Truyện Thiên Tài Tiên Đạo - Lâm Minh (full) : chương 61 - võ đạo chi tâm của lâm minh
Thiên Tài Tiên Đạo - Lâm Minh (full)
-
Bông Lan
Chương 61 - Võ đạo chi tâm của Lâm Minh
Cửa ảo cảnh thứ nhất là thí gan dạ, luyện võ chi lộ, nguy hiểm tầng tầng, một chút lá gan như vậy cũng không có, còn tu luyện làm gì?
- Mộc Dịch, tên tiểu tử ngươi biết kia thật lợi hại, trong nháy mắt đã vượt qua.
Người trong đình biết Mộc Dịch nhận thức Lâm Minh, nhưng Mộc Dịch cũng không nói thành tựu của Lâm Minh trên Minh Văn Thuật, đây là Lâm Minh nhắc nhở.
Mộc Dịch chỉ nói Lâm Minh là con cháu cố nhân, lần khảo hạch này đến xem tiểu bối trưởng thành như thế nào.
Trước đó mỹ phụ phụ trách kiểm tra cửa thứ nhất cũng đã xuất hiện ở trong đình.
Bởi vì trận đầu Lâm Minh kiểm tra biểu hiện quá xuất chúng, nàng cũng chú ý tới Lâm Minh, nàng phát hiện Lâm Minh chỉ là trong nháy mắt cau mày, sau đó liền khôi phục lại yên lặng.
Mà trái lại những người khác, có cắn chặt hàm răng, có sắc mặt dữ tợn, hiển nhiên bọn họ ở bên trong ảo cảnh đánh nhau cùng những hung thú kia, hiện tại đang rơi vào khổ chiến.
Ở bên trong ảo cảnh, tự tin càng đủ, tâm cố chấp càng mạnh lại càng cường đại, ngược lại thì càng yếu.
Những người này khổ chiến cùng Hung thú, ngược lại là có can đảm.
Bất quá không giống như Lâm Minh, trong lòng không sợ, vững như núi ngồi dưới đất, mặc cho dã thú đập tới mình, thủ vững bản tâm, ảo giác tự phá.
- Không trách được ngươi chuyên môn đến xem tiểu tử này, võ đạo chi tâm của hắn rất tốt, có thể so sánh cùng Lăng Sâm.
Lại có một lão giả nói.
Mộc Dịch chỉ là cười cười, Lâm Minh thuận lợi thông qua cửa thứ nhất, hắn không một chút bất ngờ nào.
Tần Hạnh Hiên cũng trong bóng tối so sánh, tuy thiên phú của Lâm Minh xa xa không bằng mình, thế nhưng võ đạo chi tâm lại kiên định khiến người ta kinh ngạc.
Lúc trước nàng qua cửa thứ nhất là phí một phen tay chân, mà Lâm Minh chỉ dùng mấy tức thời gian.
Lúc này Lâm Minh đã đến cửa thứ hai.
Cửa thứ hai, tràng cảnh đại biến, trong nháy mắt Lâm Minh đi tới chiến trường sát khí trùng thiên, xung quanh thây chất thành núi, máu chảy thành sông, tàn kiếm đoạn kích, bạch cốt um tùm.
Ở trên chiến trường, đột nhiên tiếng reo hò nổi lên bốn phía, xa xa nhất thời bụi mù cuồn cuộn.
Bên cạnh Lâm Minh, hai phe đột nhiên xuất hiện, trên người mặc trọng giáp, cầm trường thương trong tay, hai chi quân đội này lại muốn va chạm nhau, mà Lâm Minh vừa vặn ngồi ở trung tâm bọn họ.
Thiên quân vạn mã đồng thời xung phong liều chết, khí thế xông thẳng lên trời, mà Lâm Minh thủ vững bản tâm, cũng không nhúc nhích.
Lần thứ nhất trải qua ảo giác là bởi vì không ứng phó kịp, nội tâm hắn còn có một chút chấn động, lần này hắn sớm có chuẩn bị, thủ vững tâm thần.
Kết quả là, thiên quân vạn mã kia vẫn chưa xung phong liều chết đến, đã hóa thành tro bụi, ảo giác lại phá!
- Ừm? Lại phá? Nhanh như vậy?
Một trưởng lão nhìn về phía Lâm Minh, có chút khó mà tin nổi, tiểu tử này thậm chí ngay cả mày cũng không nhíu.
Nếu không phải nhìn thấy trận văn trước người Lâm Minh phát sinh hào quang nhàn nhạt, hắn cũng cho rằng ảo trận mất đi hiệu lực.
- Tiểu tử này không đơn giản a, không biết hắn có thể dùng bao lâu thời gian phá quan, nếu như có thể đuổi kịp Lăng Sâm, vậy sẽ để cho người kinh hỉ.
Ảo cảnh ngũ quan, người bình thường phải cần một canh giờ, mười năm qua thành tích tốt nhất đó là Thiên chi phủ Lăng Sâm, dùng một nén nhang thời gian qua cửa ải.
Điều này làm cho trưởng lão của Thất Huyền Vũ Phủ cảm thấy giật mình, bởi vì ngoại trừ Lăng Sâm, những người còn lại cơ bản nhanh nhất cũng cần nửa canh giờ.
Bản thân Lăng Sâm vô dục vô cầu, gần như là một sát thủ lãnh huyết, thường nói không muốn lại được, loại người này luyện võ là đáng sợ nhất.
Lăng Sâm cũng nghiệm chứng điểm này, hắn mới hai mươi tuổi, lợi dụng thiên phú tứ phẩm hạ đẳng, trở thành đại sư huynh của Thiên chi phủ, rất nhiều người thiên phú tứ phẩm thượng đẳng đều bị hắn bỏ lại tít đằng xa.
- Hiện tại còn khó nói, khó ở tam quan phía sau.
Một lão giả vuốt râu mép nói:
- Ghi chép của Lăng Sâm không phải dễ phá như vậy.
Lúc này, ở bên trong ảo giác, Lâm Minh đã đến cửa thứ ba, thiên quân vạn mã biến mất, tràng cảnh xung quanh Lâm Minh đột nhiên biến đổi.
Hắn đi tới một gian phòng điêu lan ngọc khắc, chung quanh noãn trướng lụa mỏng, hương thơm say lòng người.
Mà ở bên trong những lụa mỏng hồng nhạt này, thình lình có mấy thiếu nữ thanh xuân uyển chuyển nhảy múa.
Những thiếu nữ này hình thể thướt tha yểu điệu, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, các nàng nhảy múa, dĩ nhiên còn là thoát y, chậm rãi đi về Lâm Minh.
Trong lúc nhất thời, trong phòng xuân sắc vô biên, phong hoa tuyết nguyệt, chân tay như ngọc tràn ngập tầm nhìn của Lâm Minh, hơi thở trong lúc đó, tất cả đều là mùi thơm cơ thể mê người.
Trong khoảnh khắc, Lâm Minh xác thực cảm nhận được trong lòng đột nhiên bay lên một cỗ khô nóng, tốc độ máu chảy tăng nhanh, thế nhưng hắn rất nhanh đem khô nóng này đè xuống, lần thứ hai thủ vững bản tâm.
Nhưng mà những thiếu nữ kia không có lập tức biến mất, trái lại như là mất hứng, dồn dập nhặt quần áo lên, hờn dỗi thối lui.
Tràng cảnh lại biến đổi, thành một cư thất ấm áp, diện tích cư thất không lớn, gần tường bày một chiếc giường bằng tử đàn, ở trên giường ngồi một nữ tử mặc áo vải bông, đầu mang cây trâm ngọc bích khắc hoa.
Nữ tử này ước chừng hai mươi lăm tuổi, chỉ là tùy ý ngồi ở chỗ đó liền rõ ràng lộ ra khí chất hào hoa phú quý, mà nhìn dung mạo nàng, tuy mang theo mấy phần thành thục quyến rũ, nhưng rõ ràng có bóng dáng của Lan Vân Nguyệt!
Lan Vân Nguyệt...
Lâm Minh tâm thần chấn động, đây là Lan Vân Nguyệt mười năm sau?
Hiện tại đã chiếm được, có thể dừng lại...
Danh Sách Chương: