Truyện Thương Em Luân Hồi Chuyển Kiếp Càng Thương - Vũ Tuyết : chương 1
Nam tử áo bào.
"Tuyết nhi đưa tay đây, đừng làm càn."
"Ta từ tuyết quốc xa xôi gả đến vân quốc để giữ mối giao hảo, thiên hạ thái bình cũng là vì tình yêu ta giành cho ngươi. Đáng thương ngày ta thành hôn cũng là ngày giỗ phụ vương mẫu phi của ta. Phụ vương con gái có lỗi với người."
"Tuyết nhi ta không có hại phụ vương, mẫu phi nàng, nàng đưa tay cho ta."
"Ta vĩnh viễn không tin ngươi nữa, nếu có kiếp sau không hẹn gặp lại."
Nói xong nữa tử áo đỏ gieo mình xuống vách núi.
"Vũ Tuyết, Vũ Tuyết dậy đi, đến đỉnh fanxipang rồi kìa." Tiếng gọi đầy phấn khích của Thủy bên cạnh đánh thức cô dậy.
"Đến nơi rồi à thủy." Giọng cô lạc đi, một giọt nước mắt lăn dài lên má. Cô lắc lắc đầu, vén lại tóc lau đi giọt nước mắt.
Thủy bên cạnh thấy biểu hiện tuyết như vậy sửng sốt:
"Vũ Tuyết bà sao thế? Sao lại khóc? Bà mơ thấy ác mộng à?"
"Không có gì đâu chỉ là giấc mơ quá buồn thôi không phải hiện tại, chúng ta xuống xe để leo núi nào Thủy."
"Oke baby đi nào."
Hai cô gái tầm 23, 24 tuổi mỗi người trên vai đeo một ba lô dắt tay nhau cười tíu tít leo lên núi. Hôm nay thời tiết rất đẹp, nắng nhẹ nhàng, bầu trời quang đãng, trời như này leo núi không quá mệt, cũng coi như không tệ. Hai cô gái đi theo những du khách phía trước vừa đi vừa chụp cảnh, phải mất 4 tiếng mới lên đến đỉnh núi. Tuyết kéo tay thủy đến một cái đình ngồi nghỉ, vừa bước vào trong đình bên ngoài đổ mưa tầm tã, mưa mỗi lúc một to. Tuyết nhìn vách núi phía dưới sâu hun hút, lại thêm trời mưa to dưới đáy vược một màu xám hun hút, bỗng dưng một cảm giác thân thuộc có gì đó nhói ở trong tim cô không rõ ràng.
"Thủy à, tôi thấy có cảm giác rất thân thuộc như đã từng đến đây."
"Bà đùa à, tôi với bà đến đây lần đầu, lấy đâu ra quen."
Một lúc sau trời tạch mưa, trên bầu trời xuất hiện cầu vồng, lúc này đỉnh núi vốn đẹp lại trông giống tiên cảnh.
"Tuyết này, hôm nay tôi sẽ chụp cho bà một abum ảnh cổ trang để đời, thấy như nào?" Thuỷ nhìn Tuyết đưa ra ý kiến, vốn dĩ Thuỷ chụp ảnh rất đẹp lại có tình cảm thân thiết với Tuyết nên cô luôn muốn chụp cho Tuyết cuốn abum độc nhất vô nhị.
"Thế thì quá tuyệt."
Thủy kéo tay cô đi thay đồ, Tuyết mặc váy đỏ hở eo, tay áo dài, cổ hình chữ v, thần thân váy xoè màu đỏ cùng với màu của áo, váy rất hợp với cô vừa mang lại cảm giác hoài cổ, phần giữa chiết eo cũng không quá hở vừa vặn tôn lên vóc dáng, trên đầu đội một chuỗi vòng vắt qua trán, toát lên gương mặt trái xoan, mắt hai mí to, mũi cao, môi chúm chím, da trắng đã đẹp lại càng đẹp, cô lúc này thật khiến người ta khó mà rời mắt nổi, xinh đẹp động lòng người.
Thủy cầm máy chụp thử vài cái rồi xuýt xoa
"Tuyết à gương mặt của bà nếu ở cổ đại có thể được coi là tuyệt sắc gia nhân đó." Thuỷ ngắm nghía gương mặt Tuyết thật kỹ không khỏi xuýt xoa cho nhận xét.
"Thế ở đây thì sao?" Tuyết nhìn Thuỷ cười cười rồi hỏi ngược trở lại.
"Đẹp như ngôi sao, à mà còn hơn thế nữa."
"Bà chỉ được cái chém gió giỏi thôi."
"Mà sao tôi mặc cổ trang bà lại mặc váy hiện đại vậy?"
"Công chúa, công chúa.. người tình rồi, người làm tiểu tô sợ quá, tiểu tô báo cho lục công công để hoàng thượng khỏi lo lắng nhé."
Danh Sách Chương: