Truyện Tiệm Hoa Của Tô Anh : chương 46: huấn luyện đặc biệt
Tiệm Hoa Của Tô Anh
-
Duy Khách
Chương 46: Huấn luyện đặc biệt
Beta: heka
“Không cần nói nữa, anh đã từ chối.”
Khương Triết giải quyết rất dứt khoát, chuyện này cứ như vậy mà làm. Anh cực kì không muốn gặp Tề Duyệt, trừ phi là việc tất yếu, huống hồ đây cũng chỉ là bữa tiệc giả dối trên danh nghĩa? Một cô gái mà thôi, nếu không phải ông nội nhìn trúng lại còn vô cùng yêu thích cô ta, anh cũng không để cô ta vào mắt.
Anh cười khẽ, đưa tay xoa xoa trán Tô Anh: “Còn không bằng dành nhiều thời gian cho bé hoa nhài.”
Câu nói đó thành công chọc Lâm Thành Phong phải run rẩy, hai cánh tay ôm lấy nhau tìm sự ấm áp, “Ai da thôi đi, buồn nôn chết đi được!”
Đào Nhiên ‘ha ha’: “Tôi cũng cảm thấy mình có chút cô đơn.”
Triệu Vũ đá Lâm Thành Phong: “Đừng run nữa, phiền quá!”
Lâm Thành Phong liếc nhìn anh một cái, nghi ngờ khẽ lẩm bẩm: “Em nói này Nhị ca, anh như vậy là do trong lòng tích tụ nhiều lửa giận mà không có chỗ để phát tiết nên mới trút lên người em có đúng không? Sao không chạy đi tìm Tiểu Ngọc của anh đi!”
“Mẹ! Cậu cút lại đây cho tôi!”
Triệu Vũ không nói hai lời, một tay nắm lấy cổ áo của Lâm Thành Phong kéo anh ta ra ngoài, Lâm Thành Phong sợ tới mức la to: “Tứ ca cứu mạng!”, “Anh Anh cứu anh!”, “Em sai rồi, em sai rồi!”. Giãy giụa muốn ôm lấy đùi Khương Triết lại bị anh ấy dễ dàng tránh đi.
Đào Nhiên xem kịch vui: “Đáng đời!”
Tô Anh nhìn đến mức buồn cười, không nhịn được mở miệng: “Anh Triệu Vũ…”
Lâm Thành Phong thảm thương: “Anh Anh….” Muốn nói rồi lại thôi.
Triệu Vũ nhịn không được nhìn sang Tô Anh, khẽ nhíu mày: “Bé hoa nhài, em đang nói giúp cho thằng nhóc thối này sao?
Tô Anh lắc đầu: “À, em định nói là anh ra tay nhẹ chút.”
Đào Nhiên ‘phì’ một tiếng, không nhịn được cười ha ha lên! Lâm Thành Phong khóc lớn: “Anh Anh, em bị dạy hư rồi!”
Triệu Vũ cong môi, trong mắt có chút ý cười.
Tô Anh cũng cảm thấy chính mình cùng với bọn Triệu Vũ, Đào Nhiên tiếp xúc vài ngày, hình như đúng là có một chút…. chút hư hỏng.
Triệu Vũ nói muốn đánh Lâm Thành Phong cũng không phải đơn phương đánh, mà chính là đôi bên thật sự đánh nhau, chỉ có điều Lâm Thành Phong so về quyền cước công phu đều kém hơn Triệu Vũ, cho nên trên hình thức là đánh tay đôi công bằng, nhưng kết quả lại là Lâm Thành Phong bị đánh đến thảm hại, đương nhiên anh ta cũng không quá kém cỏi, ít ra còn có thể lưu lại vài nắm đấm trên người Triệu Vũ, cũng xem như là anh ta sống không uổng phí.
Lâm Thành Phong bị đánh đến mức luôn miệng kêu đau, lại còn bị Triệu Vũ uy hiếp, bắt nạt ở bên tai, cảnh cáo: “Về sau không được nhắc đến bất kỳ người phụ nữ nào ở trước mặt tôi, nghe rõ chưa?”
Lâm Thành Phong nằm trên mặt đất, ngạc nhiên hỏi: “……Hả? Anh bỏ Tiểu Ngọc rồi?”
Triệu Vũ lại tát một cái lên đầu Lâm Thành Phong, giọng nói lạnh lùng: “Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, nhớ kĩ lời tôi nói là được.”
Lâm Thành Phong ‘hừ’ một tiếng, nói: “Tại sao chứ, phụ nữ bên anh vốn dĩ rất nhiều, cứ cách hai ba ngày lại đổi một người, hiện tại lại không cho người ta nhắc đến? Anh muốn hoàn lương à?”
Triệu Vũ dương cánh tay ra, Lâm Thành Phong ngay lập tức: “Được được được, không nhắc thì không nhắc!”
Yêu cầu của Triệu Vũ, Lâm Thành Phong xem ra cũng không thể hiểu được, không biết là đang phát điên cái gì.
Nhưng anh nhìn bộ dáng của Triệu Vũ như một tên thổ phỉ, giận cũng không dám nói gì, T-T
Khương Triết dẫn theo Tô Anh đi xuống tầng hầm.
Đây là lần đầu tiên cô đến chỗ này, phát hiện nơi này không chỉ rất lớn mà còn có rất nhiều thiết bị giải trí và thiết bị tập thể hình.
Lâm Thành Phong đầu tóc rối bời muốn đánh bi-a, Đào Nhiên đánh cùng với anh ta, hai người bắt đầu cá cược, trong chốc lát Triệu Vũ cũng gia nhập, về việc họ cá cái gì thì Tô Anh không thể nào biết được, cô được Khương Triết dẫn đến một sân tập khá trống trải.
“Anh sẽ tấn công em, em phải cố tìm cách để né tránh anh. Biết chưa?”
Khương Triết trực tiếp làm sáng tỏ ý tứ của mình, trong sự bình tĩnh toát ra vẻ lạnh lùng. Anh cởi bỏ ống tay áo, vén lên đến chỗ khuỷu tay, trên cổ áo cũng cởi ra ba nút, có thể thấy rõ ràng dưới cổ áo là xương quai xanh trông rất gợi cảm.
“Cẩn thận đấy, anh sẽ không nương tay.”
Tô Anh cảm thấy rất khẩn trương, cô thậm chí còn vô thức lùi về phía sau một bước — ngay cả khi đêm qua Khương Triết hôn môi cô, cô vẫn có thể e thẹn mà nhắm mắt lại. Giờ phút này, cô lại cảm thấy hơi sợ hãi.
Tô Anh nói: “Nhưng em chẳng biết gì cả.”
Khương Triết vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm như cũ: “Những người muốn gây tổn thương cho em cũng sẽ không cho em thời gian chuẩn bị.”
Tô Anh nhíu mày: “Được, em biết rồi.”
Khương Triết lại nói: “Mặc dụng cụ bảo vệ vào.”
Dụng cụ bảo vệ rất đơn giản, chỉ có thể bảo vệ cho phần khuỷu tay, đầu gối và eo. Tô Anh cầm thiết bị bảo vệ lên, giật giật, cũng không nặng lắm, tuy vết thương trên cánh tay cô vẫn chưa lành hẳn nhưng vận động đơn giản hẳn là sẽ không có vẫn đề gì, “Em không thể để cho anh bắt được, đúng không?”
Khương Triết đột nhiên nhớ đến buổi tối không lâu trước đây, những lời nói xấu xa của người đàn ông kia khiến anh rất tức giận, bé hoa nhài của anh làm sao có thể để cho loại cặn bã như vậy vũ nhục?
“Em không chỉ tránh né để anh không bắt được, mà còn phải đánh trả anh, nhưng cũng cần phải cẩn thận….”
Tô Anh chỗ hiểu chỗ không.
Khương Triết đã duỗi cánh tay sang bắt lấy bả vai của cô, Tô Anh liên tục lùi về phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Khương Triết dùng chân chặn lại. Tô Anh tránh không kịp liền ngã xuống mặt đất!
Khương Triết từ trên cao nhìn xuống cô: “Đứng lên.”
Tô Anh cắn răng đứng lên.
Khương Triết lại ra tay lần nữa.
Ban đầu Tô Anh không nghĩ đến chính mình sẽ quá chật vật, nhưng Khương Triết thật sự quá tàn nhẫn. Anh nói sẽ không nương tay thì thật sự không nương tay chút nào, Tô Anh không hề có bản lĩnh, gần như liên tục bị đánh bại! Còn có cái anh gọi là cẩn thận, chính là phải cẩn thận với ma trảo của anh...
Anh cũng không có tránh né, luôn chọn những lúc cô chưa chuẩn bị sẵn sàng mà chạm một chút vào khuôn mặt, môi, tai, eo….. Thậm chí còn thiếu chút nữa anh đã chạm được vào ngực cô. May mắn cô đã té ngã lộn nhào để tránh thoát, rõ ràng là mang bộ dáng lạnh lùng, nhưng động tác lại lưu manh đến như vậy!
Tô Anh bị anh bắt nạt tàn nhẫn không thương tiếc, thậm chí quên cả đau.
Khương Triết thì lại gần như chả có gì thay đổi, giọng nói cũng không có chút dao động: “Đá chân của anh làm cái gì? Không biết điểm yếu ớt nhất của đàn ông nằm ở đâu sao?
“...”
“Hàm răng, móng tay, sao không dùng?”
“...”
“Đôi mắt của anh đang ở ngay trước mặt em, nên làm như thế nào?”
“…”
“Trên cơ thể chỗ nào yếu ớt nhất cũng không biết sao?”
“…”
Khương Triết đúng là một giáo viên giỏi, anh vô cùng nghiêm túc dạy cho cô như thế nào để tự vệ, lãnh khốc mà tuyệt tình. Vậy là Tô Anh lại không còn thấy sợ hãi, bị bắt nạt không biết bao nhiêu lần, lúc này cô lại bị người đàn ông siết chặt cổ từ phía sau một lần nữa, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Những bài học vừa rồi đều đã quên?”
Chân của cô bị khoá trụ, cổ bị giữ lại, sức lực không đủ mạnh, kết quả là chỉ có thể đưa tay chịu trói, lúc này cô cảm nhận được sức mạnh thật sự chênh lệch nhau quá nhiều. Khương Triết chỉ dùng một tay đã có thể tuỳ ý chơi đùa mình, cô lại không hề có sức phản kích, anh có thể dễ dàng tránh hết các lần đánh của cô, giống như có thể dự đoán trước được cô sẽ ra tay như thế nào.
Người đàn ông này…
Tô Anh đột nhiên phát lực, đầu dùng sức hất về phía sau một cú! Khương Triết ngã đầu ra sau tránh né, Tô Anh dùng khuỷu tay đánh vào bụng Khương Triết, làm cho anh buông tay, Tô Anh trực tiếp nhảy ra phía trước, đánh vài đường rồi lăn ra xa Khương Triết.
Dáng vẻ Tô Anh lúc này rất chật vật, quần áo hỗn độn, trên trán và chóp mũi lúc này đã đầy mồ hôi, tóc tai cũng rối xù, đôi môi mím chặt, duy chỉ có đôi mắt cô vẫn sáng ngời như lúc ban đầu!
Không có tức giận, không có oán hận, không có hiểu lầm, chỉ có nụ cười rạng rỡ thỏa mãn sau khi hai người cuối cùng cũng hòa nhau một ván..
Cô cũng không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài của mình, ngược lại còn vô cùng dẻo dai.
“Bốp bốp bốp!” Đào Nhiên vỗ tay, “Bé hoa nhài, không tồi nha.”
Lâm Thành Phong cũng vỗ tay chan chát, vốn dĩ bọn họ chơi ở phía bên kia, vô thức lại bị hấp dẫn đi sang đây, “Anh Anh cố lên! Anh Anh cố lên!”
Triệu Vũ: “So ra còn lợi hại hơn Tiểu Lâm Tử.”
Lâm Thành Phong không phục: “...Sao lại lợi hại hơn so với em? Chẳng lẽ em còn đánh không lại bé hoa nhài hay sao?!”
Triệu Vũ liếc mắt nhìn anh ta một cái, khinh thường: “Nếu cậu có được một nửa nghị lực của bé hoa nhài, bây giờ cậu sẽ không yếu đuối như vậy.”
Khương Triết xoa xoa bụng, vừa rồi một chiêu kia thật sự làm anh hơi đau, có chút ngạc nhiên.
Thật muốn nói tiếp, Tô Anh càng ngạc nhiên hơn anh, bởi vì cuối cùng cô cũng đánh trúng Khương Triết. Cô cảm thấy rõ được ‘tâm của thực vật’ đột nhiên tụ lại ở khuỷu tay, vốn dĩ sức lực mềm như bông, đánh ra cũng không đủ làm người khác đau của cô thế nhưng lại thật sự có thể làm cho Khương Triết buông lỏng cô ra!
Trong nháy mắt kia cảm thấy thật kỳ diệu, làm cô vừa vui mừng vừa kinh ngạc! — Cô nghĩ là đã thành công!
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, sau đó ngay lập tức sức mạnh kia liền biến mất.
Cô loạng choạng đứng lên từ mặt đất, khuôn mặt vốn luôn lạnh nhạt của Khương Triết lúc này rốt cuộc có chút nét cười, lần đầu tiên khích lệ cô: “Không tệ.”, lại nói tiếp: “Hôm nay tới đây thôi!”
Rốt cuộc Tô Anh cũng có thể thả lỏng, trước đó còn có thể chống đỡ, nhưng vào lúc này, cả người cô không còn chút sức lực, thất tha thất thiểu, thiếu chút nữa té ngã!
Khương Triết tiến lên hai bước, Tô Anh ngã vào trong lồng ngực anh.
“Nghỉ ngơi đi.”
Cô khẽ ‘ừm’ một tiếng, lẩm bẩm: “Em muốn ăn cơm chiều, em không còn chút sức lực nào.”
Khương Triết đáp: “Ừ.”
Anh bế ngang cô lên, ra khỏi tầng hầm.
Chính chủ đi rồi, ba người Triệu Vũ, Đào Nhiên và Lâm Thành Phong tiếp tục tụ lại đánh bi-a một lát, đánh đánh, cuối cùng vẫn cảm thấy không còn hứng thú như vừa rồi, rất nhàm chán.
Đào Nhiên hỏi: “Lát nữa lập tổ chơi bài?”
Triệu Vũ nhướng mày, không phản đối.
Lâm Thành Phong nói: “Không thú vị.”
Xem ra ý kiến của Lâm Thành Phong cũng chẳng là gì với bọn họ, Đào Nhiên nói: “OK, tôi sẽ kêu thêm vài người.”
- --
Tề Duyệt thật sự bị Khương Triết lạnh nhạt tuyệt tình làm cho tức giận không nguôi.
Cô cùng Khương Triết bởi vì gia thế tương đồng nên từ nhỏ đã quen biết nhau. Cô cũng thật sự thích Khương Triết, ngoại hình đẹp, năng lực xuất chúng, gia thế không tầm thường, vô cùng xứng đôi. Bản thân cô cũng đặc biệt nỗ lực làm cho mình trở nên ưu tú, hy vọng Khương Triết có thể chú ý đến, nhưng vì sao bọn họ lại càng ngày càng cách xa nhau?
Còn có cô gái tên Tô Anh kia, thế mà ngay cả Triệu Vũ, Đào Nhiên đều bảo hộ cô ta! Lại còn từ chối lời mời của cô!
Cô đứng thẳng dậy, một cô gái trẻ gọi điện thoại đến: “Chị Tề Duyệt, chị biết không, nghe nói buổi tối nay đám người Triệu Vũ cũng Đào Nhiên đến Bách Nhạc Môn chơi. Hai người họ thân với Khương Tứ như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ đi cùng nhau!”
Tề Duyệt ‘ừ’ một tiếng: “Tin tức này ở đâu ra?”
Người nọ đáp: “Là bạn trai của em, Đào Nhiên gọi anh ấy. Nhưng mà chị Tề Duyệt, chị cũng đừng nói là em báo nha, bằng không hai chúng em sẽ lại cãi nhau!”
Tề Duyệt mỉm cười nói: “Ừm, chị biết rồi.”
Danh Sách Chương: