Truyện Thiên Châu Biến : chương 1: đại tỷ, thật sự là hiểu lầm! (4)
Thiên Châu Biến
-
Đường Gia Tam Thiếu
Chương 1: Đại tỷ, thật sự là hiểu lầm! (4)
Khỏa Ý châu Hồng Bảo Thạch thứ nhất trên cổ tay trái Đế Phù Nhã phát sáng, một hỏa cầu to bằng đầu người bay ra tạo thành một đường lửa trên không trung hung hăng đập vào lưng Chu Duy Thanh. Hỏa cầu ầm ầm nổ tung, Chu Duy Thanh kêu thảm một tiếng, người bị bay ra hơn năm thước, rồi rơi xuống mặt đất, lăn mấy vòng mới dừng lại, sau lưng đã lẫn lộn huyết nhục, mơ hồ còn có mùi khét.
"Ngươi, ngươi. . ." Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn về phía Đế Phù Nhã sau khi xuất thủ cũng đang sững sờ, hắn chẳng thể nghĩ tới, Đế Phù Nhã có thể thật sự xuất thủ đối với hắn, hơn nữa còn tàn nhẫn như thế.
Đế Phù Nhã sắc mặt tái nhợt, sau khi phát tiết cơn giận, nàng cũng lập tức ý thức được không ổn, kỹ năng bạo liệt hỏa cầu của mình có uy lực như thế nào nàng rất rõ ràng, trong lúc nhất thời tâm thần hỗn loạn, bất luận nói như thế nào, Chu Duy Thanh cũng là con của Nguyên soái đế quốc, nhưng hiện tại cho dù nàng hối hận cũng đã chậm.
Nữ thị vệ Ni Nhã cũng ngây dại, trong nháy mắt mồ hôi lạnh đã thấm ướt nội y, nếu Công Chúa Điện Hạ giết con của Nguyên soái, kẻ mới sinh ra đã được ban cho tước vị Tử tước - Chu Duy Thanh, chỉ sợ đế quốc sẽ đại loạn. Nhưng nàng cùng công chúa cũng không thể quay ngược thời gian, lúc này hai người cũng đã mờ mịt không biết làm sao.
Ngay vào lúc này, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên trở nên âm u, một tiếng sấm vang lên trên bầu trời Tinh Thần sâm lâm, ngay sau đó, cả bầu trời qua mấy lần hô hấp ngắn ngủi trở nên đen như mực. Đế Phù Nhã cùng Ni Nhã không hiểu tại sao cảm thấy được sự rét lạnh trong lòng.
"Ta, ta không phải cố ý ." Đế Phù Nhã lẩm bẩm nói.
Lúc này Ni Nhã cũng đã tỉnh ngộ lại, kéo Đế Phù Nhã nói: "Công Chúa Điện Hạ, sắc trời không tốt, chúng ta nhanh lên đi, về hoàng cung trước rồi nói, tìm vị Sinh Mệnh Hệ Ý Sư tới cứu Chu Tử Tước." Vừa nói, nàng dùng sức kéo ra Đế Phù Nhã quay đầu bỏ chạy. Nàng rất rõ ràng, người bình thường như Chu Duy Thanh bị Đế Phù Nhã dùng kỹ năng thác ấn Ý châu chính diện đánh tới khả năng sống sót là cực kỳ nhỏ, lúc này nhất định phải rời khỏi hiện trường trước, nếu không môt khi bị người khác thấy, vậy thì xong đời rồi. lúc này rời đi mới là lựa chọn chính xác nhất, Hỏa Hệ Ý châu sư ở Thiên Cung đế quốc mặc dù không nhiều lắm, nhưng là tuyệt không chỉ có một mình Đế Phù Nhã công chúa, chỉ cần không có ở hiện trường, mọi chuyện còn có thể cứu vãn.
Chu Duy Thanh nằm trên mặt đất, toàn thân tuy là không thể động đậy, nhưng hắn vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân rời đi của Đế Phù Nhã và Ni Nhã.
Giờ khắc này, hắn chỉ cảm giác toàn thân mình tựa hồ như ngâm vào trong Địa Ngục dung nham vậy, máu trong cơ thể tựa hồ cũng sôi trào, mỗi một lần há mồm, đều có một làn sương mù màu đỏ nhàn nhạt từ miệng phun ra.
Bị bạo liệt hỏa cầu oanh tạc, trên lưng hắn cũng không còn đau đớn, bởi hắn sớm đã chết lặng, nhưng lửa độc nóng cháy lại ăn mòn thân thể hắn từng chút một. Nếu vừa rồi khi mới bị Đế Phù Nhã công kích, được một vị sinh mệnh hệ Ý Châu Sư cứu trợ có lẽ hắn còn có cơ hội sống sót. Nhưng lúc này lửa độc đã xâm nhập vào nội tạng, sinh mệnh đang từng chút rời xa hắn.
Chu Duy Thanh vốn là một người thiên tính lạc quan, nếu không, hắn thân là con trai độc nhất của Nguyên soái lại không thể tu luyện cũng không có khả năng sống thoải mái như vậy. Hắn không muốn chết, một chút cũng không, hắn còn có rất nhiều việc muốn nhưng chưa làm được. Nói thế nào đi nữa hắn cũng không nghĩ tới mình lại chết trong tay vị hôn thê của mình. Kỳ thật trong lòng hắn cũng không phải hận Đế Phù Nhã lắm, hắn chỉ hận trời cao vì sao không cho hắn một cái thân thể có thể tu luyện, nếu hắn cũng có thể trở thành một gã Ngự Châu Sư thì không giống bây giờ rồi. Oán niệm mãnh liệt như thực chất không ngừng phát tán từ trên người Chu Duy Thanh, hắn hung hăng thề trong lòng: "Đế Phù Nhã, nếu lần này lão tử không chết, một ngày nào đó, lão tử sẽ làm cho ngươi quỳ trước mặt ta, van xin ta lấy ngươi, sau đấy lại xua đuổi ngươi như rác rưởi vậy."
Phát xong lời thề cuối cùng này, ý thức Chu Duy Thanh dần mơ hồ, ngay cả cảm giác nóng rực vô cùng kia cũng ngày càng nhạt dần, “ tính mạng của ta thật sự cứ như vậy là hết sao?” Đây là ý nghĩ cuối cùng trong lòng hắn.
Đúng lúc ấy, đột nhiên một tiếng sấm thật lớn, tựa như nổ vang trên đầu hắn vậy, đem Chu Duy Thanh trong trạng thái nửa hôn mê chấn tỉnh, hắn trừng lớn hai mắt, nhìn thấy một hình ảnh vô cùng kỳ dị.
Một cái khe màu đen xuất hiện trên không trung, cách hắn ba thước, không khí tựa như một con mắt khổng lồ, yên lặng mở rộng ra hai bên. Bởi tiếng nổ vang kịch liệt, Chu Duy Thanh bị chấn động, há miệng, một ngụm huyết vụ màu đỏ nhạt lại phụt ra từ miệng hắn.
Cùng lúc đó, bên trong cái khe đen, một đoàn ánh sáng như con ngươi thật lớn màu đen, lớn tầm một đứa trẻ, bản thể tối đen như mực, nhưng bên trên lại bao phủ ba loại ánh sáng thanh, lam, ngân, (xanh lá, xanh dương, màu bạc) lặng yên xuất hiện.
Một búng huyết vụ kia của Chu Duy Thanh vừa lúc phun trên khỏa hắc châu yêu dị này. Nhất thời, một cỗ hơi thở cực kì rét lạnh mà Chu Duy Thanh chưa bao giờ cảm thụ từ hạt châu kia bùng nổ ra, trong nháy mắt đi vào trong cơ thể Chu Duy Thanh.
Thân thể Chu Duy Thanh run rẩy kịch liệt, tất cả cảm giác nóng rực trong nháy mắt không còn sót lại chút gì. Hắn chỉ cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, cảm xúc mơ hồ ban đầu lúc này đột nhiên trở nên lại trở nên rõ ràng vô cùng, lục cảm lại rõ ràng vô cùng.
Khỏa hạt châu màu đen như bị lực lượng trong thân thể hắn dẫn dắt, sưu một tiếng, trực tiếp chui vào trong miệng hắn, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy cổ họng chợt lạnh, toàn thân như biến thành tượng đá, ý thức trong nháy mắt bị phong bế, hai mắt tối sầm, ngất đi.
vết thương trên thân thể Chu Duy Thanh yên lặng khép kín, bầu trời trước đó một khắc (khoảng 15 phút thì phải) còn tối đen như mực ngay sau đó cũng yên tĩnh trở lại, mấy đen chậm rãi tán đi, ánh mặt trời lại một lần nữa phủ xuống Tinh Thần Sâm Lam, đương nhiên, cũng phủ xuống trên trên Băng Tuyền tiểu hồ.
Danh Sách Chương: