Truyện Tiệm Hoa Của Tô Anh : chương 53: thích một người là sai sao?
Tiệm Hoa Của Tô Anh
-
Duy Khách
Chương 53: Thích một người là sai sao?
Beta:如意 Như Ý
“Là một cô gái cùng một đám đàn đông đang đuổi theo anh ta.”
Lão ngô đồng vừa nói, đại khái là Tô Anh có thể biết Lâm Thành Phong bên kia là chuyện như thế nào. Không cần phải nói, người có thể chấp nhất với Lâm Thành Phong như vậy, khẳng định là Lâm San!
“Không sao, chỉ cần không gây ra chuyện lớn gì, không bị thương thì cứ mặc bọn họ đi.”
Tô Anh không có tâm tư hỏi đến tình cảm rối rắm trước đây của Lâm Thành Phong cùng Lâm San
Cô lắc đầu, trở về tiệm hoa tươi.
Nhóm hoa tươi vẫn đangcòn tranh chấp không thôi xem ai là lão đại. Phe bách hợp cùng phe thủy tiên đã gây gổ đến túi bụi, rất có khí thế như muốn đánh một trận. Tô Anh lại tỏ vẻ bất đắc dĩ, không để ý tới chúng nó.
Cô chuẩn bị đi chợ mua chút đồ ăn. Đã nói muốn mời cả nhà Lưu Vận lại đây ăn cơm, cô cũng nên chuẩn bị một chút.
Vốn chỉ là đơn thuần đi mua đồ ăn, Tô Anh lại không nghĩ tới sẽ gặp được Lâm Thành Phong.
Hắn chạy lung tung một vòng, lại chui vào chợ bán thức ăn nhiều người hỗn tạp. Bước chân anh nhanh chóng lại linh hoạt, lạng lách luồn cuối, tròng mắt đảo quanh, đang tìm kiếm nơi tiếp theo có thể trốn được. Thế cho nên khi anh đột nhiên thấy Tô Anh ở trước sạp bán đồ ăn, anh còn kinh ngạc hơn cả Tô Anh rất nhiều!
“Anh Anh!”
Chàng trai vì chạy vội mà sắc mặt ửng đỏ không biết xông ra từ đâu, tóc đen trên trán anh hơi rối loạn và mướt mồ hôi, đôi mắt lại vẫn sáng rõ như thường, khuôn mặt tuấn mỹ vô song. Đôi môi mỏng của anh hơi hơi hé mở thở dốc, ngực phập phồng không chừng, cổ áo rộng mở, thoạt nhìn lại cực kỳ gợi cảm mê người…
Ánh mắt của rất nhiều anh trai, chị gái lập tức hướng lại đây, nhìn Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong chỉ làm như không thấy, đôi mắt sáng rõ nhìn Tô Anh, phảng phất như gặp được ân nhân cứu mạng, lập tức xông tới ôm chặt Tô Anh. Tô Anh kinh ngạc, Lâm Thành Phong thì khóc rống hô to: “Anh Anh ơi~~!”
Bi thảm như vậy, làm Tô Anh cảm thấy cứ như bản thân không sống được bao lâu nữa.
Cô đẩy chàng to con kia ra, nói: “Sao anh lại chạy tới nơi này?”
Lâm Thành Phong có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nghĩ đến đám người đang đuổi theo ở phía sau, anh vội nói: “Không có thời gian, đợi chút nữa sẽ giải thích với em! Chúng ta chạy trước đã…”
Hắn ôm lấy cánh tay Tô Anh, lôi kéo cô lập tức chạy đi. Trong tay Tô Anh còn cầm giỏ rau, đồ ăn cũng chưa kịp mua gì, giờ phút này bị kéo chạy đi như điên, thật muốn cạn lời: “Em đâu liên quan gì anh, sao em lại phải chạy chứ?”
Lâm Thành Phong nghẹn một lúc lâu, lên án: “Anh Anh, sao em có thể nhẫn tâm như vậy!”
Cô đi theo Lâm Thành Phong chạy nghiêng chạy ngã: “… Em còn phải mua đồ ăn mà.”
“Đồ ăn quan trọng hay là anh quan trọng?!”
“Đồ ăn!”
“…”
Chạy thẳng ộth đường, mấy người ông mặc tây trang ở phía sau cũng theo đuổi không bỏ: “Phong thiếu, cầu xin ngài đừng chạy nữa!”
“Phong thiếu, ngài theo chúng tôi trở về đi!”
“Đúng vậy Phong thiếu, thật là chạy không nổi nữa…”
“Mỗi ngày đều phải chạy ba con phố, Phong thiếu ngài không mệt nhưng chúng tôi đều mệt lắm rồi…”
“……”
Tô Anh nhìn thoáng qua phía sau, không thấy Lâm San. Lâm Thành Phong này chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, Lâm San nhỏ yếu như vậy, giờ phút này khẳng định là bị bỏ xa ở phía sau.
“Tô Anh, giao lộ quẹo trái.” Lão ngô đồng đột nhiên lên tiếng, Lâm Thành Phong vốn đang chạy thẳng một đường đột nhiên bị Tô Anh lôi kéo quặt ngang.
Tô Anh: “Bên này!”
Lâm Thành Phong nháy mắt cười tủm tỉm đi theo: “Vẫn là Anh Anh tốt nhất!”
Tô Anh bĩu môi, không tốt mà còn muốn lôi kéo cô cùng nhau chạy trốn chắc.
Vừa tới đầu hẻm nhỏ tiếp theo, lão ngô đồng lại lên tiếng: “Bên phải, rồi bên trái, bên kia có một phố ăn vặt, các cô có thể thừa dịp nhiều người mà cắt đuôi những người phía sau.”
Có lão ngô đồng làm bản đồ sống, Tô Anh cùng Lâm Thành Phong cứ như được hack, càng ngày kéo ra khoảng cách càng xa với những người đằng sau, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng những người đó nữa, Lâm Thành Phong đảo khách thành chủ, lôi kéo Tô Anh trốn vào một nhà nhà hàng nhỏ.
Anh vung tay lên, gọi một phần thịt hầm, một phần giò heo, một phần mao huyết vượng [1], một phần… Đồ ăn quá nhiều, có vẻ như muốn săn sụp luôn nhà hàng nhỏ của người ta.
[1] Mao huyết vượng: sử dụng máu vịt như là thành phần chính, hương vị cay. Nó có nguồn gốc từ Trùng Khánh, phổ biến ở Trùng Khánh và Tây Nam Trung Quốc, là một món ăn truyền thống nổi tiếng.
Tô Anh ôi ôi ôi vài tiếng, ngăn anh lại: “Trước hết nhiêu đây thôi, không đủ lại gọi tiếp.”
Anh liếm liếm môi: “Ừ.”
“Anh nhịn đói nhiều ngày à?”
“Ăn chứ, anh có tiền như vậy, sao lại để bản thân đói chứ!”
“…”
Tô Anh nghẹn một lúc lâu, Lâm Thành Phong rút hai đôi đũa ra, dùng khăn giấy lau lau, đưa một đôi tới trước mặt Tô Anh, cười tủm tỉm, không hề có chút ghét bỏ, hay làm cao gì cả.
Tô Anh nhịn không được hỏi: “Mà anh sao vậy? Từ mấy ngày hôm trước đi ra ngoài chơi liền không còn thấy anh đâu.”
Nói đến hai ngày trước, Lâm Thành Phong nhăn nhó giống như ăn khổ qua: “Đừng nói nữa! Anh sắp bị Lâm San làm cho tức chết rồi!”
Lúc này Tô Anh mới hiểu, thì ra ngày hôm đó không phải Lâm Thành Phong biến mất đi chỗ nào chơi, mà là bị Lâm San bắt được qua đi. Lâm San biết được tin Lâm Thành Phong sẽ đi Bách Nhạc Môn chơi từ Tề Duyệt, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng chờ anh chui đầu vô lưới. Mới vừa đến trong chốc lát, anh đã bị mấy người đàn ông cao to đóng gói mang đi!
Tô Anh nghĩ, khẳng định là Lâm Thành Phong trốn Lâm San đến quá kĩ, cô ấy không thể không nghĩ cách đặc biệt một chút để ở được ở cạnh Lâm Thành Phong một chút.
“Đâng giận chính là cái gì em biết không? Triệu Nhị kia nhìn thấy anh bị bắt cóc mà không hé một tiếng nào cả!” Lâm Thành Phong lên án.
Tô Anh: “Ặc…… sao anh ấy có thể như vậy! Quá tệ rồi!”
Lâm Thành Phong oán giận: “Đúng vậy đúng vậy! Anh thấy Triệu Nhị khẳng định là lấy việc xông trả thù riênh, bởi vì anh từng chèn ép anh ấy, nên trút giận lại! Người này thật sự quá xấu xa rồi!”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?”
Sau đó anh bị bắt ở chung với con bé Lâm San kia hai ngày. Trong khi anh vẫn luôn tìm cơ hội tránh thoát khỏi ma chưởng, đáng tiếc con nhóc kia vì đối phó với anh, bất cứ lúc nào bên cạnh người cũng đều mang theo ít nhất mười tên vệ sỹ! Đã vậy tất cả những tên vệ sỹ đó còn đều là người của Triệu Nhị, thật sự siêu cấp quá đáng! “Em nói xem, vì sao Triệu Nhị giúp đỡ một người ngoài mà không giúp anh chứ?”
Tô Anh: “… Có lẽ là anh ấy bị chấp nhất cùng nhiệt tình của Lâm San làm cho cảm động chăng?”
“Sao có thể? Lần trước Phán Phán gì đó quỳ trước mặt anh ấy cũng chưa thấy anh ấy có nửa điểm do dự, động vật máu lạnh kia, chờ về sau anh có cơ hội… Hừ!” Anh tức giận đến thiếu chút nữa bóp nát chén trà.
Tô Anh gãi gãi lỗ tai: “Kỳ thật, nếu anh thật sự không có gì với Lâm San, có thể nói rõ với cô ấy…”
Cảm xúc của Lâm Thành Phong không còn căm hận và bất đắc dĩ như giây trước, anh nhàn nhạt, mặt mày thâm thúy: “Em biết đó, có vài người hãm sâu trong tình yêu liền thích lừa mình dối người. Họ biết rõ bạn không hề có chút ý tưởng gì với họ, càng không thể phát sinh gì nhưng họ vẫm ôm kỳ vọng, cứ chờ mong cơ hội không tồn tại được một phần vạn kia có thể trở thành sự thật.”
Tô Anh im lặng, cô không nghĩ tới Lâm Thành Phong sẽ đột nhiên nói ra lời như vậy tới. Xem ra anh nhìn rõ và biết rằng bản thân cùng Lâm San vĩnh viễn không có khả năng, cho nên thái độ của anh mới có thể kiểu tránh còn không kịp như vậy.
Rốt cuộc là người ngoài, cô không tiện nói thêm gì nữa.
Người phục vụ bưng thịt hầm lên trước cùng với cơm. Mình Lâm Thành Phong ăn hơn phân nửa, thoạt nhìn có vẻ anh thật sự đói bụng, xì xụp ăn có vẻ rất ngon, lại trở về dáng vẻ cợt nhã trước đó.
- --
Lâm San thật sự rất thích Lâm Thành Phong. Từ khi còn nhỏ, lần đầu tiên đi đến Khương gia, sau khi ở Khương gia thấy được nụ cười tươi ấm áp như mặt trời của Lâm Thành Phong, cô liền không thể quên được anh. Cô nằm mơ đều muốn gả cho anh, trở thành vợ anh, cùng anh sống hết quãng đời còn lại.
Nhưng cô không rõ, vì sao Lâm Thành Phong lại không thích cô? Là cô không đủ xinh đẹp, không đủ thông minh, hay là không tốt? Từ nào, anh không còn có dịu dàng cười với anh.
Đứng ở cửa nhà hàng nhỏ, Lâm San nhìn Lâm Thành Phong vừa nói vừa cười với Tô Anh.
Giờ khắc này, cô rất khổ sở.
“Anh Thành Phong.” Cô thở phì phì đi qua: “Vì sao muốn trốn tránh em! Chúng ta không thể giống như trước kia sao? Trước kia rõ ràng anh đối với em rất tốt…”
Động tác của Lâm Thành Phong hơi ngừng lại.
Tô Anh nhìn nhìn vẻ mặt khổ sở của Lâm San, cô đứng lên: “…Tôi đi mua đồ ăn.”
“Không cần.” Lâm San nâng nâng cằm, duy trì chút kiêu ngạo của cô: “Cô ngồi đi, vốn dĩ chuyện tôi thích anh Thành Phòng cũng không phải chuyện gì xấu hổ!”
Tô Anh: “…” Nhưng cô xấu hổ nha.
Lâm Thành Phong gác đũa, hết muốn ăn.
Anh ngồi dựa vào trên, nhìn Lâm San: “Lâm San, em về đế đô đi.”
Lâm San khổ sở: “Anh Thành Phong, vì sao anh lại thay đổi? Anh nhất định phải đối với em như vậy sao? Chúng ta không thể giống như trước đây sao? Cho dù anh không thích em, cũng không cần trốn tránh em như vậy chứ!”
Nhìn Lâm San như vậy, lại liên tưởng đến ba năm sau, đột nhiên Tô Anh hơi hiểu được vì sao Lâm Thành Phong lại lạnh nhạt và tránh mé như vậy với Lâm San. Nếu Lâm Thành Phong vẫn đối xử với Lâm San như trước, cười đùa hi ha, chỉ sợ Lâm San sẽ càng ngày càng sa vào trong đó, cho rằng bản thân và Lâm Thành Phong là có khả năng, không cách nào tự kềm chế. Nguyên nhân chính là vì Lâm Thành Phong hiểu Lâm San, biết tính cách bướng bỉnh của cô ấy, cho nên từ lúc bắt đầu liền cự tuyệt cô ấy, không muốn cho cô ấy một chút vọng tưởng nào.
Đôi mắt Lâm Thành Phong hơi hơi nheo lại, trên khuôn mặt tuấn lãng sáng sủa của anh là nghiêm túc hiếm có: “Lâm San, em thông minh từ nhỏ, cần gì phải giả ngu? Anh nói anh đối tốt với em là bởi vì em là em gái của Khương Tứ thì cũng chính là em gái của anh, giữa chúng ta căn bản là không có khả năng gì khác!”
Đôi mắt Lâm San ướt át, chậm rãi liền trở nên đo đỏ. Cô hồi tưởng đến trước đây, xác thật, hình như là sau khi cô thổ lộ với Lâm Thành Phong bị cự tuyệt, anh liền bắt đầu trốn tránh cô. Mỗi lần được nghỉ cô đến đây chơi, Lâm Thành Phong hoặc là không trở về nhà, hoặc là ra nước ngoài. Khoảng thời gian dài nhất mà cô không gặp được anh lên tới hai năm. Anh thật sự nhẫn tâm, muốn xa cách một người, không hề có chút mập mờ.
Lâm San nói: “Em thích anh là sai sao?”
Lâm Thành Phong hỏi lại: “Anh không thích em, có sai à?”
Danh Sách Chương: