"Đúng vậy phó chủ tịch Đổng, vừa nãy tên Trần Minh kia cực kỳ kiêu ngạo! Ngài nhất định phải xử lý hắn!" Đám người kia cũng kêu lên.
Đổng Chí Hải lấy một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, người bên cạnh lập tức châm lửa cho ông ta: "Anh Đổng, anh hút thuốc sao."
"Hừ!" Đổng Chí Hải rít một hơi, lạnh lùng nói: "Để mai rồi tính sổ với cậu ta."
"Hôm nay giải tán hết đi."
"Vâng, phó chủ tịch Đổng!" Đám người kia vui vẻ trong lòng.
Đổng Hưởng Mã vẫn còn không hài lòng: "Anh à, không phải chúng ta biết hắn ở đâu sao? Đêm nay không thể xử lý hắn luôn sao?"
"Chuyện này cần chúng ta phải ra tay sao?" Đổng Chí Hải liếc mắt nhìn gã, có chút phiền lòng. Không hiểu sao ông ta lại có một người em trai ngu xuẩn như vậy chứ!
Đổng Hưởng Mã sửng sốt, sau đó cười nham hiểm nói: "Ha ha, vẫn là anh nghĩ sâu xa hơn eml Em đều nghe theo anh hết."
"Ừm"" Đổng Chí Hải gật đầu, điếu thuốc còn chưa hút xong đã bị ông ta quăng xuống đất, dẫm chân lên mấy cái.
Trần Minh, để tôi xem cậu có thể kiêu ngạo được bao lâu! Sáng hôm sau, Trần Minh vừa mới đến trước cửa công ty.
Tiểu Khương đã kích động chạy tới: "Anh Trần, anh không kiểm tra điện thoại sao? Sao còn đi làm vậy!"
"Xảy ra chuyện gì à?" Trần Minh hỏi.
Tiểu Khương cười khổ nói: "Anh đắc tội gì Đổng mập kia rồi?"
"Hắn ta gọi một đám bảo vệ đến canh cửa, chỉ cần anh đến công ty sẽ đánh gãy chân của anh!"
Không ngờ hắn không coi bọn họ ra gì!