"Tô tiên sinh, tôi đến xin tội với ngài!" Lâm Thanh Hải nhìn về phía Tô Trường Phong, trầm giọng mà nói.
Thân là thủ lĩnh thành phố Hàng Thành, cha vợ của Thương Long chiến thần bị người ta đánh trọng thương trong khu vực ông ta quản lý, xét về mặt nào đó thì ông ta thật sự khó tránh tội.
Tô Trường Phong lắc đầu: "Trách nhiệm không nằm ở ông, ông không cần như vậy."
Hắn biết chuyện này không trách Lâm Thanh Hải được, dù là khu vực ông ta quản lý, nhưng không có khả năng chu toàn.
Sau đó Tô Trường Phong đơn giản kể lại chuyện xảy ra với Lâm Thanh Hải và Đỗ Khuê ở quyền quán Hắc Sa trước đó.
"Người đánh cha vợ tôi đã bị Vũ Long xử lý. Tôi nói trước với ông để ông chuẩn bị tâm lý."
Lâm Thanh Hải sững sờ: "Vũ Long là... ?"
Tô Trường Phong thản nhiên nói: "Chỉ huy sứ Chiến Vực tây bộ, Tiêu Vũ Long."
Oanh.
Lâm Thanh Hải bị dọa đến suýt không đứng vững.
Dù sao hắn cũng là Thương Long chiến thần, lôi một đàn em bất kỳ nào ra cũng là Đại tướng cấp bậc chỉ huy sứ nơi biên cương.
"Vâng, tôi đã rõ."
Lúc này, Đỗ Khuê nhìn về phía Tống Thế Minh trên giường bệnh, vội hỏi Tô Trường Phong: "Tô tiên sinh, tôi dẫn đội chữa bệnh của bệnh viện Chiến Bộ, mấy vị chuyên gia khoa chỉnh hình đều ở trong đó. Để bọn họ tiếp nhận, trị liệu cho cha vợ của ngài đi."
Mặc dù đội chữa bệnh của Chiến Bộ Hàng Thành không phải tốt nhất trong toàn bộ hệ thống Chiến Bộ Đại Hạ, nhưng trình độ lại cao hơn bác sĩ địa phương rất nhiều.
Để bọn họ tiếp nhận trị liệu cho Tống Thế Minh thì tất nhiên Tô Trường Phong sẽ không còn lo lắng. Phải biết rằng, đội chữa bệnh Chiến Bộ không chỉ có trình độ cao, hơn nữa còn sẽ phân phối một ít loại thuốc đặc hiệu mà một số bệnh viện căn bản không có tư cách tiếp xúc đến.