Trong nhất thời, số người tụ tập bên cạnh hai người lên đến hơn mười bảy.
Khương Thủ Chí làm người mới nên chưa bao giờ được tâng bốc như vậy, trên mặt đã hưng phấn đến đỏ lên, tay chân luống cuống.
Mà Trần Minh cũng mỉm cười, nhưng trong đầu lại rất tỉnh táo, hắn cười ha ha xã giao với mọi người nhưng ánh mắt lại âm thầm nhìn về phía một góc.
Chỗ ấy có một cô gái mặc bộ âu phục nữ màu trắng đang ngồi. Tóc cô dài đến bả vai, môi son mày liễu mặt trái xoan, đôi mắt to như nước trong veo, trông thật sạch sẽ trong sáng, là một người đẹp trong trẻo có thể được chín mươi điểm.
"Hiểu Tình, ánh mắt em rất chính xác, vừa đến thực tập nửa tháng mà đã nhìn ra Trần Minh này không đơn giản. Trước kia sao chị lại không nhìn ra nhỉ?" Một nữ nhân viên bán hàng ngoài ba mươi thầm nói: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, em có nhìn ra không?”
"Không ạ” Tô Hiểu Tình lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Minh lộ ra vài phần hoang mang khó hiểu. Rõ ràng quẻ bói trước đó do cô tính bảo rằng Trần Minh có tương lai không tầm thường, nhưng không phải hiện tại mà là hai mươi năm sau.
Sao lại xảy ra thay đổi lớn như vậy?
Ai đổi mệnh cho hắn?
"Xem ra mình phải dành thời gian về quê một chuyến để xin ông cố tính một quẻ.”
"Em nói cái gì?" Nữ nhân viên kia không nghe rõ.
Tô Hiểu Tình lập tức phủ nhận: “Không có gì ạ, em có khách hàng phải tiếp đãi, chị Trương, em đi ra ngoài trước.”
"Cẩn thận một chút, em xinh đẹp như vậy dễ gặp phải mấy người có ý xấu lắm, đừng để người ta lợi dụng.” Chị Trương nhắc nhở.
Tô Hiểu Tình mỉm cười, hôm nay cô đã tính ra một quẻ tiểu cát, mặc dù đi ra ngoài có xung đột nhỏ nhưng nhất định có thể gặp dữ hóa lành.
Nhìn cô đi xa, trong lòng Trần Minh thầm than một tiếng.
Tô Hiểu Tình nhập chức không lâu, hắn đã chú ý tới cô gái này thường xuyên lén xem bói tính quẻ. Ban đầu Trần Minh còn tưởng là cô mê tín, nhưng nửa tháng qua mới xác định cô gái này có bản lĩnh.
Trước kia hắn bị chèn ép nên biết cũng không suy nghĩ nhiều.
Hiện tại hắn đã tránh thoát trói buộc, muốn vượt qua mọi người thì nhất định phải có bạn thân đáng tin cậy và người tài trợ giúp.
Tích tiểu thành đại, tụ lại thành biển, phải làm nên một sự nghiệp lẫy lừng!
"Anh Trần đang suy nghĩ gì vậy?" Khương Thủ Chí hỏi.
Không trùng hợp như thế đó chứ, đường rộng thênh thang mà lại canh tôi tông vào thế!