Truyện Thiên Tài Tiên Đạo - Lâm Minh (full) : chương 53 - người của thái tử
Thiên Tài Tiên Đạo - Lâm Minh (full)
-
Bông Lan
Chương 53 - Người của Thái tử
Xem ra thật sự phải dung túng Vương Nghĩa Cao giết chết hắn, bằng không tất có hậu hoạn.
Nhưng mà. . . then chốt là hắn đến cùng truyền âm cho ai?
Người Lâm Minh truyền âm tự nhiên là Mộc Dịch tiên sinh, lần trước Lâm Minh giao phó Mộc Dịch vì mình bảo mật sự tình Minh Văn Thuật, Mộc Dịch đã từng nói, có phủ Nguyên soái ở đây, Lâm Minh ở Thiên Vận thành tuyệt đối an toàn.
Chỉ cần gặp phải phiền phức, đều có thể dùng truyền âm phù thông báo hắn, hơn nữa hắn cũng lưu lại truyền âm phù ấn.
Tuy Lâm Minh có huyết tính, nhưng mà không phải loại người nhất thời kích động không để ý hậu quả, hắn ra tay đánh Vương Nghĩa Cao, trước đó trong lòng đã có tính toán.
Hắn sẽ không để cho một gia hỏa giá áo túi cơm phong tỏa ngạo tâm của mình, ân tình này ta nợ Mộc Dịch, ngày sau sẽ trả lại.
Tuy bây giờ Mộc Dịch làm khách khanh trong phủ tướng quân cùng Thái tử Thái phó, nhưng hắn cũng không tính người trong quan trường, mà là người trong giang hồ.
Người trong giang hồ trọng nghĩa khí, một câu bạn vong niên kia của Mộc Dịch không phải là thuận miệng nói chơi, mà thật sự coi Lâm Minh là một bằng hữu.
Nghe được truyền âm phù ghi âm, Mộc Dịch đại khái đã hiểu chuyện xảy ra, hắn hừ lạnh một tiếng, đối với vây cánh san sát, nịnh nọt triều đình, hắn xưa nay là cực kỳ phản cảm.
Hôm nay đừng nói Lâm Minh xem như là bạn vong niên của hắn, sau lưng còn có một sư phụ sâu không lường được, liền tính quan hệ hai người bình thường, hắn cũng sẽ nhúng tay quản chuyện này.
Mộc Dịch và quan liêu trong triều đều ít gặp gỡ, căn bản không nhận ra mấy người, chuyện như vậy người hắn có thể nhớ tới duy nhất chính là học sinh của hắn, đương triều Thái tử Dương Lâm.
Một tấm truyền âm phù truyền cho Dương Lâm, Thái tử Dương Lâm đối với lão sư này từ trước đến giờ đều kính phục, cũng vô cùng kính ngưỡng.
Chuyện tình Lão sư bảo làm, hắn tự nhiên làm hết sức, hắn tự mình truyền âm cho Lý Sự đại thần của Trị an phủ.
Hoàng đế, Thái tử dùng truyền âm phù là màu tử kim đặc biệt, lúc này Lý Sự đại thần đang ôm tiểu thiếp vui cười ve vãn, phong hoa tuyết nguyệt, nhìn thấy tử quang thiểm hiện, Lý Sự đại thần suýt chút nữa từ trên ghế lăn xuống.
Truyền âm phù của Thái tử!
Khi biết được nguyên nhân Thái tử truyền âm, đầu Lý Sự đại thần lớn thêm rồi, hắn chỉ cảm thấy một trận quay cuồng, một câu "dùng người không tra, giám thị bất lực" kia, để tim hắn đập loạn nhịp.
Triệu Minh Sơn là người nào hắn đương nhiên rõ ràng, một bên là nhi tử Vương quân chủ, một bên là tiểu tử không biết lai lịch gì…
Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ rõ Triệu Minh Sơn sẽ xử lý chuyện này như thế nào, nhưng mà. . . tiểu tử này dĩ nhiên là người của Thái tử!
Triệu Minh Sơn, con mẹ nó ngươi tên khốn kiếp, lại khiến lão tử lâm vào rắc rối như vậy!
... ...
- Dựa vào! Tại sao các ngươi trói người!
Lâm Tiểu Đông vẫn đang la hét, Triệu Minh Sơn tâm phiền ý loạn vung tay lên, chỉ vào Lâm Tiểu Đông nói:
- Gây trở ngại công vụ, nhục mạ quan sai, đồng thời bắt lại cho ta!
Triệu Minh Sơn nói xong, lại tới hai cái quan sai đè Lâm Tiểu Đông xuống.
Những quan sai này đại đa số là Luyện thể tầng hai, bọn họ Luyện thể tầng hai không phải là thùng cơm như Vương Nghĩa Cao, căn cơ vững chắc hơn rất nhiều.
Lâm Tiểu Đông đến nay chỉ có Luyện thể tầng một, tự nhiên không thể phản kháng, mấy lần đã bị đè xuống đến mức gắt gao, bất quá thằng này là con vịt đun sôi còn mạnh miệng, hắn một bên giãy dụa một bên gọi:
- Dám trói ta, các ngươi nhớ lấy cho ta, cho các ngươi trả về cả gốc lẫn lãi!
- Ngăn miệng hắn lại!
Triệu Minh Sơn có chút tức đến nổ phổi, một nha dịch lấy ra mảnh vải, tùy tiện vò thành một đoàn, liền nhét vào trong miệng Lâm Tiểu Đông, kết quả hắn vốn là chửi rủa, nhất thời biến thành âm thanh ô ô không rõ.
- Đều mang đi!
Triệu Minh Sơn vung tay lên, hai người Lâm Tiểu Đông và Lâm Minh bị đè lên trên ngựa, ngựa một đường chạy chậm, rất nhanh chạy ra mấy dặm đường.
Lúc này, Vương Nghĩa Cao đột nhiên âm lãnh nở nụ cười, nói:
- Triệu ca, buông bọn hắn ra, kéo đi chứ.
Hắn muốn dùng ngựa kéo hai người này chạy ở phía sau, vậy nhất định sẽ rất thú vị.
Triệu Minh Sơn vẫn chưa đáp lời, đúng lúc này, một đoàn hồng quang không có dấu hiệu xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó bạo thành một đoàn hỏa diễm, là truyền âm phù.
Âm thanh của truyền âm phù sẽ trực tiếp truyền đến trong đầu người được truyền âm, người khác nghe không thấy.
Trong nháy mắt truyền âm phù nổ tung, trong đầu Triệu Minh Sơn liền vang lên âm thanh rít gào của Lý Sự đại thần, cũng chính là thượng cấp của hắn:
- Con mẹ nó ngươi khẩn trương thả người cho ta! Ngươi biết sau lưng tiểu tử ngươi bắt kia là ai không? Đương triều Thái tử! Con mẹ nó ngươi muốn tạo phản sao?
- Người Thái tử ngươi cũng dám bắt, con mẹ nó ngươi không biết chữ "chết" viết như thế nào sao? Muốn chết đừng kéo lão tử theo!
- Triệu Minh Sơn, ta cho ngươi biết, ai gây phiền phức cho lão tử, lão tử liền lột mũ quan của hắn!
Triệu Minh Sơn bị thượng cấp trực tiếp mắng một trận như thế, chỉ cảm thấy đầu vù một tiếng liền nổ tung, hắn cứng ngắc cả người tại chỗ, đầu óc trống rỗng, Thái. . . Thái tử?
Triệu Minh Sơn lập tức kéo ngựa lại, há hốc mồm nhìn về phía Lâm Minh, mà lúc này Lâm Minh cũng đang nhìn hắn, ánh mắt kia vẫn như trước, trấn định, lạnh lùng, như thượng vị giả nhìn thằng hề.
Lúc này nghe Vương Nghĩa Cao phí lời, Triệu Minh Sơn thật muốn rút đao chém hắn, ngày hôm nay nếu như không phải tên ngu ngốc này, mình sao có khả năng rơi vào khốn cục như vậy!
Danh Sách Chương: