Ám Ảnh Giới.
Gavin không biết các quốc gia loài người ngày nay lý giải về Ám Ảnh Giới như thế nào, nhưng trong ký ức mà hắn được thừa hưởng, Đế quốc Gondor hơn 700 năm về trước đã có nghiên cứu kha khá về lĩnh vực này... Đám học giả đã đọc sách đến bạc cả đầu, ngày ngày nghiên cứu cả đống tư liệu và số liệu khô khan, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thước đo tinh thể chôn sâu trong giếng Mana, phỏng đoán hình dạng chân thực của thế giới này, từ đó suy ra một mô hình kinh điển mô tả thế giới “phân tầng”.
Trong mô hình kinh điển này, các học giả tin rằng thế giới được phân thành nhiều “tầng”, trong đó tầng trên cùng chính là Vật Chất Giới, cũng là tầng ổn định nhất. Mọi thứ trong Vật Chất Giới này đều tuân theo các quy luật nhất định, có thể tiếp xúc trực tiếp, có thể quan sát một cách dễ dàng, đồng thời cũng là tầng mà gần như toàn bộ sinh vật của thế giới này sinh sống. Tầng phía dưới Vật Chất Giới là Ám Ảnh Giới mà đại bộ phận con người không thể tiếp xúc trực tiếp. Ám Ảnh Giới là cái bóng tương phản vặn vẹo của Vật Chất Giới, người bình thường không thể nào tiếp xúc và quan sát trực tiếp được nó, nhưng có thể thông qua ma thuật và những kỹ xảo thuộc lĩnh vực tinh thần để cảm nhận và đo đạc. Tầng bên dưới Ám Ảnh Giới chính là U Ảnh Giới - một thế giới thậm chí còn hư ảo và bí hiểm hơn. Là cái bóng phản chiếu của Ám Ảnh Giới, nó đã đạt đến mức không một ma thuật hay tinh thần lực nào có thể tìm được. Vài pháp sư may mắn bắt được một số sinh vật bóng tối ít ỏi có được trí tuệ cơ bản đủ để giao tiếp, thông qua dăm câu ba lời moi được từ chúng mới đoán ra sự tồn tại của U Ảnh Giới.
Càng có một ít học giả cấp tiến tiếp tục mở rộng mô hình kinh điển này. Bọn họ cho rằng có lẽ phía dưới U Ảnh Giới vẫn còn tồn tại một tầng sâu hơn nữa. Chỉ là tầng đó đã thuộc về lãnh địa của thần linh, là nền tảng Khởi Nguyên mà Sáng Thế Thần đặt ra khi đang chế tạo thế giới này, không nằm trong phạm vi mà người phàm có thể nghiên cứu.
Theo lý giải của Gavin thì mô hình này giống như là từng lớp từng lớp giấy da trâu hơi mờ vậy. Thế giới hiện thực ở trên cùng phản chiếu cái bóng lên từng tầng trang giấy, càng về sau càng trở nên mơ hồ méo mó.
Hắn và Amber đang ở mặt sau trang giấy đầu tiên - Ám Ảnh Giới.
Cho dù mới chỉ là tầng thứ hai, cũng đã là nơi mà tuyệt đại bộ phận nhân loại chưa từng đặt chân đến.
Hắn đủ sáng suốt để không truy hỏi Amber vì sao lại có khả năng bước vào Ám Ảnh Giới trong lúc này. Hơn nữa, từ những gì mà Amber vừa mới nói khi nãy để phán đoán thì đây cũng là lần đầu tiên cô nàng “tiến vào nơi sâu như vậy”, có hỏi cũng quá nửa là sẽ không nhận được bất kì câu trả lời nào.
Thế giới này vẫn còn tồn tại rất nhiều bí mật đáng để khám phá, rất nhiều vấn đề không phải chỉ cần treo lơ lửng giữa bầu trời rất nhiều năm là có thể thấy rõ được.
Trải qua suy luận đơn giản, Gavin cho rằng lần theo dấu chân của Betty là cách duy nhất để đột phá.
Nhưng trước khi rời khỏi hiện trường, hắn vẫn còn hơi chút không yên tâm quay đầu lại nhìn thoáng qua, Herty cùng với Rebecca và những người khác vẫn đứng thẳng bất động nguyên tại chỗ trong trạng thái búp bê. Cơ thể thật của họ đang ở trong thế giới hiện thực, chống cự Oán Linh Mê Vụ xâm nhập, nhưng ở hình chiếu trong Ám Ảnh Giới, bọn họ lại đang đứng im tại khoảnh khắc bị tập kích, không ngừng bị sương mù đen thẩm thấu ra từ lòng đất ăn mòn tan rã.
May mắn là, xem xét theo tốc độ màn sương đang ăn mòn, bọn họ vẫn còn một quãng thời gian ngắn.
“Có lẽ đây là trạng thái chân thật của Oán Linh Mê Vụ“, Amber cũng liếc mắt nhìn thoáng qua theo ánh mắt của Gavin, lắc đầu nói, “Phát hiện này của chúng ta nếu đem bán cho hội Bí Pháp hay hội Tinh Thuật Sư, ông nói xem sẽ đáng giá bao nhiêu tiền đây nhỉ?“
“Bọn họ sẽ nhồi cho cô một đống thuốc nước, sau đó buộc một viên pha lê ghi chép lên đầu cô, cuối cùng là dùng thuật Trục Xuất ném cô trở lại Ám Ảnh Giới làm máy do thám hình người,” Gavin trợn mắt nhìn Amber. “Đuổi theo, việc chính quan trọng.”
Amber vừa đi theo sau lưng Gavin vừa lải nhải: “Nhưng có thể để ông ra mặt cơ mà, nói thế nào thì ông cũng là tổ tiên dựng nước của Ansu, chẳng lẽ bọn họ còn có thể nhồi thuốc nước cho cả tổ tiên hay sao?”
“Cô nghĩ thế nào?” Khóe miệng Gavin giật nhẹ, “Bọn họ có thể rất vui lòng treo ta lên tường, có thể viết vào sách, có thể đặt lên bàn, thậm chí ngay cả quốc vương cũng tự nguyện dẫn theo cả nhà lớn nhỏ mỗi năm đích thân đến đặt bó hoa lên mộ cho ta, nhân tiện tự cho mình ba ngày nghỉ… không có nguy hiểm lại còn có thể kiếm được thanh danh tốt. Nhưng nếu như lão tổ tiên ta đây thật sự nhảy ra từ trong quan tài, phản ứng đầu tiên của cái đám vẫn đặt ta lên bàn kia chỉ sợ là sẽ nhấn ta vào lại quan tài, sau đó đóng hơn hai trăm cái đinh chốt chặt bốn phương tám hướng, tàn nhẫn hơn một chút đoán chừng còn muốn bọc thêm chì.”[note27099]
Amber bị hù dọa đến mức ngẩn tò te: “Vì sao?!”
Gavin nhìn cái con Half Elf đầu óc chậm chạp đó một chút, tức giận quẳng lại một câu: “Bởi vì cả ba ngày toàn quốc nghỉ ngơi đi tảo mộ cũng bị mất!!”
Nói đoạn, Gavin sải bước hướng về phía trước, để lại Amber ở phía sau ngớ người một lúc lâu, sau đó mới đột nhiên kêu lên: “Chờ một chút đã! Ông lầm rồi! Tảo mộ cho ông không có nghỉ lễ! Chỉ có lễ tưởng niệm đức vua khai quốc mới có ba ngày nghỉ! Ông chết sớm nên không biết!”[note27100]
Suýt chút nữa thì Gavin ngã chổng vó.
Tuy xua tan được suy nghĩ bán tin tình báo về Ám Ảnh Giới khỏi đầu Amber, nhưng Gavin lại có tính toán của riêng mình, hắn rất tò mò về Ám Ảnh Giới, hoặc nên nói là hắn tò mò về toàn bộ thế giới này.
Cho nên, một ngày nào đó, hắn muốn hiểu rõ tất cả mọi chuyện ở nơi đây.
Đi theo chuỗi dấu chân cũng không được bao xa.
Có lẽ do hoàn cảnh đặc thù của Ám Ảnh Giới khiến cho phán đoán khoảng cách xa gần vốn quen thuộc ở Vật Chất Giới không có hiệu lực, Gavin và Amber chỉ đi dọc theo dấu chân một đoạn ngắn, một căn nhà gỗ đã đột ngột xuất hiện trước mắt.
Căn nhà gỗ vừa nhỏ lại vừa cũ nát, không biết đã lặng yên đứng ở nơi này bao lâu, quanh nhà có thể nhìn thấy một vòng hàng rào đã không còn trọn vẹn, thưa thớt đến mức có lẽ đã không còn bất kỳ tác dụng gì về mặt phòng ngự. Mà ở một góc nhà gỗ, Gavin chú ý thấy một mảng màu sắc.
Đó là màu rêu cỏ, hết sức nổi bật trong thế giới chỉ có hai màu đen trắng, mà một xíu màu sắc đó cũng đang nhanh chóng rút đi theo thời gian trôi qua.
Dấu chân Betty vẫn kéo dài đến trước cửa căn nhà.
Amber rút dao găm ra, khẩn trương nắm trước ngực, khoa tay múa chân: “Chờ một chút, ngài trực tiếp triển khai thiên thần giáng lâm, xông vào chém dưa thái rau, tôi ở phía sau canh phòng cho ngài.”[note27101]
Gavin suy nghĩ một chút, kiềm chế thôi thúc nắm cổ áo Amber xách lên ném vào dò địa lôi, một tay đặt lên chuôi kiếm Khai Hoang, tay còn lại cẩn thận từng li từng tí đẩy cánh cửa màu xám trắng.
Nhưng không hề có đòn tấn công nào đánh tới.
Trong nhà gỗ cũng chỉ là căn phòng hết sức bình thường, cổ xưa, tàn tạ, giống như một tấm hình đen trắng cũ kỹ.
Nhưng bên trong có người.
Một người đàn ông râu ria xồm xoàm, mặc trên người áo ngắn cũ nát, ngồi sau chiếc bàn vuông trong căn nhà gỗ, tiều tụy mà tang thương đến mức Gavin không có cách nào đoán được tuổi thật của ông ta. Phía sau lưng người đàn ông có thể nhìn thấy hai cái giá gỗ bày đầy chai lọ và một đài luyện kim cổ xưa.
Khắp nơi trong phòng đều có thể nhìn thấy trang thiết bị cần thiết để tiến hành thí nghiệm ma pháp, nhưng tất cả chúng đều bị chồng chất cùng một chỗ với mớ rác rưởi còn nhiều hơn, bất kỳ một pháp sư bình thường nào nhìn thấy cảnh tượng keo kiệt đến thảm thương này e rằng đều sẽ có xúc động muốn bật khóc.
Người đàn ông sau chiếc bàn vuông ngẩng đầu, nhìn về hướng Gavin, lộ ra một nụ cười cứng ngắc: “A, có khách… đã rất lâu không có khách đến phòng thí nghiệm của tôi. Còn là những hai người?”
Amber nhô cái đầu nhỏ ra từ bên cạnh Gavin, đầy mặt thiếu nữ Half Elf là vẻ cảnh giác: “Không, không đánh à?“
Gavin không rút kiếm, nhưng cũng không để cho tay mình rời khỏi chuôi kiếm quá xa, hắn duy trì trạng thái có thể triển khai tấn công bất cứ lúc nào, bước vào căn nhà gỗ: “Chúng tôi đi ngang qua đây, tìm người… là một thiếu nữ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, cầm theo một cái chảo.”
Nhưng người đàn ông sau bàn lại giống như không hề nghe thấy Gavin, hắn chỉ cười chậm chạp, khẽ gật đầu: “Xin mời tìm chỗ ngồi, Annie đang chuẩn bị bữa trưa, trong rừng sâu núi thẳm này tìm không thấy nơi nghỉ chân đâu, nếu không chê thì ở lại đây ăn một bữa đi.“
“Annie?” Gavin hỏi theo bản năng.
“Là con gái tôi,” Ông ta cười, “Rất ngoan ngoãn.”
Lúc này có tiếng hô kinh ngạc của thiếu nữ truyền tới từ bên cạnh: “Ông chủ?”
Gavin nhìn về hướng của tiếng kêu, thấy Betty đầy mặt là vẻ ngạc nhiên đang đứng cạnh một cái cửa nhỏ trong góc hẻo lánh của căn nhà gỗ.
“Betty? Không sao là tốt rồi.” Lập tức Gavin nhẹ nhàng thở ra. “Ta tới đón nhóc.”
Nhưng Betty lại khẽ lắc đầu, người đàn ông sau chiếc bàn vuông cũng nhìn về phía cô bé, hiền hòa hỏi: “Annie, bữa trưa đã chuẩn bị xong chưa?“
Betty khéo léo gật gật đầu: “Sắp rồi cha.”
Cô gái nhỏ quay người trở lại phòng bếp, Gavin cùng Amber trao đổi ánh mắt, xác nhận người đàn ông kỳ quái sau bàn không có phản ứng gì, bọn họ cũng đi theo.
Betty đang nấu ăn ngay trong phòng bếp, dùng cái chảo vẫn luôn được cô nhóc coi như bảo bối. Một ngọn lửa tái nhợt nổi lên từ trong bếp lò, xúc xích trên chảo bị chiên xèo xèo rung động.
Vấn đề Amber chú ý đến lại rất kỳ cục: “Ở trong Ám Ảnh Giới mà cũng có thể nấu ăn?”
“Chuyện gì vậy?” Gavin đến bên Betty, thấp giọng hỏi.
Từ thần thái lẫn cử chỉ của cô bé, có thể phán đoán được rằng cô nhóc không bị ảnh hưởng bởi pháp thuật khống chế tinh thần, nhưng cô bé lại tự quyết định ở lại đây nấu ăn, còn gọi người đàn ông kỳ quặc ngoài kia là “cha”... Việc này quả thật có hơi kỳ quái.
“Con cũng không rõ lắm,” Trên mặt Betty lộ ra vẻ ngơ ngác giống hệt mọi khi, “Nhưng hình như người bên ngoài kia coi con là con gái của ông ấy.”
Amber mở to mắt nhìn: “Vậy là cứ thế mà nghe lời nhận người ta làm cha?”
Betty lắc đầu: “Ông ấy rất đáng thương, cho nên tôi muốn nấu cho ông ta một bữa rồi mới đi.”
Gavin và Amber nhìn nhau.
Sau đó Betty đột nhiên thò tay vào chiếc túi trên cái váy hầu gái của mình rút mấy lần, móc ra một cuốn sổ tay cũ, đưa tới trước mặt Gavin.
“Ông chủ, cho… đây là người kia cho con, trong đó có rất nhiều thứ con nhìn không hiểu, nhưng chắc là ngài có thể thấy rõ.”
Gavin nghi hoặc nhận lấy quyển sổ chép tay cũng chẳng phải rất dày đó, mở ra, sau đó vội vàng liếc nhìn mấy tờ ghi chép cuối cùng.
Amber tò mò thò đầu ra phía trước: “Cái gì, cái gì? Tôi xem với, tôi xem một chút, thuật thức ma pháp? Sắp xếp phù văn?“
Tiểu thư Half Elf bị hàng loạt ký hiệu và công thức số học phức tạp làm cho đầu óc chóng vánh, ngẩng đầu lên nhìn Gavin với vẻ hoang mang ngơ ngác: “Thì ra ông già quái đản đó lại còn là một pháp sư à?”
“Nghiêm túc mà nói, là pháp sư hoang,” Gavin đóng quyển sổ lại, gõ lên đầu Amber một cái, “Mà ngay khi cô vừa vào cửa đã thấy nhiều dụng cụ thí nghiệm ma pháp vậy rồi chẳng lẽ còn không nhìn ra!”