“Hết cách, nhất định phải để người khác và thiếu niên này gặp nhau, nếu không khi quay về, sao ta có thể giải thích được? Chỉ một mình ta, bọn họ chưa chắc đã tin, nói không chừng còn cho là bản thân ta tham ô thần nguyên”. Giang Đào nói.
“Hơn nữa, muốn cướp thần nguyên này thì sẽ đắc tội với Thanh công chúa”, thúc thúc của Giang Diệc Lâm nói.
“Hiểu rồi”, Giang Diệc Lâm gật đầu.
“Thực lực thiếu niên kia so với Liễu Thiên Dương thì thế nào?”
“Tuy hắn không dùng Bạn Sinh Thú, nhưng chắc chắn không bằng Liễu Thiên Dương, dù sao Liễu Thiên Dương cũng sắp đột phá đến cảnh giới Linh Nguyên. Nhưng chỉ dựa vào hộ giáp kỳ lạ trên cánh tay trái mà có thể đánh bại ta, tính chất thú nguyên này rất đáng sợ, dù vậy cũng không thể coi là quá mạnh”.
Bị buộc phải rời khỏi hồ nước, Lý Tuấn Hy lượn một vòng, tránh để người khác đuổi theo.
Dựa vào liên kết ngầm với Bạn Sinh Thú, Lý Tuấn Huy cảm nhận được con gà vàng đang tới gần.
Sinh mệnh của bọn họ gắn chặt với nhau nên có thể biết được đối phương hiện tại đều bình yên vô sự.
Quả nhiên, gà vàng xuất hiện từ trong rừng, nó cười lớn ha ha: “Huynh đệ, thần nguyên đã cầm đến tay chưa! Ta nói với ngươi nhé, lần này ta dắt chó, mổ cho con cá sấu lưng đao khổng lồ kia chảy máu cả thất khiếu, nó hoàn toàn không bắt được ta!”
“Nhỏ giọng chút”. Chưa biết được là sau lưng còn ai đuổi theo hay không, Lý Tuấn Hy vội kéo nó lại rồi hỏi: “Cá sấu lưng đao khổng lồ bị dẫn đi bao xa?”
“Nó không đuổi theo ta, có lẽ không bao lâu nữa cũng quay về hồ nước. Thế nào?”, gà vàng hỏi.
“Sau khi ta lấy được thần nguyên thì gặp phải người của phủ Lôi Tôn, dùng ngọc bội của Thanh công chúa nên tạm thời thoát nguy”, Lý Tuấn Hy thấp giọng nói.
“Vậy còn đợi gì nữa, mau đi thôi! Quay về thành Ly Hỏa trốn!”. Gà vàng đã nhìn thấy thần nguyên trong ngực Lý Tuấn Hy, nó đã thèm nhỏ dãi từ lâu rồi.
Lý Tuấn Hy nhíu mày nói: “Nếu bây giờ mà đi, một khi ngươi luyện hóa thần nguyên thì sẽ không có cơ hội xem xét giếng kia đâu, liều ăn nhiều, quay lại xem thử”.
Tình hình có thay đổi nhưng Lý Tuấn Hy vẫn không muốn bỏ qua cái giếng kia.
Bây giờ đã tập hợp với gà con, hơn nữa cá sấu lưng đao khổng lồ vẫn chưa quay lại, vả lại mấy người Giang Diệc Lâm ở bên hồ cũng có thể đã đi rồi, tạm thời vẫn còn cơ hội mạo hiểm.
“Không sao, con mắt thứ ba của ta có ưu thế ở trong hồ, chỉ cần trốn vào rong, bọn chúng chưa chắc có thể tìm ra được”.
“Vậy mau lên đi, kích thích quá!”. Tên này cũng là một đứa không sợ chết.
Nó rất muốn nhìn xem, thần nguyên có thể mở ra cái giếng này không.
“Đi đường vòng quay về”.
Vì sợ bị đuổi theo, Lý Tuấn Hy và gà con đi vòng một đường thật xa.
Khi trở lại hồ nước, quả nhiên họ phát hiện cá sấu lưng đao khổng lồ vẫn chưa quay về, hơn nữa xung quanh cũng không có người.
“Đi xuống thôi”.
Bọn họ di chuyển nhanh chóng, lập tức vào trong hồ, hồ này rất lớn, hoàn toàn có thể lặng lẽ đi xuống.
Nhưng khi bọn họ vừa vào nước, Lý Tuấn Hy lại nhìn thấy một thiếu niên cưỡi báo tia chớp xuất hiện bên bờ.
“Liễu Thiên Dương!”. Lý Tuấn Hy ở dưới nước nhìn thấy hắn ta.