Truyện Tiệm Hoa Của Tô Anh : chương 12: chán ghét
Tiệm Hoa Của Tô Anh
-
Duy Khách
Chương 12: Chán ghét
Hành động đột nhiên ném ly của Tô Anh nằm ngoài dự kiến của mọi người, ngay cả bản thân Khương Triết cũng bị hành động này làm cho sửng sốt.
Từ nhỏ đến lớn, thật sự là anh chưa từng bị ai làm mất thể diện trước mặt mọi người như thế, ai mà không bám lấy anh, nịnh nọt anh? Huống chi Tô Anh vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, lớn tiếng nói chuyện với anh như thế này cũng là lần đầu tiên.
Càng không có cô gái nào dám bày sắc mặt ra với anh...
Có phải thường ngày anh quá mức dung túng Tô Anh hay không?
Anh thu lại ý cười, sắc mặt lạnh xuống.
Đào Nhiên vừa thấy tình huống này, nháy mắt sáng tỏ, nghẹn lại cười: "Đi đi đi, chuyện vợ chồng son nhà người ta chúng ta không nên chen vào, không tham gia! Lập tức đi thôi!".
Triệu Vũ thả xuôi vai.
Lâm Thành Phong không muốn đi, thật vất vả mới gặp trò hay, vì sao phải đi?
Cũng chỉ anh không có đầu óc, không thấy giám đốc kia đôi mắt thì ngó vào trong nhưng thân thể đã đặc biệt thành thật mà đi ra ngoài sao? Khương Tứ bị bẽ mặt, bọn họ làm quần chúng đứng hóng còn có thể ổn sao? Anh ấy mà trả thù thì chính là ai cũng mặc kệ. À, giả bộ tìm chút việc kéo dài xíu thời gian để ngó thêm thì vẫn có thể...
Khương Triết hơi hạ tông giọng, giống nhue không dám tin tưởng: "Tô Anh?".
Tô Anh hừ một tiếng, không phải cười lạnh, mà đơn giản là phát giận: "Khương Triết, chưa nói tới chuyện anh gạt em về nước sớm, hiện tại lại còn..."
Đào Nhiên, Triệu Vũ, Lâm Thành Phong, thậm chí là giám đốc cùng Lưu Lam đi tới cửa, và đám người phục vụ đứng ở ngoài cửa đều duỗi dài cái cổ: Lại còn cái gì? Lại còn đi tìm gái! Đồ tồi!
Tô Anh nói quá rõ ràng, Khương Triết không ngốc, vừa nghe liền hiểu rõ. Anh nhịn không được nhìn Lâm Thành Phong, cũng không biết Lâm Thành Phong nói gì với cô, mới có thể khiến người ta giận thành như vậy?
Lâm Thành Phong giật thót, lửa lại bén tới trên người anh rồi!
"Không không không, em chưa nói gì cả! Em nói anh chướng mắt mấy người mẫu ất ơ như thế, chẳng hề có hứng thú với bọn họ...... Lời này không sai mà?". Anh nóng nảy lẩm bẩm: "Ai da, tôi nên về nhà tìm Đại ca!".
Đào Nhiên xì một tiếng, lời nói là không sai, đúng đến không thể đúng hơn được nữa! Triệu Vũ đỡ trán, liên tục lắc đầu.
Khương Triết: "À."
Lâm Thành Phong: "Đi nhanh thôi Lý Quốc Bang, chặn cửa làm gì!"
"À à, lập tức đi đây!".
Giám đốc lập tức đẩy Lưu Lam bắt cô đi mau. Lưu Lam chưa từ bỏ ý định, lòng bàn chân như mọc rễ không muốn động. Cô quay đầu lại, thấy cô gái kia bởi vì tức giận mà trợn tròn đôi mắt. Còn Khương Triết, cô chỉ có thể nhìn thấy dáng lưng Khương Triết, cho nên cô không thể nào suy đoán tâm tư Khương Triết, chỉ là...
Cô thật vui sướng khi người gặp họa, Khương Triết cũng không phải là "Bạn trai" bình thường, Khương Triết mà lại xem Tô Anh như "Bạn gái" sao? Không khỏi quá đề cao bản thân rồi! Tô Anh tranh giành tình cảm như vậy, nhúng tay vào chuyện của Khương Triết, rất nhanh sẽ bị ghét bỏ, đến lúc đó... Hừ!
Kết cục có thể của câu chuyện, Lưu Lam cho rằng không cần phải tiếp tục xem nữa, trong lòng cô buông lỏng, chuẩn bị rời đi.
"Lưu Lam không được đi." Ra ngoài dự kiến của mọi người, Tô Anh muốn giữ người lại: "Tạm thời cô không thể đi!".
Khương Triết xoa nhẹ thái dương:"Tô Anh, đừng loạn nữa. Nơi này không phải nơi em nên tới."
Tô Anh nói: "Nếu em không tới, em cũng không biết thì ra anh là loại người này! Anh nói đi, rốt cuộc anh và Lưu Lam có quan hệ gì?".
Khương Triết: "......?"
Đào Nhiên: "Di?".
Triệu Vân: "Ồ!".
Lâm Thành Phong: "Ha?".
Giám đốc Lý Quốc Bang yên lặng kéo tay Lưu Lam đi ra ngoài.
Lưu Lam: "......?".
Ngay sau đó cô vui vẻ: Là màn vừa rồi có tác dụng? Nhưng cô nhìn cảm xúc của Tô Anh vẫn luôn rất bình tĩnh, ngay cả biểu tình kinh ngạc hay bị tổn thương cũng chưa từng lộ qua một chút nào, cô còn tưởng rằng cô ta không trúng kế, sao đột nhiên lại......
Khương Triết: "Em hiểu lầm rồi, anh và cô ta không có chút quan hệ nào." Anh nhìn thời gian: "Đi thôi, đã đến giờ đi ngủ của em, anh bảo tài xế đưa em về."
Tô Anh nghĩ, điều làm cô phiền chán nhất đại khái là khi Khương Triết tỏ thái độ phớt lờ này, anh luôn là như thế, tự phụ đến cuồng vọng, tất cả mọi người đều phải thuận theo ý anh mà làm, ngay cả xử lý cảm tình cũng như thế.
Trong trí nhớ của cô, sau khi kết hôn, lần đầu tiên phát sinh tranh chấp chính là như vậy. Anh bảo cô ngoan đi, đừng làm loạn, hoặc là một cái ôm một cái hôn, cô liền nhịn không được mà thỏa hiệp...
Tô Anh đã sớm chán ghét.
Cô cười một chút, không phải cười Khương Triết, mà là cười chính cô thật ngốc.
"Hiểu lầm? Em không có hiểu lầm, em thấy rõ vừa rồi cô gái kia còn ngồi ở bên cạnh anh, lúc này mới bao lâu mà đã trở mặt không biết người ta?".
Trong mắt Khương Triết lộ ra kinh ngạc, Đào Nhiên nhìn Lưu Lam, bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là cô à."
Triệu Vũ vừa nhìn thì đã nhận ra, chỉ có Lâm Thành Phong ngốc ngếch cái gì cũng không biết, hiện giờ vừa nghe Đào Nhiên nói, nháy mắt mới hiểu được: Thì ra Khương Tứ thật sự ăn vụng bị bắt được, hiện tại lại còn chết không thừa nhận!
Anh nhịn không được kinh hô: "Tứ ca, thì ra anh thật sự chán ghét bé hoa nhài muốn chia tay với cô ấy!".
Cán cân trong lòng Lâm Thành Phong đã sớm nghiêng về phía Tô Anh. Theo anh thấy, Tô Anh im ắng an tĩnh rũ mi ưu thương thật sự rất đáng thương, không giống Khương Tứ, đào hoa lung tung.
Ấn đường Khương Triết nhảy dựng, không kiên nhẫn xua tay: "Sao còn chưa cút?".
Lâm Thành Phong run run một chút, bĩu môi, Đào Nhiên đè lại bờ vai của anh, thấp giọng nói: "Đừng cho là tôi không biết cậu có chủ ý quỷ quái gì, đừng tham gia, cẩn thận bị đánh!".
Còn không phải là không vui vì bản thân vẫn luôn bị Khương Triết đè nặng, nhân cơ hội này mà ném đá sao?
Lâm Thành Phong giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng.
Mặt Lưu Lam tái nhợt, có ý tốt mà giải thích: "Tô tiểu thư, cô thật sự hiểu lầm tôi và Tứ thiếu, chúng tôi không có gì, thật sự!".
Tô Anh càng giận, chỉ vào Khương Triết nói: "Đấy, anh còn dám nói không quan hệ? Anh thật sự xem em là kẻ ngốc sao!".
Lưu Lam nhìn Tô Anh, sau đó nhìn về phía Khương Triết, mang theo vẻ mặt thật xin lỗi em đã tận lực kèm với ánh mắt oan ức.
Tô Anh cảm thấy căn bản Lưu Lam không nên chỉ là một người mẫu nhỏ bé như vậy, quá lãng phí nhân tài, nên đi làm diễn viên đi, vừa diễn liền đạt giải Oscar!
Khương Triết thật sự chưa từng trải qua loại tình huống này, không ít người vì anh mà tranh giành tình cảm, âm thầm phân cao thấp, nhưng mà ai tới trước mặt anh cũng đều thật cẩn thận, giả ngoan ngoãn ngây thơ. Nay cái trò này còn dùng đến cả với anh, thật đúng là thú vị ngoài mong đợi, thú vị!
Anh không giận mà cười: "Em cho rằng ai cũng có thể có quan hệ với anh sao? Là leo lên giường anh, hay là cầm tiền của anh? Bọn họ muốn thì anh sẽ cho à?".
Anh thoáng khom người, nhìn Tô Anh bởi vì tức giận mà đôi mắt ửng đỏ: "Cô ta quá xấu, không xinh đẹp bằng nửa phần bé hoa nhài nhà anh, anh rất chướng mắt."
Tô Anh lui một bước, tránh ra một khoảng cách: "Hoa ngôn xảo ngữ, lại muốn gạt em. Em hỏi anh, anh về nước khi nào?".
Khương Triết: "Mới mấy ngày."
Tô Anh càng khổ sở: "Anh còn muốn giấu em sao? Buổi tối ngày 26 tháng trước rõ ràng em thấy anh ở hầm xe của công ty bách hóa! Khương Triết, chẳng lẽ anh thật sự có anh em song sinh sao?".
Khương Triết nhíu mày, không giận mà uy: "Em đã sớm biết?".
Tô Anh tự giễu cười khẽ, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng nhạt nhẽo: "Vốn dĩ em còn tưởng là mình hoa mắt nhìn lầm. Anh nói anh ở nước ngoài, em liền tin. Mỗi lần em hỏi anh khi nào trở về, mỗi lần anh đều không trả lời em, thậm chí dăm ba câu lại gạt qua. Em tự nói với mình là bởi vì anh quá bận, trong ngoài nước lại lệch giờ quá lớn..."
"Cho đến hôm nay, rốt cuộc em hiểu rõ, thì ra anh là kẻ lừa đảo! Muốn bỏ em, nói một tiếng là được rồi, cần diễn kịch như vậy sao?".
Đến đây, Tô Anh lại chuyển đề tài: "Chỉ cần anh nói, khẳng định em sẽ chúc anh cùng cái cô kia bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm mà! Em là người không rõ lý lẽ như vậy sao?".
Khương Triết: "......"
Mấy người ở đây: "......"
Lời Tô Anh nói quá bất ngờ, thế cho nên Khương Triết cũng có chút phản ứng không kịp, anh xoa xoa cái trán đang giật bưng bưng mà nói: "Anh mặc kệ Lâm Thành Phong nói gì với em, đều quên đi cho anh!".
Lâm Thành Phong chịu oan Đậu Nga: "Tứ ca, em tuyệt đối chưa từng nói anh muốn hưởng Tề nhân chi phúc[1] nha!".
[1] Tề nhân chi phúc: ngày xưa chỉ niềm hạnh phúc từ sự hòa hợp của chính thê và thiếp, ngày nay dùng để đề cập đến cuộc sống vui vẻ khi có vợ bé, bồ nhí ngoài vợ.
Đào Nhiên cho Lâm Thành Phong một cái tát: "Im lặng đi!".
Triệu Vũ: "Tìm chết à."
Lâm Thành Phong: "...... Tôi giải oan cho bản thân cũng không được sao?".
Giám đốc Lý Quốc Bang: Thằng ngốc mắt đui này!
Lâm Thành Phong mới vừa lẩm bẩm một câu, phía sau đột nhiên bay tới một cái bình rượu, anh tránh không kịp, bị nện ở trên lưng. Anh ai da kêu to, nhìn Đào Nhiên khóc lóc: "Đau quá!". Khương Tứ muốn giết người diệt khẩu kìa!
Đào Nhiên: "Xứng đáng!".
Không thấy người ta đang cãi nhau sao? Còn đi cắm một chân vào, không phải muốn gợi đòn là gì?
Vỏ chai rượu rơi xuống thảm dày, cùng với tiếng tức giận của đàn ông vang lên: "Xem đủ chưa? Đều cút đi!".
Lâm Thành Phong "tè ra quần" mà lăn đi.
Trong phòng lại không có người thứ ba.
Khương Triết đi đến trước quầy bar rót hai ly rượu vang đỏ, anh uống trước một ly, lại đảo đảo ly kia, lúc sau mới đưa cho Tô Anh: "Uống không?".
Tô Anh lắc đầu: "Không uống."
Anh cười một chút, lắc đầu, đi đến trước sô pha rồi ngồi xuống, giống như tùy ý mà nói: "Lá gan Lâm Thành Phong càng lúc càng lớn, lại dám đưa em tới nơi này."
"Em không thể tới sao?".
"Không phải không thể, mà là nơi này không thích hợp với em."
Tô Anh hỏi: "Vậy vì sao anh tới?".
Khương Triết: "Chúng ta không giống nhau, Anh Anh."
Tô Anh: "Ý của anh là vì anh là đàn ông có thể gặp dịp thì chơi, mà em là phụ nữ nên phải tam tòng tứ đức?".
Khương Triết xoay người ngồi vào bên cạnh Tô Anh, Tô Anh dịch qua tạo khoảng cách thật dài. Anh gõ gõ lên ly rượu vang đỏ, cũng không để ý.
Anh bất đắc dĩ: "Tô Anh, chỉ là anh không muốn có người phá hư thứ tốt đẹp nhất mà em đang có."
Muốn nói Tô Anh ghét nhất điểm nào ở Khương Triết, chỉ sợ cũng là giống như bây giờ. Bất luận cô phát hiện anh đã làm gì, bất luận anh có lý hay không, cô đều rất khó tìm ra một tia khẩn trương cùng lo lắng trên mặt anh. Anh sẽ tức giận, sẽ phát hỏa, sẽ nói, sẽ cười, nhưng sẽ không sợ hãi.
Tựa như lúc trước cô nhắc tới chuyện ly hôn với anh, anh cũng chỉ bình tĩnh bảo cô hãy suy xét kĩ càng.
(Beta: Tết thiếu nhi nên up sớm cho các nàng đọc đỡ buồn nà ❤ Ai được đi chơi thì đi chơi, ai ở nhà thì đọc truyện với mình! Dù sao thể xác mình lớn mà tâm hồn vẫn nhỏ là được rồi các nàng nhỉ? 😁😁)
Danh Sách Chương: