Truyện Thư Viện Thiên Đạo : chương 11: van xin
Thư Viện Thiên Đạo
-
Hoành Tảo Thiên Nhai
Chương 11: Van xin
Hiện tại, một thằng nhãi cảnh giới Chân Khí, chỉ một cái vả đã làm cho võ giả cảnh giới Bì Cốt phải phun máu rụng răng, nỗi run sợ mạnh mẽ khiến người ta phải nghẹn lời.
Thằng khốn này đội sổ trong đợt khảo hạch giáo viên lần trước mà? Sao… bây giờ lại mạnh vầy?
“Chắc chắn chỉ là trùng hợp, đừng sợ hắn!” Tiền Bưu gầm lên.
Một trong ba thầy giáo kia cũng nghĩ tới điều này, lập tức tung người lao đến.
Người này cũng giống như Lý Nguyên, đã tu luyện đến cấp hậu kỳ của cảnh giới Bì Cốt, cơ bắp cứng như gang, da thịt chắc như thép, mang lại cho người ta cảm giác không thể công phá nổi.
“Nằm xuống cho ta!”
Khi đã xông tới trước mặt Trương Huyền, thầy giáo này nhướn cao chân mày, đập tay thật mạnh xuống.
Vụt vụt! – Không khí bị đè ép, phát ra tiếng rít chói tai.
Thấy đối phương tung tuyệt chiêu tàn độc như vậy, Trương Huyền vẫn tỉnh bơ, ngón trỏ và ngón giữa khép lại với nhau, cánh tay giơ chéo lên, chạm vào một điểm.
Phụp!
Gã thầy giáo có thân thể cứng rắn như thép kia chỉ kịp cảm thấy nách mình nhói lên một cái, trước mặt tối sầm lại, thân thể ngã xuống đất cái rầm.
“Cái gì?”
Hai chiêu, hai thầy giáo đã đạt đến cảnh giới tứ trọng đều bị đánh cho thương nặng. Còn lại Tiền Bưu và một thầy giáo khác, dẫu có đần đến mấy cũng biết, gã mà họ luôn xem thường, không hề đơn giản!
“Cùng xông lên…”
Sau một tiếng hét to, Tiền Bưu vung cao nắm đấm lao đến. Có điều, chưa kịp ra tay thì đã thấy Trương Huyền đứng ngay trước mặt từ khi nào, tay trái tóm lấy mặt lão ta, tay phải đấm móc nhẹ một cái.
Bụp!
Vùng bụng dưới nhói đau, Tiền Bưu đổ gục ngay xuống đất.
Tiền Bưu vừa tiếp đất, thì ông thầy cuối cùng liên thủ với lão ta cũng đang không ngừng co giật trên đất như lên cơn động kinh.
“Ngươi… sao ngươi biết mệnh môn của tất cả chúng ta…” Sau khi hộc ra một miệng máu, Tiền Bưu nhìn tên khốn trước mặt một cách sợ hãi.
Cuối cùng lão đã hiểu tại sao đối phương có thực lực kém xa bốn người họ, nhưng kết quả thì hoàn toàn ngược lại.
Đối phương vừa ra tay, đã nhắm ngay mệnh môn tu luyện của họ mà đánh, làm sao đỡ cho nổi?
Người tu luyện, hầu như ai cũng có điểm yếu gọi là mệnh môn. Một khi chạm vào điểm này, dẫu đó có là đứa bé, cũng đủ sức giết chết một người tu luyện mạnh mẽ!
Có điều, mệnh môn là điểm quan trọng nhất của một người. Người tu luyện luôn giữ bí mật tuyệt đối về nó, dù cho có là người thân thích đến đâu, cũng chẳng thể biết được. Tay Trương Huyền này tuy thực lực không mạnh, nhưng lại giống như biết hết mệnh môn của họ nằm ở đâu, vừa ra tay đã đánh ngay chỗ hiểm.
Biết đỡ thế nào?
Nghe thấy lời nói đầy kinh ngạc của đối phương, Trương Huyền chỉ mỉm cười chứ không thèm giải thích.
Đương nhiên là dựa vào thư viện rồi.
Thư viện Thiên Đạo không chỉ có thể nhìn ra khuyết điểm trong công phu, mà còn có thể chỉ ra vấn đề của bản thân người tu luyện. Mệnh môn, cũng là thứ được ghi chép kĩ lưỡng trong đó.
Biết được mệnh môn và cả khuyết điểm, sơ hở trong chiêu thức, dẫu Trương Huyền có là người xuyên không từ trái đất tới, chưa hiểu rõ về võ công của thế giới khác, nhưng để khống chế được bốn người kia thì vẫn rất đơn giản.
“Đã dám cá cược thì phải chung độ cho đàng hoàng, nếu các người ngoan ngoãn chịu bị bạt tai thì đâu có phiền phức thế này!” Trương Huyền mỉm cười.
“Trương Huyền, ngươi chớ vội đắc chí! Tuy không biết ngươi đã dùng thủ đoạn bỉ ổi nào mà biết được mệnh môn, rồi đánh bọn ta bị thương nặng! Nhưng một thầy giáo có tư cách thấp nhất như ngươi lại dám ngang nhiên ra tay với các giáo viên khác, chỉ riêng chuyện này đã đủ để bọn ta tố cáo lên học viện, khai trừ tư cách giáo viên của ngươi rồi…” Tiền Bưu gằn từng tiếng.
Trong học viện, giáo viên được phân cấp rõ ràng, giáo viên cấp thấp mà dám ra tay với giáo viên cấp cao hơn, đó chính là chuyện đại nghịch bất đạo.
Trương Huyền còn trẻ, thi khảo hạch giáo viên lại bị điểm 0, là người có tư cách thấp nhất rồi. Bây giờ hắn lại đánh bị thương hẳn bốn người có tư cách cao hơn, một khi chuyện này lan ra khắp học viện, tất nhiên sẽ gây ra chấn động, khai trừ tư cách giáo viên là còn nhẹ, không khéo sẽ bị đuổi thẳng cổ khỏi học viện cũng nên.
“Sao? Đánh không lại, định dùng quy tắc để nói chuyện à?” Trương Huyền có vẻ như chẳng hề e dè trước sự uy hiếp của đối phương.
“Không sai!” Lý Nguyên cũng nhớ đến điều này, đôi mắt ánh lên vẻ tàn độc: “Lập tức ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt bọn ta, để cho bọn ta đập một trận sướng tay, biết đâu tâm trạng bọn ta vui vẻ trở lại, thì sẽ không tố cáo chuyện này nữa. Bằng không, ngươi hãy chờ bị khai trừ đi!”
“Khai trừ công chức, không còn cái thân phận thầy giáo bảo vệ ngươi rồi thì dù bọn ta có giết chết ngươi cũng chẳng ai dám nói gì đâu!” Một gã thầy giáo khác quát lên theo.
Giáo viên trong học viện, thân phận này kể ra cũng khá có sức nặng trong vương quốc Thiên Huyền. Một khi mất đi, địa vị sẽ hạ thấp xuống, giống như rơi xuống vực sâu muôn trượng, mấy người này đúng là có khả năng dám giết chết hắn thật.
“Các người đã muốn dùng luật lệ để nói chuyện, thì đơn giản lắm. Ta cũng sẽ dùng luật để nói chuyện với các người!” Vẻ mặt Trương Huyền điềm tĩnh, bước đến trước mặt Tiền Bưu: “Thầy Tiền Bưu, nửa năm trước ngươi đã lấy trộm bảo vật của trưởng lão Trần Minh để lấy lòng tiểu thiếp; ba tháng trước, chiếm dụng tiền công mua nhà cho vợ thứ; một tháng trước, đập vỡ món đồ gốm mà trưởng lão Liễu Tuyền yêu thích nhất, sau đó đổ tội cho một học viên, khiến cậu ấy bị đuổi học oan ức… Mấy chuyện này, có cần ta kể ra từng vụ một ngay trước mặt lãnh đạo học viện không?”
“Ngươi, ngươi…”
Đồng tử lão co lại, các thớ thịt trên thân hình béo ú của lão không ngừng co giật, một nỗi sợ hãi vô hình lan khắp toàn thân, cả người lão run rẩy giống như gặp ma.
Những chuyện này, lão đã làm rất kín kẽ, không một ai biết, cả đám người Lý Nguyên làm việc cùng lão cũng chẳng hay biết gì. Nhưng sao thằng khốn này… nó lại biết? Hơn nữa còn biết tường tận đến thế?
“Thầy Lý Nguyên, học sinh nữ mà ba năm trước ngươi đã vu hãm đến nỗi phải tự sát đó, oan hồn của em đó chẳng biết có đến tìm ngươi chưa vậy? Mấy ngày trước, cái mụn nhọt mọc sau lưng ngươi đấy, biết đâu lại chính là cô ấy về tìm ngươi báo thù!”
Mặc kệ cái tên Tiền Bưu đang vô cùng sợ hãi, Trương Huyền quay qua nhìn Lý Nguyên.
“Á…” Nghe thấy mấy lời của Trương Huyền, Lý Nguyên sợ đến mức không ngừng thụt lùi về sau, mặt không còn chút máu.
Ba năm trước, gã gây ra một chuyện mà nó hoàn toàn có thể khiến cho gã bị khai trừ tư cách giáo viên. Trong lúc rối ren, gã đã vu tội cho một học sinh của chính mình. Vì không chịu nổi nỗi oan ức đó, sau rồi học sinh nữ ấy đã tự sát. Chuyện này vô cùng bí mật, ngoài gã ra thì không còn ai biết. Vì cắn rứt lương tâm, ba năm nay, gã thường xuyên mộng thấy oan hồn cô gái quay lại đòi mạng. Nửa tháng trước, sau lưng lại mọc ra một mụn nhọt cực lớn, to bằng bàn tay, khiến gã suýt chết vì sợ hãi.
Bây giờ nghe Trương Huyền kể lại vanh vách mọi chuyện, cả người gã run lên như cầy sấy.
Thịch!
Đôi chân bủn rủn, gã ngã quỵ xuống đất, kế đó mọi người liền ngửi thấy mùi khai nồng dần dần tỏa ra. Một cao thủ tứ trọng hậu kỳ mà lại sợ đến mức tè thẳng ra quần.
“Thầy Đỗ Thuần, ngươi cướp đoạt sản nghiệp của bạn thân, đồng thời còn chuốc rượu độc giết chết người ta. Dù năm đó chuyện này đã bị đè ép xuống không bị người khác biết, nhưng ngươi nghĩ xem, nếu bây giờ chuyện này bị phanh phui ra, cái ghế giáo viên của ngươi còn giữ được không?”
Trương Huyền lại quay qua nhìn hai thầy còn lại, nói tiếp.
“Thầy Bạch Lâm, tuy ngươi không có khuyết điểm quá lớn gì, nhưng ngươi lại rất thích đồ cổ. Bình thường, ngươi nhận không ít quà cáp của học viên, đúng không? Nếu ta đoán không lầm, thì chiếc nhẫn ngọc cổ mà ngươi đang đeo trên ngón tay cái kia, vốn là do một học sinh tặng để nhờ ngươi làm việc đúng không? Còn học sinh nào, nhờ làm việc gì, có cần ta nói rõ ra không?”
“Ngươi, ngươi là ma quỷ!”
“Ngươi không phải con người…”
Hai gã thầy giáo kia cũng đang sợ đến run rẩy, quay lại nhìn Trương Huyền bằng ánh mắt khiếp đảm.
Chuyện họ đã làm, tuy không phải hoàn toàn kín kẽ, nhưng người ngoài tuyệt đối không thể biết được. Sao thằng khốn này có thể biết rõ đến thế. Trừ khi nó là loài ma quỷ mà thôi!
Chỉ bị đánh bại bằng võ công, thì cùng lắm là xấu hổ chứ không đến nỗi phải sợ sệt. Nhưng khi Trương Huyền nói ra những chuyện này, thực sự đã khiến họ sợ đến vỡ mật! Tựa như trên người vốn đang mặc vô số áo quần, thoáng chốc bị người ta xé tan nát, đứng trần trụi trước mặt mọi người.
Có thể tưởng tượng được, một khi những chuyện này bị công bố, họ mất cái danh giáo viên là chuyện nhỏ, không khéo còn bị đưa thẳng ra tòa án giáo dục, xử tử ngay tại chỗ!
“Chúng ta sai rồi!”
“Thầy Trương Huyền ơi, thầy đại nhân có đại lượng, đừng chấp nhặt bọn ta, xin tha cho chúng ta đi…”
… …
Cả đám toàn thân run lẩy bẩy, không ngừng van xin khẩn thiết.
“Chuyện các ngươi đã làm trước đây, ta đâu có rảnh mà đi quản, và cũng chả thèm quản làm gì. Sau này, bớt hoạnh họe ta lại là được rồi! Còn nữa, nếu sau nay để ta biết được, các ngươi còn làm mấy chuyện tội ác tày trời như thế nữa, thì ta không ngại cho các ngươi nhận sự trừng phạt thích đáng đâu!” Trương Huyền phất tay.
Thực ra, nếu đám người này không động đến hắn, thì hắn cũng chẳng thèm để bụng làm gì.
Thư viên Thiên Đạo có thể khảo sát ra hết tất cả khuyết điểm, kể cả tính cách và hành vi cũng tính trong đó. Những thứ này chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi.
Có điều, hắn đâu phải đấng cứu thế. Trước kia đối phương đã làm gì, sau này cư xử ra sao, chỉ cần đừng động đến hắn, thì chẳng có gì phải nặng lòng hết.
Những người này trăm ngàn vạn lần không nên gây chuyện với hắn, cố tình gây khó dễ cho hắn.
Ngươi hoạnh họe ta, ta sẽ xử đẹp ngươi ngay!
Khiến cho ngươi cũng không dám nghĩ tới chuyện làm thêm một lần nữa!
“Không dám, chúng ta không dám nữa đâu…”
“Thầy Trương Huyền à, đây là ngọc bài mà thầy cần, thầy muốn bao nhiêu cứ lấy thoải mái đi ạ…”
… …
Thấy hắn bảo sẽ không công bố mấy chuyện kia ra, đám Tiền Bưu hú vía thở phào, không ngớt van xin.
Đánh cũng đánh không lại, đối phương còn nắm được thóp của bọn họ, không van xin mới là lạ!
Danh Sách Chương: