Truyện Tiên Nghịch : chương 1917: dạ yến
Tiên Nghịch
-
Nhĩ Căn
Chương 1917: Dạ yến
Hơn nữa trong bữa dạ yến này, Đạo Cổ hoàng tôn sẽ dẫn cả hoàng hậu được hắn sắc phong tới, đây có thể nói là hoàng hậu bị sắc phong. Lần đầu tiên trường hợp này xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Sau khi nhận lời chúc phúc của mọi người trong bữa dạ yến, hoàng hậu sẽ rời đi. Nhưng Đạo Cổ hoàng tôn sẽ cùng với những người khác dự dạ yến cho tới khi kết thúc rồi sau đó tổ chức đại lễ.
Chỗ tổ chức dạ yến là quảng trường rất rộng lớn ở bên ngoài chính điện trong hoàng cung. Quảng trường này hôm nay dưới ánh hoàng hôn được vô số người hầu trong cung bày rất nhiều ghế bằng gỗ thông, từ xa nhìn lại vô cùng dày đặc, phải nhiều tới mấy ngàn.
Những cái ghế này tạo thành một hình quạt, như hướng về phía chính điện hoàng cung vái một cái.
Trên không trung của hoàng cung này lúc này có mấy trăm cái đài cao lơ lửng. Trên mỗi một đài cao cũng có gần trăm cái ghế dùng để tiếp đón những người tới dự.
Thời gian trôi qua. Cả hoàng cung vang lên những tiếng trống. Những tiếng trống này liên tục, ầm ầm vang lên, chỉ thấy ở trung tâm của hoàng cung không ngờ có một chiếc trống lớn chừng mấy trăm trượng. Chiếc trống này không biết được làm từ loại da thú nào, tản mát ra một khí tức tang thương, còn có một vẻ hung sát tràn ngập.
Ở trên chiếc trống có chín hắc y nhân đang lơ lửng. Chín người này tu vi mỗi người đều không kém, có thể so sánh với Thiên Tôn! Mỗi một lần tiếng trống vang lên đều là do chín người này đồng thời ra tay, ở trên không trung sức mạnh của chín người ngưng tụ ra một bàn tay hư ảo rất lớn đánh lên mặt trống phát ra.
Tiếng trống vang vọng, sau khi khuếch tán ra toàn bộ hoàng cung cũng không tản đi, mà giống như là sóng gợn, cuối cùng bao phủ toàn bộ Thiên Không Thành, bao phủ gần một ngàn cái đài cao lớn ở bên ngoài thành kia.
Khiến cho tất cả tộc nhân Cổ Tộc ở nơi đây đều nghe thấy.
Những tiếng ầm ầm mỗi một khắc lại vang lên một lần, hóa thành vô số hồi âm, sau khi duy trì hồi lâu đến khi sắp sửa tắt hẳn thì một khắc lại trôi qua, tiếng trống mới lại một lần nữa vang lên trong không trung.
Khi tiếng trống thứ ba vang lên, trong hoàng cung có rất nhiều người lục tục đi ra chi chít dường như nhìn không ra số lượng. Nhưng những người này cũng không ai không phải là những cao thủ, tuy không phải là những tộc nhân có thể so với Thiên Tôn, nhưng không hề kém những tu sĩ bước thứ ba.
Trong tiếng trống này, những người này đều tự chọn ghế ngồi xuống, sau đó mỉm cười nói chuyện với nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, cả quảng trường nổi lên tiếng rì rầm, lộ ra một vẻ vô cùng náo nhiệt.
Trên không trung, khi tiếng trống thứ năm vang lên, từng đạo cầu vồng gào thét bay tới. Tộc nhân trong những đạo cầu vồng này là Đạo Cổ nhất mạch, còn có người của hai mạch kia. Sau khi bọn họ tới, có người chọn những chiếc ghế ở trên quảng trường, còn lại thì ngồi ở trên những chiếc ghế trên mấy trăm đài cao lơ lửng giữa không trung.
Người tới đây càng ngày càng nhiều, khi tiếng trống thứ bảy vang lên, ánh hoàng hôn đã phủ toàn bộ không trung như bị mấy ngàn đạo cầu vồng tách ra, mơ hồ có cảm giác như sắp bị phá vỡ, đồng thời mấy ngàn đạo cầu vồng này hóa thành mấy ngàn tộc nhân ngồi xuống.
Cùng lúc đó, sau khi mấy ngàn tộc nhân này toàn bộ ngồi xuống, xa xa giữa thiên địa. Bất ngờ có một trăm linh tám đạo cực quang chói mắt lập tức bay tới, hóa thành một trăm linh tám tộc nhân Đạo Cổ mặc áo giáp trắng!
Một trăm linh tám tộc nhân này nhất tề hướng về phía chính điện hoàng cung vái một cái, sau đó hạ xuống dưới, sau khi lựa chọn những chiếc ghế ở phía trước gần chính điện nhất, thần sắc bĩnh tĩnh khoanh chân ngồi xuống.
- Đạo Cổ Nhất Bách Linh Bát Cấm!
Đạo Cổ nhất mạch phân thành Cấm, Thánh, Sát, Vương, Bất Diệt Tướng! Hiện giờ Nhất Bách Linh Bát Cấm này đã xuất hiện, những người tới sau chắc cũng chuẩn bị xuất hiện rồi!
Nghe nói Nhất Bách Linh Bát Cấm này mỗi người đều là hạng người giết chóc ngợp trời, sát khí đầy người, cho nên mới có thể được phong làm cấm!
Những tiếng nghị luận nhỏ được tiếng ầm ầm che giấu, nhưng không che được những ánh mắt đảo qua thân thể của Nhất Bách Linh Bát Cấm này. Trong những ánh mắt này có vẻ hâm mộ, có sự âm trầm, cũng có sự quan sát đánh giá ký lường.
Ngay lúc này, sau khi một trăm linh tám người này xuất hiện, trên mặt đất của hoàng cung phía xa xa, lập tức có bảy mươi hai cơn lốc gào thét nổi lên. Trong mỗi một cơn lốc đều có một người, lúc này nhất tề lao tới, hướng thẳng tới quảng trường của hoàng cung.
Một uy áp cường đại chợt phủ xuống, bao phủ trong ngoài hoàng cung, đồng thời bảy mươi hai cơn lốc kia cũng đã tới. Trong đó có cả nam lẫn nữ, có cả già lẫn trẻ, nhưng không có một ngoại lệ nào, tất cả đều có khí tức như thần, yêu, ma thánh. Nhìn trong hai mắt và trên mi tâm của họ đều có hai mươi bảy tinh điểm!
- Thất Thập Nhị Thánh! Thất Thập Nhị Thánh đã từng lập rất nhiều chiến công hiển hách cho bộ tộc Đạo Cổ!
Ta đã sớm nghe nói Thất Thập Nhị Thánh của bộ tộc Đạo Cổ, đời đời đều là bảy mươi hai người, không nhiều hơn cũng không ít hơn. Bảy mươi hai dòng họ này đã được truyền thừa, bảo vệ Đạo Cổ qua vô số năm!
Trong khi tiếng nghị luận nổi lên, một thanh ầm ầm ầm còn kịch liệt hơn truyền ra, chính là tiếng trống thứ tám!
Khi tiếng trống này vang lên, mặt đất chấn động, dường như có một con địa long uốn mình. Đồng thời trên bầu trời đầy ánh hoàng hôn, chỉ thấy ba mươi sáu đạo cầu vồng huyết sắc đột nhiên giáng xuống, trong thời gian ngắn, đem bầu trời nhuộm thành màu đỏ sậm, khiến cho ánh hoàng hôn bị che lấp, biến mất.
- Tam Thập Lục Trượng!
Tam Thập Lục Trượng cực kỳ nổi danh trong bộ tộc Đạo Cổ, bọn họ là thị vệ của Đạo Cổ hoàng tộc, tập hợp toàn bộ tinh hoa và sức mạnh của bộ tộc Đạo Cổ, là ba mươi sáu cao thủ do các đời hoàng tôn đào tạo ra!
Ta nghe nói bọn họ giống như là những tử sĩ, chỉ cần Đạo Cổ hoàng tôn ra lệnh, là có thể tự sát.
- Đây nào phải là Tam Thập Lục Trượng, đây rõ ràng là Tam Thập Lục Sát!
Bên trong những đạo ánh sáng đỏ này có ba mươi sáu đại hán đi ra. Toàn thân bọn họ có sương đỏ bao phủ, nhìn không rõ tướng mạo, sau khi xuất hiện hướng về chính điện vái một cái, thân thể hạ xuống quảng trường, ngồi ở phía trước Thất Thập Nhị Thánh.
Tiếng trống vẫn vang lên như trước. Sau khi ba mươi sáu người này ngồi xuống, trên không trung đột nhiên xuất hiện những tiếng ầm vang kịch liệt, át cả tiếng trống kia, át cả tiếng nghị luận của gần một vạn người nơi đây. Sau khi thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ thấy trên không trung, đột nhiên có mười tám cái khe rất lớn bỗng nhiên bị xé mở ra. Thứ xé mở ra mười tám cái khe này là mười tám đôi tay màu đỏ đen bỗng nhiên xuất hiện!
Những tiếng gào thét kinh thiên vang lên, ngay khi ánh mắt mọi người nhất tề nhìn lên bầu trời, chỉ thấy từ trong mười tám cái khe này bất ngờ có mười tám con rồng màu đen đỏ chui ra!
Mười tám con rồng này tỏa ra yêu khí kinh người, chính là yêu long! Những con rồng sử dụng khí tức của Cổ Yêu!
Cặp đồng tử màu bạc của những con rồng kia lộ ra yêu khí vô tận, khiến cho thần sắc mười tám con vêu long này cực kỳ dữ tợn. Sau khi chúng xuất hiện, lập tức ở trên không trung xoay tròn, nối liền tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
- Đạo Cổ Thập Bát Vương!
Không sai, chính là những con rồng vật cưỡi của Đạo Cổ Thập Bát Vương. Mười tám con yêu long này xuất hiện, hiển nhiên là Thập Bát Vương đã tới!
Dưới Đạo Cổ hoàng tôn, cũng là mười tám vị vương của hoàng tộc, nghe nói bọn họ mỗi một người đều có sức mạnh cực lớn. Trong đó có mười hai người bình thường không ở trong kinh thành, mà trấn thủ ở mười hai quận!
Từng trận tiếng nghị luận xôn xao ngay khi mười tám con yêu long này xuất hiện lập tức nổi lên. Xa xa trên bầu trời, ở chỗ còn cách hoàng cung một đoạn đường nữa, Vương Lâm đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Mười tám con yêu long kia xuất hiện dẫn động khí của thiên địa. Nhất là sau khi nối liền thành một vòng xoáy, giống như là hóa thành một cơn lốc, có thể ngăn cản thần thức và ánh mắt nhìn lại.
Đạo Cổ Thập Bát Vương Không biết Diệp Mịch năm đó có phải là một trong Thập Bát Vương hay không. Có lẽ trên bầu trời đêm này có thể nhìn ra.
Vương Lâm sờ sờ cằm. Sau khi hắn đi tới Đạo Cổ nhất mạch cũng không ở lại được lâu. Hiện giờ trở về lại bế quan ba tháng, cho nên không có thời gian đi tìm hậu nhân của Diệp Mịch.
Nhưng chuyện này hắn thủy chung vẫn nhớ trong lòng.
Trầm ngâm một chút, bên tai vang lên tiếng trống thứ tám, Vương Lâm không nhanh không chậm hướng về phía hoàng cung ở đằng xa bay đi. Nhưng hắn càng tới gần, thì cảm giác lo sợ bỗng nhiên xuất hiện lại càng thêm mãnh liệt.
Trạng thái này không phải là cảm thấy nguy cơ, mà là một cảm giác không thể nói nên lời. Với tu vi của Vương Lâm, hắn hiển nhiên có thể sớm có một chút cảm ứng đối với những việc lớn liên quan tới bản thân mình.
Nhưng dù hắn có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra trong bữa dạ yến ở hoàng cung này rốt cuộc sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Trong khi Vương Lâm cau mày tiến về phía trước, trên quảng trường ở trước chính điện trong hoàng cung của Đạo Cổ, mười tám con yêu long ở trên không trung nhất tề hạ xuống. Nhìn kỹ có thể nhìn thấy ở trên đầu chúng không ngờ có người đứng!
Tổng cộng là mười tám người, tướng mạo đều khác nhau, nhưng mơ hồ có điểm tương tự. Toàn thân mặc màng bào, thoạt nhìn rất uy nghiêm. Mười tám thân thể này nhoáng lên một cái, đồng thời bước xuống yêu long, hạ xuống nhưng chiếc ghế trên quảng trường ở chỗ gần chính điện nhất, lần lượt ngồi xuống.
Ngay khi bọn họ ngồi xuống, mười tám con yêu long kia rít lên một tiếng, chui vào những cái khe trên không trung biến mất. Sau đó những cái khe cũng tiêu tan trên không trung, khiến cho ánh hoàng hôn khôi phục lại như thường.
Giờ phút này, tiếng trống thứ chín vang vọng trong thiên địa, dung hợp với tiếng trống thứ tám tạo thành một tiếng ầm ầm hiếm thấy. Thanh âm này đủ để giết chết tu sĩ, thậm chí ngay cả thân thể Cổ Tộc cũng rất có đứng trước thanh âm này mà không bị thương. Nhưng quỷ dị chính là những người ở nơi này chỉ nghe thấy tiếng trống, nhưng thân thể lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Vương Lâm bước từng bước, trong tiếng trống thứ chín này đi vào vùng trời của hoàng cung. Hắn đảo mắt qua. đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, đồng tử trong hai mắt hơi co lại.
Chỉ thấy chín đạo hắc quang từ trên không trung giáng xuống. Những đạo hắc quang kia liếc mắt nhìn giống như là những cây cột lớn, chống đỡ thiên địa không cho sụp xuống. Trong khi giáng xuống, còn có từng tầng sóng gợn màu đen khuếch tán ra. Trong nháy mắt chín đạo hắc quang này hạ xuống, hóa thành chín đại hán mặc áo giáp màu đen!
Chín người này tản mát ra sát khí nồng đậm, thậm chí ở xung quanh thân thể mơ hồ có thể nhìn thấy vô số oan hồn lượn quanh. Bọn họ không vái về phía chính điện, mà sau khi nhìn thoáng qua lẫn nhau, đi tới chín chỗ ngồi ở phía trước Thập Bát Vương kia.
Ở phía trước bọn họ vẫn còn bốn cái ghế!
- Bất Diệt Tướng!
Bọn họ chính là Cửu Đại Bất Diệt Tướng của bộ tộc Đạo Cổ!
Chín người có thể so với Dược Thiên Tôn vượt qua được tầng thứ mười ba của Thiên Tôn Niêt! Nhất là một người trong số đó có thể vượt qua được tầng thứ mười bốn!
Vương Lâm thu ánh mắt lại, chân lại bước về phía trước, giẫm lên tiếng trống thứ chín kia, hướng về phía trước đi tới.
Sự xuất hiện của hắn lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người ở bên dưới!
Danh Sách Chương: