Truyện Thiên Đạo Hệ Thống : chương 731 : tiếu ngạo giang hồ-ngươi thèm khát là ta
Thiên Đạo Hệ Thống
-
๖ۣۜĐộc๖ۣۜCô
Chương 731 : Tiếu Ngạo Giang Hồ-Ngươi Thèm Khát Là Ta
Vùng vẫy thoát ra khỏi Diệp Thần cánh tay vô tác dụng, Ninh Trung Tắc cơ thể càng lúc càng trở nên nóng bức cùng tê dại. Đây chính là thành quả hữu hiệu của Diệp Thần qua đợt huấn luyện. Mặc dù tâm trí nàng chán ghét nhưng cơ thể thì đã quá quen thuộc ham muốn hắn, dù cho năm năm trôi qua cũng không hề có suy giảm ngược lại mà còn tăng lên vô cùng lớn.
“Ngươi tên biến thái chết tiệt. Mau mau buông ta ra. Nếu không ta cùng ngươi liều mạng.” Ninh Trung Tắc bất lực chỉ có thể dùng miệng uy hiếp Diệp Thần.
Không có chút nào sợ hãi, ngược lại còn khẽ mỉm cười trước mình điều giáo thành tựu. Diệp Thần lập tức đem nàng ôm thật chặt vào trong lòng gian trá đưa tay sờ lên nàng da mặt mịn màng bên trên nói : “Ta không phải không muốn buông ngươi xuống, chỉ là buông không đành bỏ… thì không nỡ.”
“Đừng có dùng lời ngon ngọt này lừa gạt ta lần nữa. Tên chết tiệt, mau buông ra, ta đã không phải năm đó ngươi có thể tùy ý đùa giỡn nữ nhân nữa rồi.” Ninh Trung Tắc trái tim khẽ rung động một cái nhưng vẫn không có thể hiện ra ngoài.
“Lời nói không đi cùng với hành động. Miệng ngươi cứng nhưng cơ thể của ngươi rất là thành thật. Năm năm qua… ngươi không phải cũng không nỡ ta sao?” Diệp Thần đem tay đặt tại nàng cằm kéo về hướng mặt của mình đưa sát mặt tới hỏi.
“Đừng có tự mình huyễn hoặc. Ta vốn dĩ không còn… ưm...” Ninh Trung Tắc vốn muốn chối cãi lập tức bị một bờ môi đem miệng của mình chặn đứng lại không nói lên lời.
Diệp Thần đưa chiếc lưỡi tham lam của mình cậy ra miệng của Ninh Trung Tắc tiến vào bên trong tại đầu lưỡi của nàng quấn chặt lại tận hưởng cái này hương vị.
Trong cơn mê say, Ninh Trung Tắc cơ thể liền uốn éo phối hợp theo Diệp Thần cơ thể, nàng đưa tay ôm lên hắn cổ cùng đầu trao cho hắn nụ hồn cuồng nhiệt quen thuộc sau bao nhiêu lâu gặp lại. Rõ ràng đầu não nàng tự nhủ phải đem lưỡi của hắn cắt nát bấy, nhưng cơ thể hoàn toàn tự hoạt động hoàn toàn không nghe theo nàng chỉ thị, thậm chí còn phản chủ đem nàng tâm trí trở lên rối bời.
Buông ra đôi môi đã có chút sưng đỏ dính chút nước bọt vẫn còn thèm khát của Ninh Trung Tắc, Diệp Thần chép chép miệng nếm thử nàng đầu lưỡi mùi vị : “Chẹp chẹp… Ngươi năm năm qua hương vị càng lúc càng ngọt nha. Còn có thèm khát nam nhân như vậy… thật sự khổ cho ngươi.”
“Đồ khốn nạn… ta mới không có thèm khát nam nhân.” Ninh Trung Tắc tức giận thở hổn hển nói. Tên này hôn cũng quá thô bạo, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
“Ồ, thật sự sao? Đúng nha, ngươi không phải là thèm khát nam nhân… mà là thèm khát ta mới đúng.” Diệp Thần chơi đùa mở miệng cợt nhả nói.
“Không thể nào có chuyện đó.” Ninh Trung Tắc thà chết không chịu thừa nhận. Nàng làm sao có thể thừa nhận điều xấu hổ như vậy cơ chứ.
“Không có điều gì là không thể. Vừa rồi nhìn thấy miếng ngọc bội của ta trên người của Doanh Doanh ngươi không phải đã mất tập trung hay sao?” Diệp Thần khẽ vuốt vuốt cằm đắc ý nói.
“Điều đó thì chứng minh được gì chứ?” Ninh Trung Tắc xấu hổ tức giận nói.
“Chứng tỏ ngươi vẫn còn nhớ đến ta. Nhìn vật nhớ người.” Diệp Thần đưa tay sờ sờ lên nàng bờ môi liền bị nàng tay gạt ra nhưng vẫn không có tức giận.
Nữ nhân càng cường thế cứng đầu, chinh phục thì càng có ý nghĩa, càng cảm thấy thành tựu.
“Hồ đồ, năm đó chính là ngươi bắt ép ta làm điều mà ta không muốn. Cũng chính ngươi đem ta đẩy đến bức tường cùng. Là ngươi đem ta cuộc đời trở nên đen tối như vậy, chỉ vì sự xuất hiện của ngươi… vậy mà...” Ninh Trung Tắc cắn răng nước mắt đều chảy lăn trên gò má đẹp đẽ.
“Vậy mà… ta lại bỏ rơi ngươi đúng hay không?” Diệp Thần mở miệng nói tiếp lời Ninh Trung Tắc muốn nói.
“...” Không có trả lời lại, Ninh Trung Tắc khẽ cúi đầu sang một bên tựa như giận dỗi.
“Có phải ngươi cảm thấy ta rất là vô tình?” Diệp Thần nhìn nàng nghi hoặc hỏi.
“Hừ, còn không phải sao? Năm đó từng lời nói, từng hành động của ngươi ta đều nhớ vô cùng rõ ràng. Ngươi chính là nói ta không cần đến cũng không có quan hệ gì nữa. Chẳng lẽ ngươi liền quên rồi sao?” Ninh Trung Tắc tức giận nói.
“Ta chưa từng quên ta đã nói gì.” Diệp Thần thành thật thừa nhận không chút dối trá nói.
“Vậy ngươi còn trở lại gặp ta làm gì? Còn cứu ta? Sao không để ta chết đi?” Ninh Trung Tắc gần như gào thét lên phẫn nộ nhìn Diệp Thần nói.
“Chết đi? Đừng có đùa. Ngươi muốn chết vậy sao?” Diệp Thần bước đến gần nàng ánh mắt lạnh lẽo nói.
“Ta… hừ,... ta thà chết còn hơn ở gần với ngươi.” Ninh Trung Tắc bước chân lùi dần cho đến khi đụng vào chiếc cây, đôi mắt không trốn tránh được nhìn thẳng vào mắt hắn lấy hết dũng khí nói.
“Được, vậy ta liền chiều theo ý ngươi.” Diệp Thần lập tức đem kiếm tại trong vỏ nàng cầm trên tay rút ra đặt vào trong tay của nàng khẽ mỉm cười.
“Ngươi đây… là...” Ninh Trung Tắc nghi ngờ hỏi.
“Ngươi không phải muốn chết lắm sao? Vậy ta liền cho ngươi cơ hội, tự tay kết liễu cuộc đời của mình không phải dễ dàng hơn nhiều đúng không? Mỹ nữ xinh đẹp ta thấy nhiều, nhưng mỹ nữ tự sát… vẫn là lần đầu tiên ta thấy qua.” Diệp Thần một bộ hứng thú nhìn Ninh Trung Tắc cười bỉ ổi nói.
“Ngươi… biến thái… vô liêm sỉ.” Ninh Trung Tắc cầm kiếm trong tay đều run run, hắn đây là muốn nàng tự sát cho hắn xem trò vui sao?
“Không không không… ta không có biến thái, người biến thái là ngươi. Đòi chết đòi sống. Ta chỉ là đứng xem mà thôi. Với lại, ngươi thấy đấy, muốn chết rất dễ dàng nhưng có phải ai nói chết là chết được ngay đâu?” Diệp Thần nhìn Ninh Trung Tắc cười khinh bỉ nói. Hắn thật không tin nàng dám tự sát.
“Ngươi...” Ninh Trung Tắc tức giận tay nắm chặt thanh kiếm không cam lòng. Nói không sợ chết sao? Là con người ai cũng có cầu sinh ý nghĩ, với lại chết lãng xẹt vậy nàng thật còn không muốn. Nhạc Linh San con gái nàng còn nhỏ, nàng không thể để nó một mình với người phụ thân quái vật ngụy quân tử có thể sẵn sàng ăn thịt con gái mình bất cứ lúc nào.
“Ngươi xem… ngươi không dám. Ta cũng không dám, vậy nên đừng lấy cái chết ra dọa ta. Nếu muốn giết, thì ngươi nên giết ta mới đúng.” Diệp Thần đưa tay cầm lấy nàng thanh kiếm đặt lên cổ của mình nói.
“Ngươi đừng có thách thức ta… Ta chưa phải chưa từng giết qua người.” Ninh Trung Tắc tay đều run run đem kiếm cầm chặt tại trên cổ Diệp Thần giận dữ.
“Ngươi đúng là chưa từng giết qua người, chẳng qua ngươi chưa giết qua ta mà thôi. Hiện tai, ngươi giết ta, mọi chuyện đều theo ta mà đi xuống dưới đất chơi với diêm vương, à nhầm ở đây không có diêm vương chỉ có giun đất thôi. Ta chịu thiệt thòi chơi với giun cũng được. Hoặc… là hiện tại ngươi tự sát, mọi chuyện cũng kết thúc, ngươi thay ta xuống đó chơi với giun đất.” Diệp Thần nhún vai không tin nói.
“Đi chết đi.” Ninh Trung Tắc phẫn nộ đem kiếm nhấc lên chém một nhát vào người Diệp Thần. Thanh kiếm theo lưỡi kiếm cắt ngọt vào trong Diệp Thần cơ thể.
“Hự,...” Máu tươi đỏ ửng chảy từ trên bờ vai của Diệp Thần nhỏ từng giọt xuống dưới đất ướt đẫm.
“Máu… ngươi… ta… ta không cố ý...” Ninh Trung Tắc ánh mắt đều hoảng loạn, nàng vốn tưởng tên ngốc này sẽ biết tránh ra chứ? Thế nào đứng im cho nàng chém trúng?
“Ha ha...” Diệp Thần đưa tay cầm chặt vai của mình nhìn nàng, mồ hôi từ trên trán toát ra cười lớn.
“Ngươi điên rồi, máu đều chảy còn cười?” Ninh Trung Tắc vội vàng đem mạch của Diệp Thần cho điểm cầm máu nhưng không có tác dụng đều nhanh cuống cuồng.
“Ngươi… chém trượt vẫn là không nỡ chém ta.” Diệp Thần cố gắng ngừng cười khẽ kéo nàng nằm vào trong ngực của hắn nói nhỏ vào tai nàng nói.
“Buổi… buổi tối… ta nhìn không rõ, chém trượt không được sao?” Ninh Trung Tắc mặt khẽ đỏ ửng nói.
“Nhìn không rõ? Việt nữ kiếm Ninh Trung Tắc Ninh nữ hiệp cũng có lúc nhìn không rõ ràng sao?” DIệp Thần khẽ cười nhìn nàng hỏi.
“Ngươi cười cái gì… máu đều chảy? Ngươi ngốc sao? Không biết tránh? Nếu quả đó ta thật không cẩn thận… ngươi chẳng phải...” Ninh Trung Tắc đều giận nói.
“Chẳng phải làm sao? Cùng lắm thì sống ít đi một đoạn thời gian dài mà thôi.” Diệp Thần một bộ thản nhiên nói.
“Ngươi không sợ chết sao?” Ninh Trung Tắc nhìn Diệp Thần nói.
“Sợ chứ? Nhưng mà… ta không tin ngươi nỡ ta, càng không tin diêm vương dám nhận ta, giun đất dám chơi cùng ta. Ha ha… ui da đau...” Diệp Thần bật cười lớn sau đó liền che vai vết thương.
“Ngốc tử, ngươi có làm sao không hả? Ngươi đần sao? Còn cười miệng vết thương càng rộng.” Ninh Trung Tắc tức giận dữ quát.
“Ngươi quan tâm ta vậy sao? Ta xấu xa vậy mà?” Diệp Thần nhìn nàng hỏi.
“Ta đối với a miêu a cẩu khi thấy nó bị thương vẫn vô cùng tốt bụng.” Ninh Trung Tắc bất bình đáp.
“Ngươi để bừa bãi a miêu a cẩu đè lên mình hay sao? Tốt bụng vậy?” Diệp Thần giả bộ kinh ngạc nói.
“Đồ biến thái nói gì đó hả? Không biết đau sao còn nói nhiều vậy.” Ninh Trung Tắc đánh vào Diệp Thần người một cái nhẹ hều nói.
“Đau? Ta tại sao phải đau? Ngươi không phải đau ta sao?” Diệp Thần đứng dạy khỏe mạnh như bình thường nói.
Hắn đưa tay vào trên vai mình ném ra một túi đựng máu giả xuống đất cử động bả vai như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Ngươi… ngươi lừa ta?” Ninh Trung Tắc đứng hình hỏi.
“Có một chuyện ngươi nói rất đúng, ta sống càng lúc càng khốn nạn.” Diệp Thần thản nhiên thừa nhận nói.
“Hừ, mặc kệ ngươi.” Ninh Trung Tắc cầm mình kiếm cất vào vỏ đứng dạy bực tức muốn bỏ đi.
Nhưng ngay lập tức bị Diệp Thần kéo vào trong ngực ôm lấy.
“Đêm nay… ở cạnh ta đừng đi. Ta nhớ ngươi… nếu ngươi là của ta thì sẽ là của ta. Tránh cũng không thoát, rơi cũng… không mất.” Diệp Thần đem nàng ôm lấy khẽ cắn lấy nàng cái tai nói.
Ninh Trung Tắc không có trả lời, chỉ cảm thấy dây áo của mình bị kéo ra nhưng nàng hoàn toàn không có phản ứng gì phản kháng lại.
Danh Sách Chương: