Mục Hàn cười lạnh một tiếng: "Thật là buồn cười đến cực điểm! Chồng cô là thứ gì, chẳng lẽ bản thân cô không rõ?"
"Một quân sĩ giải ngũ nghèo rớt mùng tơi, không tìm được cả một công việc tốt, chỉ có thể ăn bám. Mua không nổi nhà, xe cũng không mua được, chỉ sợ tiền tiết kiệm trong thẻ không vượt qua bốn chữ số! Thứ đàn ông như vậy mà cô còn không biết xấu hổ nói hắn ưu tú?"
"Theo tôi thì hắn chính là rác rưởi! Cô lại nói tôi không bằng loại rác rưởi này, ha ha, Tống tiểu thư, không phải cô đang lừa mình dối người sao?"
Mục Hàn kích thích Tống Thanh Ca quá mãnh liệt, vành mắt cô hơi đỏ lên, không nói một lời, quay người muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng cô vừa định đi đã bị Mục Hàn ngăn trở.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mục Hàn ngẩng đầu nhìn cô, uy hiếp nói: "Tống Thanh Ca, hôm nay nếu cô rời khỏi đây thì tôi sẽ lập tức làm công ty Trường Ca của cô sụp đổ! Tin không hả?"
Hiển nhiên công ty Trường Ca Cùng vừa khởi bước không lâu không phải đối thủ của tập đoàn khoa học kỹ thuật Thiên Hành khổng lồ, muốn lật đổ Trường Ca thật sự rất nhẹ nhàng.
Vành mắt Tống Thanh Ca triệt để đỏ lên: "Anh có hèn hạ quá không? Dùng Trường Ca để uy hiếp tôi, bắt tôi khuất phục sao?"
Mục Hàn cười lạnh: "Đúng thì thế nào, tôi dùng Trường Ca để uy hiếp cô đấy, hôm nay nếu cô dám rời đi thì ngày mai tôi sẽ hất đổ công ty của cô!"
Đường Giai Này đứng bên cạnh cảm thấy chuyện này đã phát triển nằm ngoài dự đoán của cô, vội khuyên nhủ: "Mục Hàn, anh đừng vội, cho Thanh Ca một chút thời gian từ từ chấp nhận, không được sao?"
Mục Hàn hừ lạnh một tiếng: "Là cô ta không biết điều, tôi cần gì phải suy xét cảm nhận của cô ta? Ngày nào cũng sống với một thằng rác rưởi, còn xem rác rưởi như bảo bối, thật sự có bệnh!"
Nhưng khi tiếng nói của anh ta vừa dứt thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Nhìn thấy người đến, Tống Thanh Ca không khỏi sững sờ: "... Sao anh lại tới?"
Người vừa tới không phải ai khác, mà chính là Tô Trường Phong. Tô Trường Phong cười cười, "Làm sao, anh không thể tới sao? Chẳng lẽ em còn muốn hẹn hò với người khác?"
Khuôn mặt Tống Thanh Ca đỏ lên, lườm hắn một cái như một nữ sinh, cảm giác an toàn trong lòng tăng vọt: "Trừ anh ra, đời này em không muốn hẹn hò với ai khác."
Thật ra trước đó Tô Trường Phong đã đứng ở ngoài cửa, cho nên hắn nghe rất rõ cuộc đối thoại bên trong.