới mục tiêu.
Và người cầm kiếm là Rachel, xuất đầu lộ diện như một vị anh hùng.
“…”
Rachel lặng lẽ nhìn tôi. Ngay lập tức tôi nhảy lại một khoảng cách xa cái nhánh rễ.
Cùng lúc, hàng tá chúng mọc lên. Dù Rachel uyển chuyển né được hết chúng, nhưng đám đó vẫn tiếp tục mọc lên theo cấp số nhân, cho đến khi Rachel bị bao vây hoàn toàn.
Kế đó, một nhánh rễ đâm vào bụng Rachel, khiến cô bay đi như thể cô là một món đồ chơi nhỏ bé bị vung dính bởi chiếc gậy bóng chày.
Rachel đâm vào cái cây ở đằng xa và gục xuống.
Cô ho ra máu. Tuy không hẳn là một phát chí mạng nhờ vào lớp khí công. Nhưng cô ấy trông không ổn tí nào.
Tong!
Khi tôi do dự có nên sử dụng khẩu Đại bàng Sa mạc, bỗng hạt giống Evandel nhảy ra khỏi túi tôi. Nó nảy đến chỗ Rachel như một con thỏ và bám vào vết thương trên bụng cô. Bởi Rachel đăng quằn quại trong đau đớn nên cô không hề để ý tới hạt giống. Tôi thấy vậy nhưng đây không phải là lúc.
“Con bướm chết tiệt.”
Tôi nhìn chằm chằm vào con Mộc Điệp đang bay trên kia.
Nếu tôi có thể xé bỏ hai cái cánh, Kim Suho có thể xử lí nó…nhưng tôi không thể lấy khẩu Đại Bàng Sa Mạc ra được…
“Huu…”
Không còn cách nào khác.
Hít một hơi thật sâu, tôi thấm nhuần ma lực từ Ấn Thánh vào băng đạn của khẩu súng tập, cường hóa từng viên đạn với ma thuật thuộc tính lửa. Số lượng đạn được cường hóa tối đa chỉ có 3, và đây là đạn của khẩu súng tập, không phải Đại Bàng Sa Mạc.
Chỉ có 3 liệu có đủ?
Đó là mối lo duy nhất nổi lên trong tôi nếu đạn đã rời khỏi nòng.
Nhắm kĩ con Mộc Điệp, tôi bóp cò.
Một viên đạn bắn ra, hướng đến cánh của Mộc Điệp. Và ngay tại đó một vụ nổ diễn ra.
“…Hở?”
Tôi đứng hình trong giây lát. Tưởng như mình nhìn nhầm, tôi dụi mắt và nhìn lại lần nữa.
“…Cái quái?”
Hóa ra tôi không hề bị hoa mắt. Mộc Điệp đã mất đôi cánh và giờ nó đang rơi xuống. Cặp cánh không hề bị xé toạc. Mà là bị đốt cháy hoàn toàn chỉ với một viên đạn.
Tôi trở nên bối rối. Ma lực của tôi không thể nào mạnh tới vậy.
Tôi quan sát kĩ xung quanh. Chắc chắn phải do cái gì đó khác ngoài sức mạnh của tôi.
Và như trả lời cho thắc mắc nọ, tôi liền thấy một cô gái đang trốn ở trong bụi rậm. Cô đang cầm thứ gì đó giống chuỗi hạt trên tay cùng vẻ vô cảm trên khuôn mặt, đồng thời cô hướng một ánh nhìn thèm khát tới con Mộc Điệp.
Đó không ai khác ngoài Seo Ijin.
“Ah.”
Mộc Điệp bị bắn hạ hoàn toàn không phải do tôi, mà là cô ấy. Nhưng đó cũng không phải trùng hợp, cô ta cố tình làm như tôi là người đã hạ nó để tiếp tục che giấu bản thân. Bởi mục tiêu của cô ta chính là Hạt Phấn của Mộc Điệp.
Cùng lúc, Kim Suho xông thẳng lên chỗ Mộc Điệp đã rơi xuống, và dễ dàng chém đôi nó bằng kiếm của cậu ta.
Nhưng sau đó, đám bụi vàng óng bỗng lan ra, tỏa sáng trong bầu trời đêm như pháo hoa.
Tuy nhiên đây không phải là Hạt Phấn của Mộc Điệp.
Mà là phấn gây mê do Seo Ijin ném ra. Tôi liền bịt mũi và miệng lại, rồi nhìn sang xung quanh. Tuy Kim Suho có thể chống lại hiệu ứng của nó trên mức độ nào đó, nhưng hiện cậu đang đứng ngơ ngác trước cảnh tượng đẹp đẽ này. Còn Chae Nayun đã lảo đảo như đang say rượu.
Nhân lúc này, Seo Ijin hành động.
Tôi cố cản cô ta…nhưng tôi bị một luồng ánh sáng chói rực thu hút lấy sự chú ý.
Và hàm của tôi ngay lập tức rớt khỏi miệng.
**
Bên dưới lớp bụi vàng láp lánh, Rachel cảm thấy uể oải và buồn ngủ.
Cô chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi đến thế này. Có lẽ cô nghĩ mình đã bị tác động bởi sức mạnh của tinh linh.
Biết rằng con quái vật đã bị tiêu diệt, cô nhắm mắt lại.
Mặc dù khó có thể tin được, nhưng chỉ một viên đạn nhỏ nhoi của Kim Hajin lại có thể gây ra một vụ nổ lên Mộc Điệp. Họ đã hạ một con quái mạnh đến vậy, nên Rachel cảm thấy cực kì an tâm để nhắm mắt.
‘Nếu không được hạng nhất, thì làm ơn ít nhất cũng phải là hạng 3….’
Nhưng đột nhiên, một thứ ánh sáng chói lóa chiếu vào mắt cô. Sáng đến mức dù có nhắm cũng không thể làm dịu bớt, khiến cho Rachel phải khẽ mở hờ mắt.
Một chùm ánh sáng vàng chói đang sáng rực rỡ ở bụng cô. Sau đó chùm sáng bắt đầu hình thành nên một thân thể.
Rachel nhìn vào ánh sáng đang bao phủ lấy cô ấy.
Không, đó không phải là ánh sáng.
Mà là một đứa trẻ khoảng 3 tuổi.
Vì lí do nào đấy mà Rachel thấy khuôn mặt của đứa trẻ cực kì thân thuộc.
Và cô mau chóng nhận ra tại sao, đứa trẻ ấy có vẻ ngoài giống hệt cô hồi nhỏ.
Cái ôm của bé gái khiến cô cảm thấy ấm áp. Cảm giác như vết thương trên bụng đang dần biến mất. Rachel nửa tỉnh nửa mê xoa đầu lấy cô bé, và đáp lại là nụ cười của em trên mặt. Đó là một nụ cười trong sáng và ngây thơ.
Rachel mỉm cười.
Nhưng, lúc đứa trẻ mở miệng, mặt Rachel liền cứng đờ.
Cô muốn bé gái nói lại nó một lần nữa. Nhưng ngay lúc đó phấn vàng đã phủ lên đầu của cô.
Cô không còn có thể mở miệng được, cơn buồn ngủ đã trở nên nặng nề hơn cả lúc nãy.
Rachel chầm chậm khép hai mí mắt.
Đứa trẻ đó đã thốt lên một từ duy nhất.
‘Mẹ ơi’