Truyện Tiên Nghịch : chương 172: tử hải nghi điểm
Tiên Nghịch
-
Nhĩ Căn
Chương 172: Tử hải nghi điểm
Thậm chí có thể nói, lúc này hắn tạm thời đã được giải trừ phong ấn. Hai mắt hắn lóe lên quang mang yêu dị, đôi tay nhanh chóng đưa lên, sau đó kéo mạnh xuống một cái.
Lập tức một đạo khe hở không gian liền xuất hiện bên trên hắn. Trong nháy mắt khi khe hở này xuất hiện, từng đợt sương mù màu xám từ bên trong đó tỏa ra.
Đám sương mù màu xám này Vương Lâm quá quen thuộc. Hắn liếc mắt một cái thì nhận ra ngay, đây chính là tầng sương mù dày đặc ngoài thần thức tử hải.
Lúc này bên trong những mảnh vỡ màu đỏ đang phiêu tán bốn phía liền tỏa ra hồng quang, một lần nữa hóa thành vô số phân thức đánh tới hồng phát nam tử. Nếu để những phân thức này đánh trúng, vậy mọi cố gắng trước đây đều thành công cốc.
Hai mắt hồng phát nam tử ẩn hiện hàn mang. Hắn tuyệt không cho phép những phân thức này phong ấn mình một lần nữa. Sau khi xé mở không gian, tay phải hắn vươn ra, trong miệng quát khẽ:
- Đồ Ti đã chết, ta lấy tên Thác Sâm, gọi về vũ khí bổn mệnh của tộc ta, Diệt Tinh Mâu, hiện!
Hắn vừa dứt lời, lập tức một cây trường mâu màu đen như hắc long từ trong sương mù màu xám phóng ra. Khi xuất hiện trước mặt hắn, trường mẫu có hơi sững lại, nhưng rồi lập tức rơi xuống tay hồng phát nam tử.
Trong nháy mắt người này vừa cầm trường mâu, một trận âm thanh như sét đánh đột nhiên ầm vang. Ngay sau đó thông thiên thạch trùy dưới chân hắn lập tức vỡ vụn, chất thành một tòa núi nhỏ.
Thân thể người này vẫn lơ lửng trên không như cũ, trong mắt lóe lên vẻ cuồng ngạo, đối với hồng mang đang đánh tới coi như không thấy, trường mâu trong tay đảo qua một cái, lập tức những phân thức đang bay tới này toàn bộ bị ngăn lại bên ngoài mười trượng.
Sau đó người này nắm trường mâu, thân thể nhoáng lên, nhảy vào bên trong cái khe không gian. Mười người bọn Đóa Mục, nhất là lão giả cùng Vương Lâm giao dịch, hai mắt bỗng nhiên lộ vẻ khẩn trương, không nói một lời, vội vã theo sau.
Ngay khi đi qua bên người Vương Lâm, lão giả liếc hắn một cái, hơi gật đầu. Thần thức Vương Lâm nhập thể, hơi trầm ngâm, thân thể đột nhiên di động, cũng tiến vào trong khe không gian.
Những tu sĩ ma hóa may mắn còn sót lại cũng đều không do dự mà theo sau.
Sau khi tiến vào khe không gian, Vương Lâm lập tức phát hiện, nơi này căn bản là ở ngoài thức hải. Chỗ bọn họ đang đứng chính là nơi lúc đầu Vương Lâm lần đầu xâm nhập thức hải hình cầu.
Thức hải này phân làm hai, một nửa là huyết hải, nửa kia là tử hải.
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Khi hắn tiến vào khe không gian đã cẩn thận nhìn khắp mọi nơi, phát hiện chỗ đám người Đóa Mục đứng, dường như vây quanh hồng phát nam tử.
Vị trí này rất xảo diệu, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra. Nhưng Vương Lâm đã trải qua nhiều chuyện vừa liếc mắt một cái liền phát hiện ra điểm bất thường.
Thần sắc hắn không đổi nhưng trong lòng thầm cười lạnh. Đầu tiên Vương Lâm không tin những trò vặt này của đám người Đóa Mục qua nhiều năm như vậy mà Thác Sâm không hề hay biết chút gì.
Chẳng qua dù Thác Sâm phát hiện hay không cũng không quan hệ với vương lâm. Hiện giờ hắn đang muốn ngay trong khoảnh khắc thần thức tử hải mở ra, tiến vào bên trong, sau đó dựa vào bộ phận truyền thừa ký ức trong cơ thể thoát khỏi chỗ của cổ thần đầy áp bách này.
Hồng phát nam tử đứng trên tử hải, ngửa mặt nhìn trời cuồng tiếu. Hắn thét lên:
- Đồ Ti, ngươi không vây khốn nổi ta! Năm đó tuy ta chỉ là một tia ma niệm của ngươi nhưng giờ ngươi đã chết, vậy khối truyền thừa này sẽ phải thuộc về ta!
Vừa nói bộ mặt hắn vừa lộ vẻ dữ tợn, trường mâu trong tay bỗng nhiên vung xuống.
Lập tức sương mù màu xám nơi thần thức tử hải liền lõm xuống, lộ ra một khe thông đạo. Sương mù bốn phía cuồn cuộn, hướng về hai bên bốc lên.
Cái khe này thực sâu, nhìn không thấy đáy. Từng trận gió rít từ bên trong sương mù chậm rãi truyền ra, nghe như có ai đang gào thét vậy.
- Đồ Ti, ngay cả vũ khí bổn mạng của bổn tộc - Diệt Thần Mâu cũng đã quy thuận ta rồi. Truyền thừa của ngươi chỉ có ta có tư cách đoạt được!
Thác Sâm âm trầm quát, tay phải cầm trường mâu lại vung lên một lần nữa.
Lần này lại hiện lên một cái khe nằm ngang, cùng với cái khe lúc đầu tạo thành một hình chữ thập cực lớn, tại trung tâm của chữ thập xuất hiện một lỗ hổng lớn mấy chục trượng. Sau đó hắn tiến vào.
Sau hắn, đám người Đóa Mục trong lòng vô cùng khẩn trương, vội vàng đi theo. Về phần Vương Lâm ánh mắt lóe lên, cũng đi vào. Cùng lúc đó, những tu sĩ ma hóa còn lại, trong mắt lộ vẻ hưng phấn, gào thét mà vào.
Hồng phát nam tử đi phía trước, ánh mắt đảo qua một lượt, khóe miệng lộ một tia cười lạnh. Ngay sau đó hắn liền đi tới đáy đám sương màu xám. Nơi này là một tầng mây, lôi điện màu tím bên trong lóe lên không ngừng.
Hồng phát nam tử không nói một lời, ném mạnh trường mâu trong tay về phía trước. Lập tức trường mâu nọ hóa thành một con hắc long dữ tợn, rít gào lao về phía trước, chui vào trong tầng mây.
Một trận sấm chớp đột nhiên vang lên.
Thân thể hồng phát nam tử không hề dừng lại, theo sát phía sau trường mâu tiến vào trong tầng mây. Lập tức vô số lôi điện màu tím từ bên trong tầng mây đột nhiên xuất hiện, đánh thẳng lên người hắn.
Dưới sự oanh kích của tử điện, thân thể Thác Sâm hình thành một cái lồng lôi điện, nhưng hắn chẳng hề tổn hại gì, ngược lại lại cuồng tiếu.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào hồng phát nam tử, con người đảo liên hồi. Hắn nhớ rõ là khi ở đệ nhị quan cấm chế chi sơn, lôi điện màu tím ở đó cũng giống hệt như ở đây.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tốc độ thân thể thoáng chậm lại. Lúc này phía sau hắn truyền tới âm thanh trầm thấp của lão giả đã giao dịch với hắn:
- Tiểu hữu, sao lại không đi nữa vậy?
Vương Lâm không quay đầy lại. Thực tế từ sau khi rời khỏi huyết hải, những người này vẫn như có như không theo dõi hắn. Hiển nhiên là muốn đề phòng hắn đột nhiên lật lọng.
Lúc này tốc độ hắn mới chỉ chậm lại có một chút, lão giả lập tức đặt câu hỏi. Bởi vậy có thể thấy bọn họ cực kỳ coi trọng với kế hoạch sắp tới.
Vương Lâm không biết vì sao bọn họ lại có niềm tin mãnh liệt như vậy, có thể không coi sự tồn tại của Thác Sâm vào đâu. Tuy nhiên hắn đã quyết định chủ ý. Rời khỏi nơi này mới là mục tiêu lớn nhất của hắn.
Trong lôi cầu, hồng phát nam tử hai tay thực hiện pháp quyết cổ quái, quát khẽ:
- Đồ Ti đã chết, ta lấy tên Thác Sâm gọi về lôi khí của tộc ta, Tử Nguyệt, hiện!
Vừa dứt lời, pháp quyết trong tay hắn liền rời khỏi tay, lập tức dung hợp vào trong tầng mây. Ngay sau đó, tầng mây bốn phía xunh quanh nhanh chóng thu nhỏ lại, lôi điện cũng ngày càng ít. Cuối cùng tầng mây hóa thành một thanh loan đao rơi vào trong tay hồng phát nam tử.
Hắn nhìn thoáng qua rồi há mồm nuốt lấy. Thanh loan đao nọ thu nhỏ lại, bay vào miệng hắn.
