Truyện Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn! : chương 86: chứng cứ vô cùng xác thực
Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn!
-
Minh Dược
Chương 86: Chứng cứ vô cùng xác thực
"Thấp niên cấp khóa tính toán cũng tiết lộ đề."
Nghe thấy tin tức này, Cố Duy lúc ấy kinh lăng, ngoài ý liệu của nàng.
Thời điểm tháng ba, Tần Tranh Tranh ra cái chủ ý ngu ngốc, kêu Cố Duy đi Nhan gia, đồng thời Tần Tranh Tranh cũng ở trước mặt Cố Khuê Chương nói hươu nói vượn, muốn lợi dụng Cố Khuê Chương cùng Nhan gia, mơ màng hồ đồ buộc Cố Khinh Chu thôi học đưa ra nước ngoài.
Tiễn Cố Khinh Chu đi, Tứ muội Cố Anh có thể cùng đi, Cố gia không tốn tiền liền thay Cố Anh sắp đặt cái tiền đồ thực tốt; Cố Duy có thể thay thế được Cố Khinh Chu, trở thành nghĩa nữ Nhan gia.
Mọi việc chuẩn bị đều hết thảy tốt đẹp, kết quả lại bị Nhan Lạc Thủy chơi.
Dù Tần Tranh Tranh tìm mọi cách an ủi, Cố Duy cũng hiểu được, chính mình mất đi niềm vui của phụ thân.
Ánh mắt của Cố Khuê Chương nhìn nàng, nàng là có thể hiểu được.
Ở trong nhà này, mạng của mẫu thân cùng nữ nhi, đều ở trong tay phụ thân, là bởi vì tiền tài đều ở trong tay phụ thân.
Cố Duy đã chịu đả kích rất lớn.
Nàng rốt cuộc là thiếu nữ 14 tuổi, trong xương cốt còn có ngạo khí, cùng với vài phần chân thuần.
Nàng tìm mọi cách muốn hại Cố Khinh Chu, nhắm một mũi tên báo thù.
Cố Duy nghiên cứu thật lâu, như thế nào có thể khiến Cố Khinh Chu bị trường học khai trừ, Nhan gia thậm chí Tư Đốc Quân, đều không thể bảo vệ Cố Khinh Chu.
Nàng liên tiếp đi thư viện giáo hội vài tuần, mượn rất nhiều tập san của trường.
Nàng thấy được vụ án "Tiết lộ đề án" 8 năm trước.
Chuyện này lúc trước, liên lụy vài vị chính thiên kim khách gia, nhưng giáo hội nước Mỹ trực tiếp điều tham tán lãnh sự quán đến, dùng chính trị quốc tế nghiền áp, không lưu tình chút nào, khai trừ những bạn học không qua được kì kiểm tra.
Giáo viên cùng số lượng lớn học sinh đều bị khai trừ, bảo toàn thanh danh tinh anh của trường học giáo hội Maria, cũng làm kinh sợ kẻ sau.
Từ đây, rốt cuộc không người nào dám chạm vào chuyện tiết lộ đề này.
Cố Duy liền nghĩ tới điểm này.
Đồng thời, Cố Duy còn có chủ ý, chủ nhiệm cao niên cấp khóa tính toán - Miss Hồ, nữ tu sĩ này đối với Cố Khinh Chu phá lệ chiếu cố.
"Tất cả mọi người đều biết Hồ nữ tu sĩ thực chiếu cố Cố Khinh Chu, mà Cố Khinh Chu khóa tính toán lại rất kém cỏi, nếu là tiết lộ đề, Cố Khinh Chu là người đầu tiên không thoát khỏi hiềm nghi." Cố Duy nghĩ thầm.
Cố Duy rất nhiều lần tìm lấy cớ, rốt cuộc cũng tiếp cận được Hồ nữ tu sĩ.
Thừa dịp lúc Hồ nữ tu sĩ châm trà cho nàng, nàng nảy ra một kế, lập tức tự rời tay, đem một chén trà nóng đổ ở trên chân của mình.
Hồ nữ tu sĩ đối với Cố Duy có lỗi.
Lúc sau chân Cố Duy tốt lên, lại tỏ vẻ chính mình không ngại, tự mình đi đến văn phòng Hồ nữ tu sĩ.
Hồ nữ tu sĩ đối với nàng có phần xin lỗi, liền không hề để ý nàng.
Cố Duy mưu tính sâu xa, nàng lấy cắp chìa khóa văn phòng của Hồ nữ tu sĩ, hơn nữa sao ra một cái, thực mau liền tới văn phòng cầm cùng chìa khóa két sắt.
Hoàng hôn hôm thứ hai, Cố Duy lúc sau không có đi học.
Chờ trời tối, Cố Duy trộm mở cửa vào văn phòng Hồ nữ tu sĩ, trộm được cuốn đề tiểu khảo khóa tính toán Hồ nữ tu sĩ đặt ở két sắt, sau đó từ cửa sau chạy ra.
Lúc ấy trời tối, Cố Duy lại nhỏ nhắn, không ai để ý đến nàng.
Cố Duy lại lấy cớ tìm Cố Khinh Chu học bổ túc, thừa dịp Cố Khinh Chu đi toilet, đem cuốn đề nhét vào ngăn tối hộc bàn của Cố Khinh Chu.
Lúc sau khi thực hiện hành vi xấu xong, Cố Duy tránh ở toilet, cùng vị nữ bạn học nói phét: "Ta nghe nói cao niên cấp khóa tính toán tiết lộ đề."
Cao niên cấp tiết lộ đề, đều là Cố Duy truyền ra tiếng gió.
Phần tiếng gió này y như vào mùa thu trên thảo nguyên yên tĩnh mà châm mồi lửa, thực mau là có thể bắt lửa cháy lớn lan ra đồng cỏ.
Lúc ấy toilet rất nhiều người.
Này bất quá nửa giờ, liền truyền khắp trên dưới trường học.
Tất cả mọi người đều nhớ rõ thảm án 8 năm trước, cho nên tiết lộ đề, chuyện lớn như vậy, quả thực so với công phá thành Nhạc Thàn, còn phải làm mọi người khẩn trương hơn, trong lúc nhất thời, lời đồn đã nổi lên bốn phía.
Cố Khinh Chu sẽ không biết bàn học của nàng ta có cuốn đề của khóa tính toán, mà nhóm Miss khẳng định sẽ không chờ đến ngày mai, sẽ lập tức điều tra.
Như vậy, cuốn đề đó của Cố Khinh Chu sẽ đương nhiên bị trường học lục soát ra tới.
Cố Khinh Chu cùng Hồ nữ tu sĩ quan hệ thực tốt, Cố Khinh Chu khóa tính toán rất kém cỏi, nàng trộm cuốn đề tiểu khảo khóa tính toán đều có động cơ cùng phương tiện tốt thuận lợi, không ai hoài nghi Cố Khinh Chu là bị hãm hại.
Tìm được cuốn đề rồi, việc này một mình Cố Khinh Chu gánh vác, nàng ta sẽ bị khai trừ.
Quân Chính phủ cầu tình giúp cũng vô dụng!
Hết thảy thực thuận lợi.
Trong lòng Cố Duy thực đắc ý, nàng cảm thấy chính mình làm nên việc lớn.
Cố Duy nghe được "Cao niên cấp khóa tính toán lộ đề khảo thí" từ trong miệng bạn học truyền lại, hai vai nàng hơi hơi run rẩy, khó có thể ngăn chặn được nội tâm vui mừng.
"Chủ ý của mẫu thân cùng tỷ tỷ ta, đều là bị làm đến bị đánh ngược lại chính bản thân mình, chỉ có chủ ý của ta, mới có thể khiến Cố Khinh Chu một đòn trí mạng!" Cố Duy kích động nghĩ.
Cái chủ ý này của nàng quá hay, không uổng công nàng nhốt mình ở thư viện vài tuần vất vả tìm đọc tư liệu.
Nàng rất có năng lực, tiền đồ của chính mình khẳng định so với mẫu thân cùng đại tỷ càng tốt hơn.
Chính là thực mau, Cố Duy liền nghe được một tin tức khác: "Thấp niên cấp khóa tính toán bị lộ đề khảo thí".
Cố Duy chính là học sinh của thấp niên cấp.
Khi nghe thấy cái tin tức này, nàng rất có vài phần bất an: "Thấp niên cấp như thế nào mà bị tiết lộ đề?"
Tiết lộ đề là chuyện lớn.
Cao niên cấp tiết lộ đề, là Cố Duy làm; thấp niên cấp lại là chuyện như thế nào?
Lúc này, Cố Duy liền bắt đầu thấp thỏm, nàng có dự cảm sẽ có chuyện gì phát sinh.
Giáo đổng mở cuộc họp, nhóm Miss mang theo nữ tu sĩ tới, một đám lớp bị điều tra.
Một nữ tu sĩ trong nhóm đó từ trong ngăn kéo của Cố Duy, tìm ra một cuốn đề khảo thí khóa tính toán thấp niên cấp, thời điểm đó, hai mắt xanh lè của Cố Duy biến thành màu đen, cơ hồ muốn té xỉu.
Đề đó như thế nào mà ở ngăn kéo của nàng?
Nàng không có trộm cái đó a, cái nàng trộm chính là đề của cao niên cấp, hơn nữa đã bỏ vào ngăn bàn của Cố Khinh Chu.
Cố Duy khóa tính toán cũng không tốt, nhưng nàng không dám mạo hiểm đi trộm đề!
"Không, không có khả năng!" Cố Duy cơ hồ điên mất, "Không phải ta trộm, không phải ta!"
Đồng thời, cao niên cấp cũng có một nhân vật phong vân* -- Thái Ca Cao, bị bắt đi ra ngoài, ngăn kéo nàng cũng có cuốn đề.
Mà Cố Khinh Chu tuyệt nhiên không có việc gì.
"Không phải, là Cố Khinh Chu, là Cố Khinh Chu trộm đề!" Thời điểm Cố Duy bị giải đến văn phòng, lớn tiếng gầm lên, "Là Cố Khinh Chu!"
Nhóm Miss đều nghe được.
Việc này liên quan cực lớn.
Miss Lâm đi đến trước mặt Cố Khinh Chu: "Khinh Chu, ngươi cùng ta đến văn phòng đi."
Nhan Lạc Thủy ngăn trước mặt Cố Khinh Chu, nói: "Miss Lâm, điểm này có nói đạo lý không? Người bị bắt quả tang ngài không đi thẩm vấn, muốn Khinh Chu đi lên văn phòng làm cái gì?"
"Việc này trọng đại, bất luận ai có khả năng đều sẽ không bỏ qua. Như vậy, Nhan tiểu thư cũng đi." Miss Lâm nói.
Nhan Lạc Thủy không chịu, cãi cọ.
Cố Khinh Chu cầm tay nàng, nhìn Miss Lâm nói: "Nội quy trường học lớn hơn trời, chúng ta nguyện ý phối hợp với trường học điều tra."
Cứ như vậy, Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy tạm thời cũng bị đưa đến văn phòng.
Mà học sinh khác, toàn bộ bị cấm xa khỏi lớp, đều phải ngồi ở trên chỗ ngồi, chờ đợi kết quả cuối cùng của nhà trường.
Phụ huynh học sinh gọi điện thoại đến trường học như sắp bạo loạn.
Cửa trường học, cũng tụ tập mấy chục lượng học sinh tan học chưa về còn đứng ở lại nghe ngóng.
Tiểu báo Nhạc Thành thậm chí cũng nghe tới tin tức rồi.
Đây là tin tức lớn.
Trong lúc nhất thời, phóng viên toà soạn cùng phụ huynh học sinh đem cổng trường vây đến chật như nêm cối, còn có phóng viên thỉnh thoảng chụp lấy cái gì đó, đèn flash lấp láy liên tục không ngừng.
Trời chậm rãi đen.
Phụ huynh học sinh càng thêm lo âu, toàn bộ đều bị ngăn ở cửa, không được đi vào.
Hồng Môn sai rất nhiều tiểu đệ, Cảnh Bị Thính cũng phái rất nhiều cảnh sát tới đón người.
Lúc này càng náo nhiệt.
Con đường trường học Maria kia, bị vây đến chật như nêm cối.
Phòng học cùng văn phòng mở đèn, ngọn đèn trong suốt, đem cây ngô đồng trên sân thể dục, chiếu rọi đến lộng lẫy trong suốt.
Cố Duy cùng Thái Ca Cao là bị tách ra thẩm vấn.
Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy thì tại một gian văn phòng khác, các nàng không phải bị thẩm tra, mà là bị cách ly, chỉ có một nữ tu sĩ ngồi cùng các nàng.
Cố Duy vẫn luôn khóc, Thái Ca Cao chửi ầm lên, thái độ kiêu ngạo.
Nhan Lạc Thủy lòng tràn đầy chuyện muốn hỏi Cố Khinh Chu, nhưng hiện tại thời cơ không đến, nhịn thật sự vất vả.
Buổi tối 9 giờ, đèn điện ở văn phòng chiếu đến Cố Khinh Chu mơ màng sắp ngủ.
Nàng là vừa mệt vừa vây.
Đám người nữ tu sĩ cùng đi với các nàng, đã rời đi.
"Sao lại thế này?" Nhan Lạc Thủy lặng lẽ hỏi Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu chớp chớp mắt, làm kiểu tiểu tâm tai vách mạch rừng.
Nhan Lạc Thủy liền không hề hỏi.
Sau một lát, Miss Lâm bưng 2 ly sữa bò cùng mấy khối bánh kem tiến vào: "Các ngươi ăn trước đỡ đói."
Đãi ngộ này, có thể thấy được là Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy là không có hiềm nghi.
Nhan Lạc Thủy cầm ly sữa bò liền uống, một hơi uống tới nửa ly, hỏi Miss Lâm: "Đã điều tra xong chưa?"
Miss Lâm gật gật đầu: "Đã mau liền điều tra xong, lại chờ nửa giờ tiếp, các ngươi liền có thể về nhà."
Tuy rằng Cố Duy còn muốn lôi theo Cố Khinh Chu, nhưng nàng ta không có bất luận chứng cứ gì, mà chính nàng trộm đề, chuyện đó căn bản không có cách nào tự bào chữa, hiềm nghi của Cố Khinh Chu liền được giải trừ.
Cố Khinh Chu cũng uống sữa bò trước, không nói lời nào.
Nàng chầm chậm uống, từng ngụm nuốt xuống, liền nghe được Nhan Lạc Thủy hỏi Miss Lâm: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
Miss Lâm đem tin tức bà nghe được, nói cho Nhan Lạc Thủy: "Ở cặp sách của Cố Duy, tìm được hơn 100 tiền, còn có một đồng hồ, là của Thái Ca Cao."
Đáy lòng Nhan Lạc Thủy hiện lên vài phần gợn sóng, ngoài miệng lại giật mình hỏi: "Là Thái Ca Cao mua chuộc Cố Duy, kêu nàng ta đi trộm đề sao?"
"Đúng vậy. Cố Duy gần đây cố tình tiếp cận Hồ nữ tu sĩ, rất nhiều bạn học cùng Miss đều thấy được, buổi tối hôm trước, có người nhìn thấy Cố Duy đã khuya rồi mới rời trường." Miss Lâm nói.
"Trời ạ, nàng ta vì tiền, tuyệt nhiên dám làm như vậy!" Nhan Lạc Thủy ra vẻ kinh hãi.
Đến nỗi Cố Duy làm thế nào trộm được đề thấp niên cấp, đã không cần thiết phải hỏi rõ ràng nữa.
Dù sao trộm một phần cũng là trộm, trộm hai phần cũng là trộm.
"...... Thái Ca Cao lại nói rằng đồng hồ cùng tiền của nàng ta là buổi sáng bị người đoạt mất, nàng ta không có mua chuộc Cố Duy, nào có chuyện xảo như vậy!" Miss Lâm cười lạnh.
Thái Ca Cao là cái thứ cứng đầu, khó quản thúc nhất, ở trường học khi dễ bạn học cũng không phải lần một lần hai, hơn nữa nàng ta còn phạm đến lỗi lớn hơn hai lần, Miss Lâm cũng ngóng trông nàng ta bị khai trừ.
Lần này, Thái Ca Cao bị khai trừ là không thể nghi ngờ.
Phụ thân nàng ta là thủ lĩnh ban phái kia cũng cứu không được nàng ta.
Mà Cố Duy không quyền không thế, dám đặt chân không sợ vùng cấm, nàng ta bị khai trừ cũng là tất nhiên.
Toàn bộ chứng cứ sau khi tìm được, chứng thực được tội danh của Cố Duy cùng Thái Ca Cao, trường học đem thả bọn học sinh ra.
Trời tối lại loạn, trường học mỗi lần chỉ cho 10 học sinh đi ra ngoài, chờ 15 phút sau, lại đi một đám, như vậy không đến mức tạo thành hỗn loạn.
Thấp niên cấp đi trước.
Khi đến phiên Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy ra cổng trường, cổng trường chật như nêm cối kia, đã tan đi bảy phần người.
Nhan thái thái cùng nhóm phó quan mở cửa xe chờ đại, lòng cùng nóng như lửa đốt.
"A Di Đà Phật!" Nhan thái thái kéo tay Cố Khinh Chu cùng tay Nhan Lạc Thủy lại, "Niệm thư cũng có chuyện lớn như vậy, làm mẫu thân sợ muốn chết! Hai người các con không có việc gì liền tốt rồi."
Cố Khinh Chu cũng đi Nhan gia.
Danh Sách Chương: