Thật vất vả mới chạy thoát được khu vực có mấy “nhị sư huynh” kia, đi thêm chừng ba mươi phút nữa bọn hắn mới đến được vùng Hoàng thành, vậy mới thấy Đông kinh thực sự rộng lớn đến mức nào.
Hoàng thành là tuyến phòng ngự chủ yếu của Đông kinh chứ không phải là Đại La thành ở phía bên ngoài, do đó Hoàng thành cũng được xây vô cùng kiên cố, cả bốn mặt đều được xây bằng đá, chỉ có đoạn tường từ Đông môn đến góc vuông đông bắc là xây bằng gạch, trừ đoạn xây bằng gạch ra thì cả ba mặt còn lại ở trên tường thành đều xây tháp lâu làm nơi cung thủ, hoả thương thủ đứng bắn, còn có những nơi để đặt ụ pháo phòng thủ thành. Do đó vừa nhìn thì có vẻ hướng Đông môn là nơi yếu kém dễ công phá nhất. Nhưng thực ra không phải vậy, trái lại Đông môn mới là nơi an toàn nhất khi có hai lỵ sở Phụng Thiên và Thọ Xương đóng quân cách Hoàng thành không xa, đây cũng là hai tiền đồn bảo vệ cho Đông môn, nếu hai tiền đồn này bị phá nghĩa là Đông môn tan vỡ cũng kém không xa. Hoàng thành cũng chỉ mở 3 cửa: Đông môn, Nam môn và Bảo Khánh môn. Đoàn người của Vô Niệm lúc này đi vào cửa Nam.
- Cậu lớn, không biết ngài có cần người dẫn đường không?
Bọn hắn vừa đi vào thành lập tức có một thằng nhóc con chừng tám tuổi, trên đầu có ba chỏm tóc, mặc một cái áo sợi đay phanh cả bụng ra, bên dưới thân mặc độc một cái quần xà lỏn dùng dây chuối quấn lại làm đai lưng cột quanh bụng. Không hiểu sao Nguyễn Vô Niệm vừa nhìn thấy thằng nhóc liền liên tưởng đến hình tượng của thằng Bờm. Ánh mắt của thằng bé cũng vô cùng tinh tường, một đội bảy người lớn nhỏ không đồng đều, thế nhưng nó có thể nhận ra được người dẫn đầu chính là Nguyễn Vô Niệm, do đó liền chủ động đến chào hỏi hắn. Cũng đúng, sống ở kinh thành này không già dặn lọc lõi thì thực sự không thể kiếm ăn được. Nhìn thằng bé Nguyễn Vô Niệm có chút thưởng thức nói:
- Ngươi tên là gì? Có hiểu biết nhiều về Đông kinh không?
Thằng bé nghe hỏi đến liền vô cùng tự tin vỗ ngực nói:
- Bẩm cậu lớn, con tên là Tý, trong kinh thành này không chỗ nào là con không biết. Ngài chỉ cần cho con năm đồng, ngài cần đi đến đâu con sẽ dẫn đến tận nơi.
Có vẻ như thằng nhóc sinh năm 1448 (Mậu Tý), nên mẹ nó cũng lấy tên con giáp đặt cho nó, chuyện này cũng không hề hiếm chút nào. Nguyễn Vô Niệm để Mạc Khoa lấy ra 5 đồng ném cho nó, năm đồng đối với người nhà nông ở ngoại thành có vẻ lớn, thế nhưng tiêu pha trong kinh thành này 5 đồng cũng chỉ là muỗi mà thôi. Tý vui vẻ nhận lấy năm đồng, có năm đồng này hai ngày ăn cơm có thể không lo, mẹ cũng có thể đỡ vất vả hơn rồi. Tý hí hửng nói:
- Không biết cậu lớn muốn đi nơi nào?
Nguyễn Vô Niệm nói:
- Trước tiên dẫn ta đi tìm quán trọ, phải gần nơi có bán địa sản, ta muốn tại Đông kinh mở cửa hàng.
Tý suy nghĩ một chút như đang lục tìm trong trí nhớ của mình nơi nào phù hợp với yêu cầu của Vô Niệm, chừng một phút sau nó vỗ đùi một cái đét nói:
- A, con nhớ ra rồi, mời cậu lớn đi theo con.
Tý liền nhanh nhẩu đi trước dẫn đường, Nguyễn Vô Niệm đi theo sau, Nguyễn Lộc dắt theo hai con ngựa già chở hàng đi cuối cùng. Vừa đi Nguyễn Vô Niệm lại vừa tranh thủ hỏi “thổ địa” vùng này về Đông kinh. Kiếp trước hắn từng trọng sinh vào thời nhà Trần nhưng hai năm chủ yếu ở tại vùng Thiên Mạc, cũng chưa hề ghé qua Thăng Long bao giờ, nên Thăng Long đối với hắn lại khá lạ lẫm.
Tý đã làm công việc này được hai năm, cha của hắn đi lao dịch xây thành cho triều đình kết quả không may tử nạn, quan phủ đền bù cho mấy tiền liền xong, thời này tính mạng con người thực sự rất rẻ mạt, đặc biệt là hạng cố nông như nhà bọn hắn. Do đó Tý từ nhỏ đã phải ra ngoài bương chải, mẹ hắn bình thường ở nhà đi giặt đồ thuê cho người ta, hoặc ai thuê gì thì làm đó, Tý thì lên trên phố bắt đầu đi lân la khắp đường lớn ngõ nhỏ trong thành, nó nhận ra rằng ở Đông kinh có rất nhiều thương nhân đến nhưng không thông thuộc đường xá, do đó hằng ngày nó liền đứng trước cổng Hoàng thành chờ đợi, một khi thấy ai có vẻ lạ lẫm liền đi lên chào hàng, đám người Nguyễn Vô Niệm nhà quê lên tỉnh, bọn Lê Hốt ngơ ngơ ngác ngác liền bị Tý nhận ra.
Nguyễn Vô Niệm cũng phải công nhận rằng Tý rất thông minh, nhớ cũng rất dai, không dễ gì có thể thuộc được các phố phường cũng như những chi tiết nhỏ như địa sản, quán rượu các loại ở từng phường.
Tại Đông kinh hiện tại cũng không có đầy đủ 36 phố phường như thế kỷ 18 – 19, cũng có một số phố phường ít được nhắc tên trong thời kỳ hiện đại. Cu Tý có giới thiệu qua một số phường như Thuỵ Chương, Nghi Tàm làm nghề dệt vải lụa; phường Tàng Kiếm làm kiệu, áo giáp, đồ đài, mâm võng, dù lọng; phường Tả Nhất làm quạt… hầu như mỗi phường lại gắn liền với mỗi làng nghề, mà mỗi làng nghề lại gắn liền với một vùng nông thôn ngoại thành, có thể nói đó là một đặc điểm riêng có của Đông kinh so với các thành thị khác khi có sự liên kết chặt chẽ giữa thành thị và nông thôn. Tuy vậy đó cũng là một yếu tố khiến cho Đông kinh mãi không thể dứt bỏ được yếu tố nông thôn mà tiến thẳng lên trở thành một thị thành kinh tế thực sự.
Rất nhanh Tý dẫn bọn hắn đến phường Tàng Kiếm chọn một nhà trọ ba lầu tương đối lớn. Tại nhà trọ này tầng dưới làm quán ăn, hai lầu trên dùng làm phòng trọ, mô hình của các nhà trọ lúc này đều là như thế bọn hắn gọi chung là “khách điếm”. Nguyễn Vô Niệm có bảy người, thuê ba phòng trọ, bao cả cơm nước một ngày cũng hết mất 1 tiền, giá cả không hề rẻ một chút nào. Do đó Nguyễn Vô Niệm càng muốn nhanh chóng mua địa sản.
Nguyễn Vô Niệm để mấy người ở lại nhà trọ, chỉ dẫn theo Mạc Khoa cùng với Tý đi đến một nơi gọi là Bảo Tín địa sản. Nơi đây chính là một trong những nơi nhận làm trung gian để mua bán địa ốc bên trong kinh thành. Dù sao muốn bán ra sản nghiệp thì phải tiếp cận được khách hàng, mà Bảo Tín địa sản chính là một trong số những nơi đó, bọn hắn có tập trung rất nhiều địa sản để khách hàng có thể chọn lựa, đòng thời cũng bao làm thủ tục tại phủ nha.
- Chào cậu lớn, không biết cậu lớn muốn mua hay thuê địa ốc, ở đây bọn ta có rất nhiều địa sản ở các phường, cậu lớn có thể thoải mái lựa chọn.
Đón bọn hắn là một người trung niên có vẻ như là quản sự của cửa hàng, bên trong cũng chỉ có hai ba nhân viên trẻ tuổi hơn cũng đang mời chào khách, quả thực không đông đảo gì cho cam. Nguyễn Vô Niệm nói:
- Ta muốn thuê cửa hàng, nằm trong phường Thuỵ Chương, cửa hàng phải có cả phòng ngủ.
Ban đầu Nguyễn Vô Niệm muốn mua địa sản, thế nhưng sau khi tham khảo một chút hắn liền líu lưỡi, địa sản ở kinh đô thấp nhất cũng phải 50 quan là thấp nhất, các phường nhộn nhịp giá cả lại càng đắt. Cả tài sản của hắn cũng chỉ có 40 quan, sau khi để lại 10 quan để mở rộng thị trường cho tiệm Điềm ở Thanh Hoá, 5 quan cấp vốn lưu động, lại tốn 2 quan để đi đến Đông kinh, hiện tại trong tay hắn cũng chỉ còn không quá 22 quan, muốn mua nửa cái cửa hàng cũng không được.
Nghe Nguyễn Vô Niệm nói xong quản sự liền lập tức dẫn hắn đến bên cạnh một cái bàn lớn trải ra bản đồ của Đông kinh, thực tế nhìn vào cái bản đồ loằng ngoằng như giun Nguyễn Vô Niệm thực sự rất đau đầu, nếu không phải có một kiếp luân hồi về thời nhà Trần phải học đọc bản đồ để hành quân đánh trận hắn thực sự không thể nhìn ra được. Quản sự nói
- Tại phường Thuỵ Chương thực sự không có quá nhiều cửa hàng bán ra, dù sao đây cũng là một trong những phường đông đúc nhất của Đông kinh, cạnh tranh rất lớn. May mắn là tháng này có 3 cửa tiệm đóng cửa nên có đưa ra yêu cầu cho thuê đến đây. Trong đó một tiệm là bán hẳn, còn hai cửa tiệm là cho thuê tại đây. Một cửa tiệm mặt tiền rộng một trượng bốn thước (5,6 mét), sâu chừng một trượng năm thước sáu tấc (6,24 mét), có một lầu trên 2 phòng ngủ, giá thuê 12 quan một năm, giao tiền trước nửa năm. Một cửa tiệm khác cũng 2 lầu, nhưng mặt tiền rộng 2 trượng (8 mét), sâu một trượng sáu thước (6,4 mét), 3 phòng ngủ, lại nằm ở ngã tư hai mặt tiền, tiền thuê một năm 20 quan, giao trước nửa năm.
Nghe quản sự báo giá xong Nguyễn Vô Niệm thực sự sợ líu lưỡi. Dù hắn đã lường trước được giá cả ở Đông kinh không hề rẻ một chút nào thế nhưng cũng không ngờ lại đắt đến như vậy. Muốn thuê một cửa tiệm trong một năm đã muốn ngốn hết một nửa tích góp của hắn.
Thế nhưng phường Thuỵ Chương hắn không thể bỏ qua. Bởi nếu muốn mở tiệm bán đồ ngọt mục tiêu đương nhiên phải là hướng đến nữ nhân, móc tiền của nữ nhân so với nam nhân còn dễ hơn rất nhiều. Do đó phải chọn Thuỵ Chương hoặc Nghi Tàm là hai nơi buôn bán vải lụa, son phấn, hằng ngày sẽ có rất nhiều nữ nhân qua lại. Đông kinh đắt đỏ, nhưng cơ hội kiếm tiền càng lớn hơn nữa. Nguyễn Vô Niệm cắn răng nói:
- Được, ta thuê cửa tiệm đầu tiên, trả tiền thuê 6 quan trước nửa năm.
Truyện Thịnh Thế Diên Ninh : chương 18: đông kinh đắt đỏ
Thịnh Thế Diên Ninh
-
N/A
Chương 18: Đông kinh đắt đỏ
Danh Sách Chương: