Chương 88: Lời đặt điều (3)
Với việc Kim Hajin đứng trước mặt, Yoo Yeonha lòng rối bời, không biết nên công hay nên chạy.
Mặc dù đã có thừa tự tin khi bước vào căn phòng này, cô không lường được đối thủ đầu tiên mình gặp lại khủng đến như này.
“…”
Kim Hajin vẫn đứng đó, trông cậu không hề để ý tới nỗi lo lắng của cô hiện giờ. Nhưng cái thái độ thản nhiên đó lại khiến cho Yoo Yeonha càng e dè hơn. Cô còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Hoàn toàn khác biệt, đây là lần đầu trong cuộc đời bản thân cô có cảm giác này…
Rồi đột nhiên Kim Hajin đưa tay lên.
Thực ra, đó chỉ là một hành động gãi gáy đơn thuần.
“Đừng, Đừng lại gần đây!”
Nhưng Yoo Yeonha không hề biết. Cô vô thức hét lên.
Kim Hajin im lặng nhìn vào cô, rồi hạ tay xuống.
Khẩu súng đã sẵn sàng ở trên tay phải cậu, nhưng đó không phải là Đại Bàng Sa Mạc cô đã đưa mà chỉ là một khẩu súng tập bình thường.
Tuy vậy, chẳng phải Kim Hajin đã phá nát lớp khí công của Kim Horak chỉ với một khẩu súng bình thường thôi sao? Đó cũng là lí do cậu được các Guild hạng cao để ý đến trong một thời gian.
“…”
Kim Hajin giương súng. Yoo Yeonha cảm thấy từng giọt mồ hôi lạnh đang chảy ròng trên khuôn mặt mình.
Đầu tiên, cô bình tĩnh kiểm tra xung quanh. Đằng sau là một dãy hành lang thẳng và hẹp, khiến cô càng khó chạy thoát khỏi nòng súng của cậu hơn. Cô chỉ còn hai lựa chọn:
Đánh hoặc bị hành.
Yoo Yeonha nhìn xuống cây roi đang trên tay mình, rồi chợt nảy ra một ý .
‘Có lẽ đây là cơ hội thích hợp nhất để mình chứng thực khả năng của cậu ta, bởi đánh giá trước giờ của mình chỉ toàn dựa trên quan sát. Nếu chiến bây giờ, có thể mình sẽ thấy được sức mạnh thực sự của cậu ta, dù chỉ đôi chút…’
Cùng lúc đó, một suy nghĩ nhát gan lại nảy ra trong cô.
‘Nếu mình chiến với Kim Hajin và thua, bản thân sẽ là người đầu tiên bị loại. Mình không hề muốn vậy chút nào, tuy chịu được đau nhưng chẳng ai bình thường mà lại muốn thế cả.’
Sau một hồi đắn đo cân nhắc, Yoo Yeonha thở dài.
Rồi cô mở rộng đôi mắt như đã quyết định.
Nhìn thẳng vào Kim Hajin với ánh mắt còn sắc hơn cả con mèo rừng, cô vung cây roi. Cây roi bay uốn éo hệt như nó chính là một bộ phận của cơ thể cô, rồi quấn quanh lấy cây súng của Kim Hajin.
Shweeek!
Khẩu súng trong tay Kim Hajin bị giật lấy trong chớp mắt.
Yoo Yeonha nhìn ngơ ngác vào khẩu súng đang nằm trong tay.
“Mình, mình làm được rồi! Haha!”
‘Không ngờ lại thành công! Ahaha—!’
Yoo Yeonha tự hào cười lớn và nghĩ. ‘Có lẽ cậu ta cũng không quá khủng như mình tưởng!’
“Cho dù đó là cậu, tay trần thì cũng…”
Nhưng giây phút tiếp theo…
Khẩu súng bay trở lại bàn tay của Kim Hajin như thể nó được phù phép vậy.
“Ah, aah! M-Mày bay đi đâu đấy!?”
Yoo Yeonha cố tóm lấy khẩu súng đang bay kia, nhưng đã quá muộn.
‘Sợi dây Aether’ được Kim Hajin lén bắn ra tới khẩu súng và thu hồi nó lại. Khả năng Tinh chỉnh Vật Chất Hóa của Aether đã khiến cho sợi dây trở nên cực trong suốt, chỉ có con mắt thấm nhuần ma thuật mới có thể thấy nó được.
Kết quả là Yoo Yeonha hoàn toàn tin rằng mọi việc xảy ra vừa rồi đều do ma thuật của Kim Hajin gây nên.
“…”
Nụ cười trên mắt Yoo Yeonha liền biến mất. Cô nhìn Kim Hajin với vẻ còn kinh sợ hơn cả trước. Bây giờ thì cô chỉ còn một lựa chọn, cô đành phải chịu đựng mọi thứ tiếp theo bởi chính cô là người đã khai màn tấn công trước…
Yoo Yeonha nuốt nước bọt.
“…Haa.”
Kim Hajin thở một hơi dài và giương súng lên.
Cậu hướng nòng về phía trước khiến Yoo Yeonha rùng mình. Tâm trí cô trở nên trông rỗng trước họng súng kim loại kia.
Làm sao mình né được đây?
Liệu nó có đau không chứ?
Mình né được, nhỉ?
Một tràng suy nghĩ vùn vụt qua tâm trí cô, nhưng Kim Hajin không hề bóp cò. Cậu ta cười khẩy rồi đút nó vào lại bao súng.
‘Hả?’
Trong khi Yoo Yeonha bối rối, cậu bước lại rồi đặt tay lên vai cô.
“Vẫn còn sớm , đừng căng vậy chứ.”
Sau những từ khó hiểu vừa mới thốt ra kia, cậu bước qua cô rồi hướng ra ngoài.
Yoo Yeonha ngơ ngác nhìn lại bóng dáng đang rời đi kia.
**
“Argh, đau đến giờ luôn.”
Cơn rát nổi lên dữ dội từ cổ tay phải tôi, tuy cái roi của Yoo Yeonha chỉ sượt qua khi giật lấy khẩu súng, nhưng nó đã làm rách da và khiến cả cổ tay đỏ tấy lên.
Nếu tôi mà dính cú đó trực tiếp thì gãy xương là cái chắc . Yoo Yeonha quả là mạnh.
“E hèm, nhẹ nhõm thật.”
Trò bịp bợm của tôi khá là thành công, tôi đã an toàn đi qua Yoo Yeonha và tiến tới sảnh tầng bốn.
Tại đây khá rộng và yên tĩnh đến kì lạ. Không hề có một giọng nói hay sự hiện diện nào ở đây cả.
Chuyện gì thế này? Mọi người đâu cả rồi?
Tôi liền bật smartwatch lên.
Tất cả học viên tham gia sự kiện Tranh Giành Cổ Vật Giả đều đeo ‘Thiết bị đo mức sống còn’. Những thiết bị này sẽ đo chính xác số HP của từng học viên, và loại ngay lập tức những tên bị thương chí mạng.
Thông qua chiếc smartwatch được kết nối với laptop này, tôi kiểm tra tọa độ GPS của chúng.
Chỉ có 10 học viên ở tầng này, kể cả tôi và Yoo Yeonha.
Sáu trong số đó đã lập đội.
“Tomer…”
Tiếp theo tôi kiểm tra tọa độ của Tomer.
Hiện tại cô đang yên vị ở trong phòng tắm ở tầng 7. Có vẻ như cô ấy đang giết thời gian tại đó.
Nếu vậy thì tự tôi phải đến chỗ cô ấy vậy.
…Nhưng đột nhiên tôi tò mò về các học viên khác.
Một trận chiến sẽ diễn ra ở trên tầng 3 ở ngay phía trên tôi, nhưng giờ nó vẫn chưa đến. Nói cách khác Rachel và Chae Nayun vẫn chưa đụng phải nhau.
Tuy vậy, ở tầng 5 lại có một trận đấu khá lớn mà mọi người đều mong chờ sắp nổ ra. Các học viên có mặt trong đó đều nổi tiếng cả.
Đen vs Trắng, đã đến lúc chiến rồi.
Tôi đưa camera quan sát hướng về đó và thưởng thức.
—Tao biết ngày này sẽ đến mà, Kim Suho
Shin Jonghak lầm bầm với vẻ nghiêm túc trên mặt.
—…
Nhưng Kim Suho thì im lặng đối mặt với Shin Jonghak.
—Đến đây, tao sẽ cho mày thấy sự khác biệt giữa hai ta như thế nào.
Đáp lại lời khiêu khích từ đối phương, Kim Suho rút kiếm ra. Shin Jonghak cũng đồng thời giương cây thương lên
Kim Suho ra đòn trước. Cậu xông lên và vung kiếm. Shin Jonghak lui lại và chặn đòn của Kim Suho. Tia lửa tóe ra khi kiếm và thương chạm nhau. Cả hai đều tận dụng tối đa sức mạnh và điểm yếu của vũ khí để tấn công lẫn phòng thủ.
Ngay lúc đó, có ai đó bỗng phóng vụt qua tôi.
Rầm rầm rầm —Tiếng chân ai đó dậm từng bước thang vang lên.
Tôi nhìn lên và thấy Yoo Yeonha, cô đang chạy vọt đi với tốc độ chưa từng thấy.
“…À đúng rồi.”
Nhờ tiếng chân đó mà tôi mới tỉnh lại.
Dù cuộc đối đầu giữa ngọn thương và kiếm cực kì hấp dẫn đang diễn ra ngay dưới chỗ tôi, nhưng đây không phải lúc để tận hưởng nó.
Tôi chạy đến cầu thang thoát hiểm . Bởi lối đi ở đó hẹp hơn so với cái cầu thang của đại sảnh ,tôi có thể tránh được khá nhiều kẻ thù.
**
“Tôi, tôi đầu hàng!”
Một nam học viên nói to rằng mình đầu hàng trước mũi kiếm Chae Nayun, tầm nhìn của cậu liền bị che phủ ngay giây phút nói từ khóa ấy. Cậu học viên ngay sau đó được chuyển tới phòng chờ dành cho những người bị loại ở tầng 3.
“Wew…Dễ thật.”
Chae Nayun thầm nói một cách tự hào khi quệt những giọt mồ hôi.
Đến giờ đây đã là mạng thứ ba cô đã tiêu diệt.
“Chỉ mới dùng kiếm trong 3 tháng mà đã mạnh đến thế này. Tài năng của mình đúng thật là cho kiếm rồi.”
Bỗng ai đó khẽ nói gọi to Chae Nayun khi cô còn mãi đắm mình trong sự tự tin.
“Nayun—!”
Chae Nayun quay về nơi xuất phát của giọng nói. Đó là Yi Jiyoon , người đang mặc một bộ đồng phục màu trắng. Cô ta chạy đến chỗ Chae Nayun trong tích tắc.
“Wew, cảm tạ trời đất.”
Bám vào Chae Nayun, Yi Jiyoon thở một hơi nhẹ nhõm.
“Cậu trốn từ đấy đến giờ cơ á?”
Một Hỗ trợ như Yi Jiyoon khá yếu trước những cuộc đối đầu như thế này. Một Hỗ trợ thiên về tấn công như Yoo Yeonha sẽ có thể toả sáng trong mọi tình huống, nhưng Yi Jiyoon thì khác, cô chính là hỗ trợ chân chính. .
“Không phải thế, tớ đã tự mình hạ một người nhờ vào những buff xấu.”
“Vậy sao? Được đấy chứ. Mà dù sao cũng tốt khi thấy cậu.”
Chae Nayun cũng cảm thấy vui khi gặp Yi Jiyoon. Cô ấy là một Hỗ trợ hoàn toàn dành để buff cho chiến binh, khiến họ cảm thấy như mình đã biến thành siêu nhân với vài phép buff của mình.
“Ahh…cứ nghĩ mình sắp chết tới nơi…”
Yi Jiyoon bình tĩnh lại đôi chút, rồi nói như thể mình vừa mới nhớ ra.
“Đúng rồi, Rachel đang ở trên tầng này.”
“Rachel?”
Đôi mắt Chae Nayun trợn tròn.
“Ừ, tớ cũng khá ngạc nhiên đấy! Tớ cố lắm mới thoát được vì đã chuồn ngay lúc bắt gặp cô ta.”
Và ngay lúc đó.
Bạch, bạch, bạch— Có ai đó tức tốc chạy cầu thang từ dưới đi lên.
“Đợi đã.”
Cả hai nhìn vào cầu thang trong lo ngại. Yi Jiyoon giương cung lên, Chae Nayun hướng mũi kiếm về phía đó.
Tuy nhiên người xuất hiện là đồng đội của họ, Yoo Yeonha
Yoo Yeonha trông cũng nhẹ nhõm như cả hai người họ, cô liền thở phào khi thấy Yi Jyoon, còn Chae Nayun nghiêng đầu thắc mắc.
“Yoo Yeonha nè, sao cậu ướt đẫm mồ hôi thế kia?”
“Huh? ừm, không có gì hết.”
Yoo Yeonha trông có hơi hốc hác, hoàn toàn không giống vẻ ngoài thường ngày của cô.
Chae Nayun nghi ngờ hỏi.
“Ai ở dưới đó vậy?”
Yoo Yeonha đáp lại nhẹ nhàng.
“…Kim Hajin.”
““Kim Hajin?””
Cả Yi Jiyoon lẫn Chae Nayun đều thốt lên.
“Ừm.”
“Oh, vậy chắc Kim Hajin đã bị loại rồi.”
Yi Jiyoon nói một cách vô tư, Yoo Yeonha lắc đầu cười chua chát.
“Không, không hề .”
‘Nhưng mình thì suýt dẹo ’ Yoo Yeonha không dám nói phần còn lại đó do quá xấu hổ.
“Thật cơ á?”
Chae hỏi lại với âm giọng bình thường và gãi má như giả vờ không để ý tới.
“Vậy thì, ừm, cậu ta đang làm gì lúc đấy?”
“Tớ không biết.”
Yoo Yeonha đáp lại mơ hồ, rồi Yi Jiyoon xen vào mới nụ cười lạ lùng.
“Hay có lẽ cậu ấy đang đi tìm Rachel?”
Chae Nayun nghiêng đầu trước lời của Yi Jiyoon.
“Ể? Sao lại là Rachel?”
“Bởi Kim Hajin thích Rachel mà.”
“…Huh?”
Cả Chae Nayun và Yoo Yeonha đều trở nên bối rối ngay tắp lự .
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Ê? Hai cậu không biết ư?”
“…B-Biết gì cơ? Kim Hajin thì làm sao?”
Chae Nayun lắp bắp khi hỏi lại, Yi Jiyoon nghiêng đầu.
“Các cậu thực sự không biết sao? Tớ tưởng ai cũng biết cái tin đồn đó rồi.”
“Vậy đó chỉ là một tin đồn ngu ngốc, vô căn cứ.”
Yoo Yeonha nói chắc nịch. Hơn nữa còn có thứ quan trọng hơn để lo thay vì cái tin đồn không đâu này. Sau cùng cái sự kiện Tranh Giành Cổ Vật Giả này chiếm khá nhiều trong mức điểm của họ.
“Cậu xác định được vị trí của các cổ vật chưa?”
“À rồi, tớ thu được một cái do gặp một NPC trên đường tới đây.”
Yi Jiyoon lấy ra một cái hộp nhỏ từ túi áo. Vẻ mặt Yoo Yeonha liền trở nên tươi sáng.
“Mừng là cậu có được, đầu tiên hãy đưa nó lên tầng 1.”
“Okay.”
“Và Yi Jiyoon này, cậu nhầm rồi đấy. Tin đồn đó chắc bị lan ra bởi cả hai người bọn họ đang ở cùng một đội…”
Trong khi Chae Nayun nói nhỏ một cách nghiêm trọng…
Hàng đồng mũi tên bỗng rơi xuống như mưa. Yoo Yeonha nhanh chóng vung cây roi và gạt chúng sang một bên.
“Là ai?”
Chae Nayun hét lên giận dữ. Cô vẫn cảm thấy khó chịu bởi cuộc đánh lén này dù Yoo Yeonha đã chặn hết chúng.
Cả ba người đều quay về phía ban công và thấy Rachel của đội Đen ở đó
“Rachel! Sao cô lại ra đòn lén lút như một đứa tiểu nhân thế!”
Chae Nayun run rẩy vì giận.
Tuy vậy, Rachel vẫn thản nhiên nhìn xuống họ trong khi rút thanh Rapier ra.
“Tôi đến đây.”
Sau tiếng hiệu nhẹ nhàng đó, các thành viên của đội Đen xông lên cùng một lúc.