Truyện Thư Viện Thiên Đạo : chương 42: có kẻ đang bốc phét (thượng)
Thư Viện Thiên Đạo
-
Hoành Tảo Thiên Nhai
Chương 42: Có kẻ đang bốc phét (thượng)
“Sao đi nhanh vậy?”
Nghe thấy đại sư sắp đi, đám đông đều tỏ vẻ hoang mang.
Hiếm hoi lắm mới có một vị Giám Bảo Sư đến vương thành Thiên Huyền, sao mới có mấy ngày thì đã rời đi rồi?
“Ta còn có chuyện quan trọng cần làm!” Đại sự Mặc Dương nhướn mày, toát lên phong độ của bậc cao nhân, khí chất bình lặng như nước chảy: “Như vầy đi, từ năm lượt ta sẽ nâng lên mười lượt! Các vị cũng biết rồi đấy, việc giám định bảo vật phải hao tổn rất nhiều tâm lực, mười lượt đã là cực hạn của ta rồi…”
“Đại sư yên tâm, chỉ cần ngài giúp tôi chọn bảo vật, tôi nguyện trả thù lao cho ngài…” Một người đàn ông trung niên gào to.
“Đúng vậy, chúng tôi nguyện trả thù lao!”
“Chỉ cần đại sư giúp tôi, bảo vật mua với giá bao nhiêu, tôi xin trả đại sư ngần ấy!”
Không ít người cũng gào theo.
Theo như “chiến tích” của đại sư mấy hôm trước, bảo vật nào mà ông ấy xác nhận đều lời gấp mấy lần, bởi vậy chuyện trả thù lao có nhằm nhò gì.
“Hừ!”
Đại sư Mặc Dương phất tay áo, dập tắt những lời ồn ào của đám đông: “Mặc Dương ta học tập giám bảo, hoàn toàn không phải vì tiền, giúp các vị giám định, cũng không phải vì tiền! Nếu ta thực sự cần tiền, thì cần gì phải giúp các vị. Chỉ cần nhận định được đó là bảo vật, tự bỏ tiền ra mua, chẳng phải ta sẽ kiếm lời nhiều hơn sao?”
“Ơ…”
Đám đông đều cứng họng.
Đối phương nói không hề sai, ông ta có được nhãn lực như vậy, hoàn toàn có thể tự mình mua lấy, chắc chắn sẽ lời to.
“Ta đồng ý giúp các vị giám định, là vì sự nhiệt tình của các vị khiến ta cảm động! Còn đối với ta, tiền tài chỉ tựa áng mây trôi! Muốn bao nhiêu mà chẳng có, tình nghĩa mới là vô giá!”
Hai tay chắp sau lưng, khí chất cao thượng của đại sư Mặc Dương hiển hiện ra một cách rất tự nhiên: “Ta đã nói giúp các vị giám định là vì tình cảm khó khước từ. Nếu ai còn nhắc đến tiền bạc nữa, thì chớ có nhờ ta giám định giùm!”
“Đại sư dạy chí phải, là chúng tôi quá lỗ mãng!”
“Phẩm đức của đại sư, cả đời tôi cũng không thể sánh kịp!”
“Cả đời tôi chưa từng phục ai, hôm nay xem như đã phục đại sư sát đất rồi!”
……
Nghe thấy lời của đại sư, những người vừa nhắc đến tiền nong đều thầm thấy hổ thẹn.
Nhìn đi, phẩm hạnh của người ta thế nào? Rồi tự xem lại mình…
Sánh nổi sao?
Chả trách người ta là đại sư, còn mình chỉ là tên lâu la.
“Có điều trước khi giúp mọi người giám định, ta xin báo trước, Giám Bảo Sư chỉ có thể giúp các vị giám định với xác suất chính xác cao, chứ không phải 100% sẽ tìm ra được bảo vật!”
Đại sư Mặc Dương nói thẳng trước.
“Đại sư cần gì phải nói, đổ bảo vốn rất mạo hiểm, chuyện này chúng tôi ai cũng biết mà, nhưng nhãn lực của ngài chắc chắn sẽ cao hơn chúng tôi nhiều!”
“Chúng tôi tin tưởng nhân phẩm của đại sư, và cũng tin vào ánh mắt của ngài!”
“Chúng tôi hiểu quy củ, giám bảo có bao giờ chính xác 100% đâu, nhưng nếu đại sư giúp chúng tôi, thì chúng tôi tin chắc chắn sẽ có lời!”
Đám đồng rần rần gào vang.
“Nếu mọi người đã tin tưởng Mặc mỗ, vậy ta xin hiến chút tài mọn. Chẳng hay vị nào muốn ta chọn giúp đây?” Đại sư Mặc Dương nhìn quanh một vòng.
“Tôi!”
“Tôi…”
Thoáng chốc, có vô số cánh tay giơ cao, ai nấy đều phấn khích nhảy loi choi lên.
Sức hút của Giám Bảo Sư không hề giả chút nào, mỗi một hành động đều khiến vô số người phát cuồng.
“Được, mời ông!”
Đại sư Mặc Dương chỉ tay vào một người đàn ông trung niên bụng phệ. Mãi đến khi ra khỏi đám đông, ông ta vẫn không dám tin là mình đã được chọn: “Tôi à, là tôi thật à?”
“Là ông đó!” Đại sư Mặc Dương gật đầu, hơi hơi mỉm cười, toát lên phong thái uyên thâm của bậc cao nhân.
“Đa tạ đại sư!”
Người đàn ông trung niên kích động đến nhảy cẫng lên, ánh mắt ngập tràn khát vọng nhìn về phía ông lão trước mặt: “Thưa đại sư, xin hỏi tôi nên mua món nào?’
“Để ta xem xem!”
Phất tay áo một cái, ông ta thong dong bước tới trước, liếc mắt nhìn một lượt cả cái sân khấu đang chất đầy bảo vật.
Trông thấy vậy, đám đông liền hạ giọng xuống, không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ sẽ phân tán sự tập trung của ông ta.
Chẳng mấy chốc ông ta dừng lại, đặt tay lên một món bảo vật. Sau khi sờ soạng kĩ càng, không biết ông ta đã dùng bí pháp gì mà cả người chấn động, kế đến sắc mặt chợt tái mét.
“Được rồi, ông có thể mua món này, ta vừa dùng bí thuật để xem, giá trị cực cao!”
Đại sư Mặc Dương quay qua nói.
“Món này sao?”
Đôi mắt của người đàn ông trung niên sáng bừng lên, vội vàng bước đến xem thử.
Một món bảo vật rất lớn, lớp nham thạch phủ bên ngoài dày cộm, nhìn vào rất giống hóa thạch.
Đây là loại bảo vật khó mài rửa nhất, cộng thêm kích thước to lớn như vậy, nếu mài từng chút một, e là phải mất đến một hai ngày.
“Đúng!” Đại sư Mặc Dương gật đầu.
“Nếu đại sư đã gợi ý, vậy thì tôi mua!” Người kia gật đầu không ngừng, nhìn sang người bán: “Bao nhiêu tiền?”
“5 vạn kim tệ!” Chủ của bảo vật bước đến.
“5 vạn?” Người kia liền ngớ mặt ra.
Đây không phải là một con số nhỏ, dẫu ông ta cũng giàu có thật đấy, nhưng cũng gần như đã đến cực hạn rồi.
Một giáo viên cao cấp nổi tiếng như Thẩm Bích Như mà lương bổng mỗi tháng chỉ được khoảng 1000 kim tệ. 5 vạn, gần như là tổng số thu nhập của cô ấy suốt mấy năm trời.
“Mua đi, đây là do đại sư đề nghị mà, nếu không mua là tôi mua đấy…” Thấy ông ta do dự, trong đám đông không biết có ai đó gào to.
“Đúng đó, thứ đại sư đã xác nhận thì chắc chắn không bao giờ nhầm được. Tuy bây giờ phải bỏ ra 5 vạn, nhưng một khi mài rửa xong, trị giá đến trăm vạn, chả phải là phát tài to rồi sao…”
“Mấy lần trước, đại sư đều chọn những món bảo vật nhỏ, lần này giá cao như thế, chắc chắn ông sắp phát tài rồi đấy…”
Không ít người đồng loạt gào lên.
“Được, tôi mua!”
Phân vân một lát, người đàn ông kia gật đầu, nhanh chóng thanh toán tiền.
“Xong rồi, đến lượt thứ hai!”
Đại sư Mặc Dương hình như đã khôi phục lại tinh lực, nhìn quanh một vòng.
“Tôi!”
“Tôi tôi…”
Những người còn lại đều vội vàng đưa tay lên. Trương Huyền nhìn qua, thấy ông chủ quán khi nãy hắn đã giúp giải quyết vấn đề sinh lý cũng nằm trong số ấy, tay đang giơ cao, mặt đầy kích động, khao khát được đại sư chọn trúng.
“Mời ông!”
Lần này, đại sư Mặc Dương lại chỉ vào một cụ già ăn mặc sang trọng, vừa nhìn đã biết là nhà có của rồi.
Cũng như lần trước, đại sư đi một vòng quanh đống bảo vật, và nhanh chóng chọn ra một món.
“8 vạn kim tệ!”
Món này còn mắc hơn, có điều cụ già chẳng chút đắn đo, lập tức trả tiền ngay.
“Đây… chẳng phải là bình Quán Thưởng do thợ cấp một ở Nam Dao chế tạo sao? 8 vạn kim tệ?”
Nhìn món bảo vật mà đại sư Mặc Dương chọn cho cụ già, Trương Huyền chớp mắt lia lịa.
Bảo vật khác do chưa xem nên hắn không dám chắc, chứ món này thì khi nãy đã xem rồi. Tuy kích thước to đấy, nhưng chỉ là một chiếc bình dùng để ngắm chơi, cả một kim tệ cũng chẳng đáng… đằng này đến 8 vạn?
“Không lẽ đại sư nhìn nhầm rồi…”
Cảm thấy tò mò nên Trương Huyền không khỏi nhìn vị đại sư kia một cái, đột nhiên trong đầu hắn hiện ra một quyển sách.
Ngoài bìa đề hai chữ, “Mặc Dương”.
“Không lẽ ông ta đang dùng võ công?”
Theo đặc tính của thư viện Thiên Đạo, chỉ cần không dùng võ công thì không thể hình thành nên sách tương ứng. Lẽ nào ngay lúc này ông già kia đang dùng võ công?
Thấy quá kỳ quái, Trương Huyền tò mò lật sách ra.
“Đây… đây là…”
Vừa nhìn vào, khóe miệng Trương Huyền lập tức giật một cái, vẻ mặt vô cùng quái dị.
Danh Sách Chương: