Chương 72: Tinh thể trắng (1)
Luật chơi poker bảy lá khá đơn giản.
Đầu ván, người chia bài sẽ chia cho mỗi người chơi ba lá. Người chơi phải chọn một trong ba lá bài để lật lên, còn hai lá kia thì vẫn úp trên bàn.
Rồi người chơi sẽ bắt đầu đặt cược, và người chia bài sẽ chia cho họ những lá bài ngửa. Khi mỗi người đã có 7 lá thì không được thêm tiền cược nữa. Những người chưa bỏ bài sẽ phải lật hết các lá còn lại, và bài của người nào ngon nhất thì thắng.
"Thắng nhãi này thật sự không thèm nhìn mấy lá bài của mình luôn… Đậu má, mày phải nhìn qua đi chứ! Mày lấy đâu ra sự tự tin đó thế?"
"Ông sẽ đọc nét mặt tôi nếu tôi làm thế mất. Tôi không có giỏi giữ poker face đâu."
Gã trọc ngồi cạnh tôi cứ làm phiền tôi. Tuy nhiên, tôi chỉ lườm Bert. Nói chính xác, tôi đang lườm cái vòng tay trên cổ tay trái của gã.
Một vòng đeo tay bằng đá hắc diện với ánh đen.
Đó là một cổ vật mà Bert giành được qua một trong những trò gian lận của gã. Tuy nhiên, Bert không biết rằng đó là một cổ vật.
Thay vì tiền của Bert, tôi muốn chiếc vòng tay ấy.
Chúng tôi đang chơi ván thứ 12.
Chae Nayun vẫn đang thua tiền, còn đám xèng của tôi đã lên đến 60 triệu won.
"…Chậc."
Bert đang giận giữ. Cũng dễ hiểu thôi, tôi cũng sẽ nổi giận nếu một đứa nhóc con nào đó đột nhiên xen vào kế hoạch của tôi và lấy đi 50 triệu won.
Tuy nhiên, hiện tại các lá bài của Bert là to nhất. Năm lá đã lật lên, nên còn hai lá sẽ không được lật cho đến khi chúng tôi ngửa bài. Nếu Bert có một con át thì gã sẽ thắng lớn.
"Lá kế tiếp."
Người chia bài chìa ra lá bài thứ 6.
Bert được một lá át cơ.
Hắn đã nắm trong tay một bộ cù lũ, trong đó gồm có lá át cơ.
Cơ hội để có được một bộ cù lũ quân át là 0.144%. Bộ này thường sẽ không thể thua vì chỉ có tứ quý, thùng sảnh hoặc thùng phá sảnh là có thể thắng được chúng. Cơ hội để có được một bộ tứ quý khi người khác đã có cù lũ thậm chí còn thấp hơn cơ hội trúng sổ xố nữa kìa.
Tuy nhiên, cơ mặt của Bert chả có biểu lộ gì cả. ngay cả với tri giác tinh anh của tôi cũng không nhìn ra được gì, cái poker face của gã thật hoàn hảo.
“…Hm.”
Nhưng chả sao cả.
Chỉ số may mắn đã dẫn đến một tình huống có lợi cho tôi. Nếu tôi có tứ quý và đối thủ không có dây hay bộ nào, tôi chỉ xui xẻo nếu chúng bỏ bài thôi.
Đối thủ có một bộ cù lũ, quả là cái bẫy hoàn hảo.
Mà, tôi vẫn chưa có đủ bộ tứ quý.
Trong tay tôi đang có hai dô, hai cơ và hai nhép. Tôi vẫn còn thiếu con hai bích.
Tuy nhiên, tôi tin tưởng vào vận may của mình.
"Theo."
Bert theo cược, mặt không đổi sắc.
"Tố!"
(tố là tăng tiền cược)
Đám bài của gã đầu trọc rất tệ, nhưng gã vẫn tố thêm vào gà (gà là tổng số tiền cược trên bàn). Tôi không chắc, nhưng có lẽ gã nhận được một dấu hiệu nào đó từ Bert.
"Theo."
Chae Nayun cũng cẩn trọng theo.
…Cô nàng chơi tệ vãi hồn.
Gì thì gì, tôi cũng theo như Bert muốn. Trên bàn poker bảy lá này, tiền cược tối thiểu là 500 triệu won. Mặc dù tôi đã kiếm được khá nhiều nhưng vẫn kém xa so với gã lắm tiền ngồi cùng bàn. Tôi đã cược toàn bộ số tiền mình có vào lần này.
"Đây là lá cuối."
Lá hai bích.
Tứ quý hai đã nằm trên tay tôi.
"A, nhóc đã cược hết tiền rồi nên không thể theo cược được nữa, nhỉ."
Đúng như Bert nói, tôi cháy túi cmnr. Vẫn còn một vòng cá cược nữa.
Bert hỏi.
"Sao không đặt cược cái nhẫn trên tay cậu đi nhỉ?"
Bert đã để ý thấy cái nhẫn trên tay tôi không phải là một thứ tầm thường. Dân lừa đảo có khác, mắt nhìn tốt thật.
"Gì hả!?"
Thế nhưng, người phản ứng dữ dội không phải tôi, mà là Chae Nayun.
"Ông điên à!? Này, chúng mình đi thôi!"
"…Này, ván bài chưa kết thúc. Ngồi yên đó đi."
"Không sao đâu, mình sẽ trả cậu số tiền cậu mất—”
"Ngồi xuống đi."
Cổ bị làm sao thế nhỉ? Tôi nắm lấy cổ tay cô nàng và kéo cổ ngồi xuống.
"Được, tôi sẽ cược chiếc nhẫn vô giá này, nên ông cũng phải cược cái đó nhé."
Tôi tháo nhẫn ra và đặt nó lên bàn. Rồi tôi chỉ vào cái vòng tay bằng đã hắc diện trên cổ tay trái của Bert.
Sau khi nghĩ ngợi một lát, Bert tháo vòng tay ra.
"Được."
Chae Nayun lo lắng thì thầm vào tai tôi.
"Này, thế có ổn không? Đó là kỉ vậy của gia đình cậu mà—”
"Mình sẽ không thua đâu, nên cứ ngồi xuống đi. Nếu không có cơ hội chiến thắng thì mình đã bỏ bài từ đời nào rồi."
Tôi còn méo thèm nghe xem Chae Nayun đang nói gì.
"Giờ thì."
Số tiền tổng cộng lên đến 300 triệu won, nhưng giá trị thực sự thậm chí còn cao hơn vì có tận hai cổ vật trong đó.
"Những người còn lại cược gì đây?"
Khi tôi hỏi, đồng bọn của Bert liền bỏ bài.
"…Tôi cũng bỏ."
Nói xong, Chae Nayun im lặng.
Chỉ còn Bert và tôi là còn trụ lại.
"Vậy lật hết bài nhé, nhóc?"
"Chắc chắn rồi."
"Ta trước."
Bert ngửa lá bài của gã lên, cù lũ có át.
"Cù lũ?"
Mặt của Chae Nayun cứng đờ lại. Vì lý do nào đó mà cô ấy còn lo cho kết quả vụ cược này hơn cả tôi nữa.
"Haha, xin lỗi nhé, nhóc."
Bert cười toe toét và hốt hết đám xèng trên bàn về phía mình. Cháu nó sắp thua rồi ấy mà.
"Từ từ đã nào, tôi còn chưa lật bài mà."
"…Gì?"
Bắc chước những kẻ thắng cuộc khi đánh bạc trên phim ảnh, tôi nắm nấy cổ tay kẻ thua cuộc và ngăn hắn hốt đám xèng. Rồi tôi chậm rãi ngửa bài lên.
Bốn lá in cùng một số 2, tứ quý hai hiện ra.
"Bộ tứ quý. Tôi thắng nha."
Biểu cảm của Bert lập tức trở nên tăm tối.
Chae Nayun vỗ tay và kêu lên.
"Wow! Tứ quý lận! L-làm sao hay vậy!?"
Chae Nayun dựng đứng cả tóc gáy lên, và tôi cũng thế. Dù biết mình thắng chắc rồi nhưng vẫn thấy phê vl.
**
Đúng như tôi nghĩ, Bert đã làm ầm lên và gọi tôi là kẻ lừa đảo. Tuy nhiên, Chae Nayun xử lý gã trước cả khi nhân viên bảo vệ đến, và tôi hốt về toàn bộ số xèng cùng cái vòng tay.
===
[Vòng tay của Người Athen] [Tạo Cổ vật ma thuật]
Một chiếc vòng tay có Ấn ma thuật.
<Ấn ma thuật (1/4)>
—Hấp thụ chấn động & Nạp năng lượng tự động
* Khi người đeo nhận chấn thương, một phần được chuyển thành ma lực và được lưu trữ trong vòng tay.
* Từ từ nạp ma lực khi tiếp xúc với không khí.
===
Mặc dù chiếc vòng tay này có thể lưu trữ ma lực, nhưng người đeo không thể sử dụng nó trực tiếp vì ma lực sẽ chỉ tồn tại bên trong chiếc vòng. Đây là lý do mà Bert sẽ không nhận ra giá trị thực sự của nó cho đến tận một năm sau. Tất nhiên, đó là trong nguyên tác. Bây giờ chiếc vòng tay đã rơi vào tay tôi, gã sẽ chẳng bao giờ biết được giá trị thực sự của nó.
Vậy dùng nó kiểu gì đây? Đơn giản lắm. Chỉ cần khắc một cái ấn khác lên vòng tay. Chiếc vòng có thể chứa được 4 ấn ma thuật. Giờ thì tôi định khắc lên cái ấn cường hóa sức mạnh thể chất của mình.
"…Cậu sẽ làm gì nếu cậu thua?"
Chae Nayun, người ngồi cạnh tôi, đột nhiên hỏi.
"Nhảy cầu tự tử thôi."
Tôi chỉ nói đùa tí, mà Chae Nayun làm mặt nghiêm túc vl.
"…Đừng nói thế. Cậu cần phải sống sao cho trọn vẹn cuộc đời của mình."
Tự dưng cô ấy nói nghiêm túc thế khiến tôi ngạc nhiên.
"Đột nhiên nói gì thế? Cậu muốn lấy lại tiền à?"
Trong tổng số 300 triệu tôi thắng, có 100 triệu là của Chae Nayun.
"Không, cậu xài đi. Cậu đã chiếc thắng một cách công bằng. Mình sẽ coi đó là một bài học. Mình không bao giờ bài bạc nữa đâu."
Chae Nayun vừa đi vừa cằn nhằn. Xem ra cô ấy định rời khỏi sòng bài.
"Ồ, mà này."
Chợt cô dừng chân và quay lại nhìn tôi. Do dự một lát, cô đột ngột nói.
"Hôm nay cậu khá là ngầu đấy."
Nói xong, cô quay đi và rời khỏi sòng bài.
"…Chắc là thế."
Đương nhiên là tôi chưa định rời đi rồi.
Đứng giữa sàn sòng bạc, tôi hít sâu vào phổi luồng không khí nóng nực.
Trrrrr—
Âm thanh của một cái bàn quay roulette vang vào tai tôi.
Tôi có thể nghe thấy tiếng người la hét tại một bàn chơi baccarat.
Máy đánh bạc cám dỗ mọi người với những âm thanh gây nghiện.
Tiếng cười của các tay nhà cái vang lên, và trên những bàn cược xếp chồng hàng đống xèng và bài.
Sóng bạc, nơi mà bánh xe vận mệnh được định đoạt bằng may mắn.
Ở nơi này, tôi là vua.
“….”
Tôi siết chặt tay và chọn mục tiêu.
Đầu tiên là roulette.
Tôi dậm chân bước đến và chơi lớn, hẳn 100 triệu won luôn.
"1 đến 12."
Những người xung quanh nhìn tôi tò mò.
Chweek— cái roulette quay tròn.
Nó dừng lại ở - số 12.
“Oooh!”
Những người xem và người chơi reo hò cổ vũ khi số tiền của tôi tăng lên 130 triệu won. Một nụ cười đầy tự tin hiện lên trên khuôn mặt tôi.
Sau đó, tôi chơi thử tất cả các loại game luôn.
Xì dách.
Poker Ấn Độ.
Baccarat.
Texas Hold Wemem.
Ngay cả Go-Stop.
Mỗi lần tôi nhảy sang chơi một bàn khác là số tiền tôi có lại gấp đôi lên như một đám vi khuẩn vậy.
**
6 giờ 10 phút chiều, 50 phút trước khi sự kiện bắt đầu, đã đến lúc các thành viên clb du lịch tụ họp.
Trừ Kim Hajin, mọi người đã tề tựu đông đủ.
"Ah, Hajin đến rồi kìa."
Kim Suho nói, chỉ về phía xa.
"Cuối cùng cũng đến, sao cậu ta luôn tới muộ…"
Chae Nayun không thể kết thúc câu nói của mình.
Kim Hajin đã thay đổi đáng kể so với vài giờ trước.
Mái tóc bù xù được chải gọn gàng, và cậu đã cởi bỏ bộ đồng phục và giờ đang mặc toàn đồ hàng hiệu. Chân đi đôi giày sang chảnh độn hẳn 6 cm, cậu đầy tự tin bước tới.
“….”
“….”
“Oh, Kim Hajin! Chuyện quái gì đã xảy ra thế?"
Chae Nayun và Yoo Yeonha há miệng đứng sững sờ, và Kim Suho hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên. Kim Hajin cười toe toét. Hàm răng trắng của anh lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
Chae Nayun hỏi trong cơn sốc.
"Gì, cậu đã tẩy trắng răng nữa hả?"
"Hm? Ah, đại loại thế.”
Chuyện xảy ra ở một cửa hàng đồ cổ. Kim Hajin dùng laptop để kiểm tra xem có vật nào hữu dụng không, và cậu tìm ra một cái "bàn chải đánh răng 300 tuổi" có chức năng tăng chỉ số quyến rũ lên 0.01 điểm. Chỉ số quyến rũ răng nhờ hàm răng trắng tinh sạch đẹp của cậu.
"Bộ đồ này… cậu mới mua hả…?"
"Ừ."
Yoo Yeonha và Chae Nayun soi từ đầu đến chân tôi. Cảm thấy tự tin vl, Kim Hajin khoanh tay lại và thậm chí còn đeo lên một chiếc kính râm.
'Mình chắc là trông giống Ryu Junyeol lắm đây’.
Đúng lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng bóng bẩy vang lên.
"Ồ, ai thế nhỉ?"
Đám học viên quay về phía giọng nói.
Chúng tôi nhìn thấy Kim Junwoo, một thợ săn đến từ 'Đại Địa'.
"Chae Nayun?"
Kim Junwoo nhìn vào Chae Nayun và giơ tay lên. Chae Nayun mở to mắt.
"A! Sao anh lại ở đây thế Oppa!?"
"Ra ngoài chơi tí thôi ấy mà."
Kim Junwoo gãi đầu và mỉm cười như người mẫu. Yoo Yeonha đến gần anh với đôi mắt lấp lánh.
"Anh là… Kim Junwoo từ Đại Địa?"
"Đúng rồi, là anh đó. Xem ra tên anh vẫn khá là nổi tiếng đấy nhỉ, haha."
"Hân hạnh được gặp anh."
Yoo Yeonha bắt tay Kim Junwoo. Rồi anh ta quay qua Kim Hajin, hình như đang cố nhớ ra cậu.
"A! Cậu là đứa nhóc chơi lớn ở sòng bạc! Cậu là bạn của Nayun à? Trời ạ, rất vui được gặp cậu. Ghen tỵ với cậu thật đấy, tôi toàn thua tiền thôi."
"Chơi lớn…?"
Chae Nayun, Yoo Yeonha và Kim Suho cùng nghiêng đầu.
"Ừ, anh nghĩ cậu ta thắng được khoảng… 2 tỉ?"
“““2 TỈ!?!?”””
Ba người họ hét lên cùng một lúc. Ngay cả với Yoo Yeonha và Chae Nayun, 2 tỷ won cũng là rất nhiều tiền.
Kim Junwoo xoa cằm và nói.
"Hình như thế. Một đám người đô con mặc vest đã lôi cổ cậu ta ra ngoài vì thắng quá nhiều."
"Họ không lôi cổ em ra ngoài. Họ đưa em chìa khóa một phòng khách sạn xịn xò nhất và thậm chí còn dẫn đường cho em tới đó. Để nghỉ ngơi ấy mà."
"Ồ, ra là vậy à?"
Nghe Kim Hajin nói, Kim Junwoo mỉm cười gật đầu. Rồi anh nhìn sang Kim Suho. Cười cười như một lão già, anh thì thầm vào tai Nayun.
"Ai đấy em? Bạn trai em à?"
"A-Anh đang nói cái quái gì thế?"
Chae Nayun liếc Kim Suho, rồi lại liếc Kim Hajin.
"Không phải đâu."
Nhìn thấy ánh mắt của Chae Nayun, Kim Junwoo cười tinh quái.
"Đừng bảo là em đang bắt cá hai tay đấy nha?"
"A-Anh đang nói cái quái gì thế!?"
"Nếu là em thì cưới nhiều hơn một người chồng chắc cũng không sao đâu, Na— Úi!”
"Anh im đi!"
Chae Nayun thúc khuỷu tay vào bụng Kim Junwoo. Kim Junwoo ôm bụng một cách cường điệu và hét lên đầu hàng.
…Trong lúc đó, một kẻ đang theo dõi cảnh tượng ồn ào này trong bóng tối.
‘Bermund’ của Ác Xã.
Sức mạnh của hắn cũng thuộc tầm trung trong số những kẻ đến tham dự sự kiện ngày hôm nay.
"Xem ra là Kim Junwoo không biết chi tiết. Được, tôi sẽ sớm đến đó."
Báo cáo xong, hắn quay đi.
“…!”
Nhưng vừa quay lại, đập vào mắt hắn là một người phụ nữ phủ trong bóng tối. Ngay lập tức, Bermund khó thở.
Mái tóc đen dài, đôi mắt đen sâu thẳm. Đôi mắt u ám của cô dường như đang nuốt chửng lấy hắn.
Nhìn chằm chằm vào Bermund, người phụ nữ gọi ai đó.
“Jain.”
"Chuẩn rồi đó, là ta đây."
Một người phụ nữ khác xuất hiện cạnh cô ta.
Lúc ấy, Bermund đã cảm nhận được cái chết của mình.
**
Cùng lúc đó.
Một chiếc limousine thắng phanh trước lối vào Tiểu Đảo Clancy ở Sông Thames.
Vô số các phóng viên và máy quay đều hướng về chiếc limousine, và cửa xe mở ra.
Từ bên trong thò ra một đôi chân dài trắng nõn nà.
Người phụ nữ bước xuống từ chiếc xe là Rachel trong bộ váy màu bạc.
Công chúa và là niềm tự hào của Anh quốc.
Khi cô xuất hiện, ánh chớp đèn từ lũ phóng viên lũ lượt nhấp nháy.
"Người có suy nghĩ gì về sự kiện tối ngày hôm nay ạ?"
"Nghe đồn là người đã rớt khỏi hạng 1 trong bài thi lý thuyết của Cube. Người có muốn bình luận gì không ạ?"
Trả lời với một nụ cười, Rachel tiếp tục bước đi. Mặc dù cô chưa quen đi giày cao gót, dáng đi của cô uyển chuyển sinh đẹp còn hơn cả người mẫu.
Đến trước Cổng Dịch chuyển, Rachel gặp một doanh nhân.
"Thành thật cảm ơn người vì đã ghé qua hôm nay, thưa Công chúa."
Đó là Zelen, CEO của tập đoàn đa quốc gia 'Công ty Roton'.
Hôm nay, tại Đại sảnh Clancy của Tiểu Đảo Clancy, Zelen sẽ đích thân tiết lộ cách sử dụng hiệu quả [Tinh thể trắng], trong đó tập trung hàng vạn sức mạnh ma thuật.
Hơn nữa, Công ty Roton đã yêu cầu Pháp viện Hoàng gia Anh tham dự để nâng cao tính trang trọng của bài diễn thuyết. Vì Công ty Roton là nhà tài trợ lớn nhất của guild Pháp viện Hoàng gia Anh, Rachel không thể từ chối yêu cầu của họ.
"Ngài đã tăng cường an ninh chưa?"
Rachel hỏi Zelen.
“Haha, Đương nhiên là rồi ạ."
Đám Ma nhân hoặc trộm cướp có thể can thiệp bất cứ lúc nào. Cũng vì thế mà các sự kiện quy mô tầm cỡ này hiếm khi được tổ chức. Tuy nhiên, Roton không muốn từ bỏ việc tăng giá cổ phiếu và các lợi nhuận khổng lồ khác mà họ có thể kiếm được từ vụ này.
Tất nhiên, họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng để phòng chống mối đe dọa. Họ đã chọn 'Tiểu Đảo Clancy' làm địa điểm tổ chức, nơi được cho là an toàn nhất ở châu Âu, và đã thuê rất nhiều lính đánh thuê, và thậm chí vận động các Hiệp hội phái những Anh hùng cấp cao đến.
"Xin hãy thưởng thức tối hôm nay, thưa Công chúa."
Zelen tia mắt nhòm cô.
Rachel không thích ánh mắt dâm tà như rắn của hắn.
"Với tư cách nhà tài trợ lớn nhất của guild Pháp viện Hoàng gia, Roton xin thề sẽ nâng cao tầm vóc của guild."
**
Sảnh đường lớn nhất của Tiểu Đảo Clancy, "Đại Sảnh Clancy".
Còn 30 phút nữa sự kiện mới bắt đầu, nhưng nơi đây đã chật ních người rồi. Ăn diện xa hoa lộng lẫy, họ đều đến từ tầng lớp thượng lưu.
Tuy nhiên… Nói về vụ xa hoa đắt tiền thì tôi cũng méo thua kém đâu nhé.
Bộ cánh 300 triệu won - đắt như vậy vì nó là một Giáp Vải - và một áo khoác bán cổ vật.
Quá đủ để khiến tôi trông như một triệu phú châu Á.
“Mm.”
Ngồi một mình một cõi, tôi nhìn quanh sảnh đường trong khi cố tỏ ra ngầu lòi.
Yoo Yeonha đang bận rộn kết mối làm ăn, và Chae Nayun vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn.
"Cậu cũng ở đây à."
Chợt một ai đó nói sau lưng tôi. Tôi quay lại.
Sếp của Đoàn Kịch Tắc Kè, giờ là 'Lý Tiểu Bằng, đang đứng đó.
"Oh, cô cũng đến à, Tiểu Bằng-ssi."
"Phải. Với tư cách một Anh hùng đến để canh gác… thật ngớ ngẩn."
Tuy nhiên, Sếp ngừng nói giữa chừng.
Tôi hiểu tại sao.
Tôi cũng nghe thấy điều Jain thì thầm. Nhờ có Gift của tôi, Đọc và Quan sát.
—Ngài được gặp crush rồi kìa, Sếp. Chúc mừng nhé.
"Kuhum. Kuhum.”
Tôi húng hắng ho.
"Ah, x-xin lỗi. Đồng nghiệp của tôi chỉ đang nói linh tinh qua tai nghe thôi…"
Sếp phân bua, gõ tay vào cái tai nghe trên tai mình.