Dưới sương mù màu xám là tầng mây tử điện, dưới tầng mây tử điện là một mảnh hải dương màu đen. Nơi này chính là nơi sau khi thần thức của cổ thần Đồ Ti phân thành hai, dùng một nửa thần thức hóa thành tử hải!
Hồng phát nam tử nhìn cảnh này, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, cúi đầu nhìn mảnh hải dương màu đen dưới chân, thân thể lập tức lao vào.
Trong nháy mắt thân thể hắn lao vào, một tiếng rít gào kịch liệt bỗng nhiên từ trong tử hải truyền ra. Ngay sau đó là một sinh vật dài tới vạn trượng, không phải giao chẳng phải long đột nhiên xuất hiện trong lòng tử hải. Nó vừa cử động, cả tử hải liền cuộn sóng.
Một cái đầu thật lớn từ trong tử hải trồi lên, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào hồng phát nam tử.
Thác Sâm nhìn sinh vật này, nhíu mày. Hắn trầm giọng quát:
- Nghiệt chướng, ngay cả ta cũng không nhận ra sao!
Thân thể sinh vật dài cả vạn thước này chậm rãi di động. Sóng trong tử hải lại cuồn cuộn trào dâng. Nó nhìn chằm chằm vào Thác Sâm, không ngờ lại cất tiếng nói.
- Thác Sâm, ngươi là tia ma niệm chủ nhân khi tu luyện phân thần thuật sinh ra. Ta làm sao lại quên được ngươi. Năm đó nếu không phải vì ngươi đột nhiên trong lúc chủ nhân bế quan tu luyện tới thời điểm trọng yếu đột nhiên gây chuyện, chủ nhân cũng không thất bại, không thể trọng tu, cuối cùng ngậm hờn mà chết.
Thác Sâm lạnh lùng hừ một tiếng, âm trầm nói:
- Mọi chuyện có quan hệ gì với ta chứ. Đồ Ti cuồng vọng tự đại, muốn luyện thứ thần thông không thể luyện thành. Nếu không làm sao lại sinh ra ma niệm. Từ khi hắn đem ta tách ra, hắn cùng đã bỏ cuộc rồi. Tuy nhiên ta cũng phải cảm tạ hắn. Nếu không thì chỉ sợ lúc hắn bỏ mình cũng là lúc ta tiêu tán!
Sinh vật nọ hai mắt lóe hàn quang, nói:
- Chủ nhân trước khi chết muốn ta thủ hộ tại bên ngoài truyền thừa ký ức. Không được ta cho phép, bất luận kẻ nào cũng đừng mong vào trong.
- Truyền thừa lực lượng đã bị ta đoạt được. Bây giờ chỉ còn truyền thừa ký ức. Ký ức của Đồ Ti đối với ta vô dụng. Những gì hắn biết ta đều biết cả. Nếu không có pháp tắc truyền thừa đáng chết hạn chế, muốn hoàn toàn khống chế Truyền thừa lực lượng trong cơ thể thì phải có đầy đủ truyền thừa, ta cần gì phải mất công như vậy, lại càng không bị hắn ám toán, vây trong huyết hải nhiều năm như thế!
Hồng phát nam tử gào thét, trường mâu trong tay vung lên.
Một luồng gió xoáy màu đen đột nhiên hiện lên, càng lúc càng lớn, cuối cùng phát ra tiếng kêu xé gió, đánh tới sinh vật nọ.
Vương Lâm nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Nếu theo như lời sinh vật thân dài vạn trượng này nói, truyền thừa ký ức do nó thủ hộ, như vậy Thiên Ma Tán Nhân mở ra thông đạo, trộm lấy truyền thừa ký ức, vì sao lại không gặp nửa điểm nguy hiểm. Hơn nữa ngay cả khi truyền thừa ký ức đã bị lấy ra cùng không có bất kỳ dấu hiệu nào xuất hiện.
Vương Lâm cúi đầu nhìn tử hải, trong lòng ngày càng nghi hoặc. Hắn nhíu mày, âm thầm thúc dục truyền thừa ký ức trong thức hải hóa thành cổ thần quyết. Dựa vào ký ức truyền thừa, người có truyền thừa ký ức chỉ cần trong thức hải vận chuyển truyền thừa, tâm niệm vừa động là có thể rời khỏi nơi này.
Sinh vật thân dài vạn trượng nọ lạnh lùng nhìn hồng phát nam tử, đối với cơn lốc đang đánh tới coi như không thấy. Chỉ trong nháy mắt khi nó tới trước thân thể, cái đầu kỳ dị đột nhiên nghiêng đi, đánh vào cơn lốc.
Danh Sách Chương: