Truyện Thư Viện Thiên Đạo : chương 28: mặc lão phẫn nộ
Thư Viện Thiên Đạo
-
Hoành Tảo Thiên Nhai
Chương 28: Mặc lão phẫn nộ
“Tuy tu vi đã tiến bộ không ít, nhưng mình vẫn chưa hiểu quá nhiều về các loại võ công, nhất định phải tranh thủ thời để nghiên cứu học tập! Còn công pháp ở tầng hai và tầng ba nữa, cũng phải ôn tập lại qua. Lỡ như lên lớp dạy học trò, hỏi cái gì cũng không biết, thì lộ tẩy là cái chắc!”
Tối hôm qua, Trương Huyền đã liên tiếp đột phá, thực lực tăng lên đáng kể, nhưng vẫn hiểu biết rất ít về các loại võ công. Hơn nữa, hắn chỉ hiểu nửa vời công pháp của tầng thứ nhất và tầng thứ hai. Ví dụ như hôm nay lên lớp, hắn chẳng biết nên truyền thụ cho Triệu Nhã công pháp gì, để giải quyết được vấn đề thể chất thuần âm của cô.
Tiện thể nhân cơ hội này để nghiên cứu, xem như chuẩn bị cho buổi học tiếp theo. Bằng không, học trò khác đặt vấn đề mà ù ù cạc cạc, thì sớm muộn gì cũng bị bại lộ.
“Chào Mặc lão!”
Lần này hắn đến Tàng Thư Các, Mặc lão vẫn canh giữ bên ngoài như mọi khi.
“Thầy đến đây làm gì?”
Hôm qua tên ranh này tham cái danh hão, đến đây lật sách bừa bãi, khiến Mặc lão cảm thấy rất chán ghét. Thấy hôm nay hắn lại đến nữa, ông không khỏi chau mày vặn hỏi.
“Ta muốn xem thử các loại bí tịch võ công!” Trương Huyền cúi người đáp lại.
“Võ công? Tu vi là cơ sở của tu luyện. Không lo chăm chỉ tu luyện, học đòi người ta chỉ biết tham cái danh hão, ham thứ phù phiếm, không làm việc đàng hoàng! Tàng Thư Các, hôm nay thầy cũng đừng vào nữa!”
Mặc lão phất tay.
Ông ta nghĩ, cái tên Trương Huyền này hoàn toàn không phải đến để xem sách, mà chỉ đến lật bừa lật bãi, ghi nhớ đặc trưng danh mục, để tỏ vẻ ta đây học rộng.
Truyền dạy cho học trò, kị nhất là qua loa sơ sài. Tất cả tri thức của ngươi đều nửa vời, cứ thế dạy cho học trò, há chẳng phải dễ dàng khiến người ta bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Tên Trương Huyền này hôm qua đến hai lần, lần nào cũng lật bừa lật bãi. Với cái tốc độ lật ấy, đừng nói ghi nhớ, chỉ sợ cả tên sách cũng chưa thấy rõ. Làm như thế, chẳng phải tham cái danh hão thì là gì?
Tàng Thư Các là nơi để giáo viên đến tra cứu tư liệu, học tập, sao có thể để cho hạng người như vậy vào được!
“Ta tham danh hão, phù phiếm?” Trương Huyền ngơ ngác, chớp chớp mắt.
Mấy cái này ở đâu ra vậy?
Trương Huyền không nhịn được, nói: “Mặc lão, ta thực lòng đến đây học tập, tuyệt đối không làm bậy…”
Bịch bịch bịch!
Đang định giải thích rõ ràng, vẫn chưa nói xong thì nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân vang lên, kế đó là giọng nói thánh thót.
“Mặc lão, ta muốn vào chọn vài quyển sách!”
Hắn quay qua thì thấy, đó chính là nữ thần mới gặp hôm qua, Thẩm Bích Như!
Hôm nay Thẩm Bích Như mặc trang phục màu tím nhạt, phối hợp với thân hình cân đối cùng khuôn mặt đẹp không tỳ vết, thật là… mỹ lệ thoát tục, khiến không gian như bừng sáng.
“Ồ, thì ra là cô giáo Thẩm, mời vào!” Thấy cô ấy, Mặc lão không hề ngăn cản.
Thẩm Bích Như không phải chỉ xinh đẹp, mà còn là giáo viên thiên tài nổi tiếng. Mới 20 tuổi, cô đã đạt đến cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn, chỉ còn cách cảnh giới Tịch Huyệt một bước chân nữa thôi.
“Đa tạ Mặc lão!” Thẩm Bích Như lễ phép cúi đầu cảm ơn. Lúc quay mặt qua, cô mới nhìn thấy Trương Huyền đang đứng bên cạnh, bởi vậy có hơi bối rối.
Trương Huyền trước đây, tuy chưa từng nói lời yêu thích cô, nhưng mỗi lần gặp cô đều đỏ mặt, nói năng ấp úng, ngượng ngùng như con gái, dẫu có ngốc mấy cũng có thể nhận ra.
Vốn cô cứ ngỡ lần này cũng vậy, ai ngờ anh ta chỉ nhìn một cái rồi quay đầu đi, trong ánh mắt không có chút mê đắm nào, mà trở nên trong suốt. Cứ như nhan sắc mĩ miều của cô chẳng có ảnh hưởng tẹo nào vậy.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, trước đây do thành tích thi khảo hạch kém, thực lực lại không cao, nên mỗi lần gặp giáo viên khác, Trương Huyền luôn có một sự mặc cảm rằng mình không bằng người ta. Nhưng bây giờ, anh ta đứng đó, dáng vẻ hiên ngang, cực kỳ phong độ. Nếu chỉ xét về khí chất thì giống như hai con người khác nhau.
Cộng với cuộc gặp hôm qua, đến cả Thượng Bân mà anh ta cũng dám phản kháng trực diện. Thẩm Bích Như không khỏi dấy lên nghi vấn, cậu thanh niên e thẹn, tự ti này đã thay đổi từ bao giờ vậy?
“Mặc lão, ta cũng muốn vào xem sách, sao cô ấy được vào mà ta thì không?” Trương Huyền khó hiểu.
“Cô Thẩm đây vào là để học tập, còn thầy vào làm gì, tự thầy biết rõ mà! Còn cần ta phải nói ra sao?” Mặc lão hừ một tiếng.
“Bên trong đều là sách, ta còn làm được gì nữa chứ?” Trương Huyền cười khổ: “Đương nhiên chỉ là xem sách, học hỏi thêm chút tri thức rồi!”
“Học hỏi tri thức? Hừ!” Mặc lão chẳng vui chút nào.
Lật sách không ngừng, không đọc gì cả, còn bảo là học tập? Mỗi quyển công pháp trong này đều vô cùng quý báu, đâu phải đồ chơi. Cả chép lại cũng không chép, học hành cái nỗi gì?
“Mặc lão!”
Trương Huyền đang định giải thích thêm, thì Thẩm Bích Như ở bên cạnh chợt mỉm cười như hoa tươi chớm nở: “Nếu thầy Trương thực sự muốn vào học tập, ta nghĩ cứ để thầy ấy vào đi! Cứ ngăn cản mãi, để các giáo viên khác trông thấy, thì không được hay cho lắm đâu!”
“Ừ! Ta nể mặt cô Thẩm mới để cho thầy vào đấy. Có điều, ta cảnh cáo thầy trước, muốn đọc sách thì phải đọc cho đàng hoàng, nếu ta phát hiện thầy ở trong ấy qua quýt, làm bộ làm tịch không, thì chống mắt lên xem ta dạy dỗ thầy thế nào!”
“Đa tạ!” Trương Huyền cúi đầu cảm ơn, sau đó quay qua chắp tay cảm tạ Thẩm Bích Như, rồi đi vào Tàng Kinh Các ngay.
“Ủa?”
Vốn ngỡ chính mình giúp thằng cha này rồi, hắn sẽ nhận cơ hội này bắt chuyện đôi câu, nào ngờ giờ lại quay lưng đi thẳng, Thẩm Bích Như thoáng ngơ ngác.
Có điều, cô cũng chẳng thèm thắc mắc làm gì, lập tức đi vào theo.
“Lần này muốn vào Tàng Kinh Các sao mà phiền phức thế, lần tới chắc chắn sẽ không vào được nữa rồi!”
Đứng trước kệ sách, Trương Huyền chưa vội lấy sách ngay, mà gãi gãi đầu.
Hắn không biết tại sao Mặc lão lại ngăn cản mình, nhưng chắc chắn là có liên quan đến cái danh đứng bét của mình!
Với cái danh ấy thì đi đâu cũng gặp rắc rối, không chỉ trong chuyện thu nhận học trò, mà giữa các giáo viên với nhau cũng bị kỳ thị. Lần này vào được là tình cờ được Thẩm Bích Như nói giúp một tiếng, nhưng lần sau thì sao đây?
“Tàng Kinh Các này cũng chẳng lớn lắm, nếu nhanh tay, chắc trong một ngày đã có thể xem hết, sau này không cần đến nữa!” Đột nhiên, đôi mắt Trương Huyền lóe sáng.
Ông già Mặc lão này đã ngăn cấm mình, thì cùng lắm không đến nữa là xong chuyện.
Thư viện lớn thế này, chứa đến mấy mươi vạn quyển sách, nếu là người khác thì dẫu có đọc cho đến chết ở đây, cũng chẳng được mấy quyển. Nhưng hắn thì khác! Bất kỳ quyển sách nào, chỉ cần lật ra một cái, thì thư viện Thiên Đạo sẽ lập tức tự động hình thành một quyển y hệt, đồng thời còn ghi chép khuyết điểm trong ấy!
Nếu đủ nhanh tay, trong một ngày nhét hết toàn bộ đống sách này vào đầu, cũng không phải là chuyện không thể!
Một khi thành công, thì chẳng cần phải đến đây tìm sách để gặp phiền phức thế này nữa!
“Bắt đầu!”
Nghĩ là làm, Trương Huyền lập tức đến trước dãy kệ sách đầu tiên.
Mặc kệ đó là sách gì, cứ tiện tay lấy ra mấy quyển, “Roẹt!” lật ra một lượt.
Vù vù vù!
Đúng như dự đoán, trong chớp mắt, trên giá của thư viện Thiên Đạo đã xuất hiện những cuốn sách y hệt những cuốn trên tay mình.
“À, thì ra là vậy!”
Nhận ra cầm một lượt mấy quyển sách vẫn thành công, hắn cũng không dây dưa, chầm chậm tiến tới, mỗi nơi ngang qua, đều rút ra đến mấy cuốn, đồng thời “nhét hết” vào đầu.
Roẹt! Roẹt! Roẹt!
Trong Tàng Kinh Các nhanh chóng vang lên tiếng bước chân và tiếng lật sách dồn dập.
“Thằng ranh này, còn bảo không phải… làm màu, tham danh hão?”
Lão Mặc đang canh ở ngoài cửa, tuy đã cho Trương Huyền vào, nhưng vẫn giám sát sít sao. Trước đây mỗi lần thằng nhãi này chỉ cầm một quyển mà lật, dẫu không chân thành, ít nhất cũng làm dáng. Bây giờ thì hết nói nổi rồi, một lần mấy chục quyển, lật như điên vậy, đến tên sách cũng chưa kịp thấy rõ đã bỏ trở lại kệ rồi.
Làm gì đây?
Đọc sách hay chọn rau dưa vậy?
Hơn nữa, quan sát một lát sách mà đối phương lật, thì càng thấy xẩy xẩm mặt mày hơn.
“Cách trồng Hoa Tử Đằng”; “Giản yếu về quan hệ nam nữ”; “Âm dương hòa hợp pháp”; “Luyện chế Bích Thanh Đơn”, “Những điểm cần chú ý khi luyện vũ khí”…
Loạn xà ngầu, thể loại nào cũng có!
Công pháp, võ nghệ, kỹ thuật trồng cây thuốc, luyện đan dược… thậm chí cả quan hệ nam nữ cũng có… Chỉ cần có sách, là tên khốn này lật sạch!
Bất kể sự vật gì cũng đều có sở trường sở đoản, tinh lực con người vốn có hạn, không thể nào học được hết mọi thứ một cách chi tiết được. Cho nên, đọc sách cũng phải chọn lựa. Tên khốn này lật như điên như dại, chứng tỏ hắn đến đây để làm loạn rồi!
“Chắc chắn là muốn làm loạn! Đợi nó trở ra, không dạy cho một bài học là không được!”
Sắc mặt Mặc lão rất khó coi, hừ lớn một tiếng.
Danh Sách Chương: