Truyện Tiên Nghịch : chương 193: va chạm
Tiên Nghịch
-
Nhĩ Căn
Chương 193: Va chạm
Sau khi bổn tôn xuất hiện, phân thân của Vương Lâm hít sâu một hơi, bước về phía trước một bước, giống như là dung hợp vậy, hòa với bổn tôn làm một.
Ngay sau đó, hai mắt bổn tôn của Vương Lâm lóe lên từng luồng sáng lạnh lùng, trong mắt sát khí ngập trời. Hắn mấp máy môi. Yên ổn ở Sở quốc đã lâu nhưng sát khí của hắn không giảm một chút nào, chẳng qua khi tức giận lên thì mới bị bộc lộ ra một chút, còn bình thường không hề toát ra chút nào.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, thân thể nhoáng lên một cái, trên mặt liền có thêm một cái mặt nạ, quần áo bỗng hóa thành quần áo của phân thân. Ngay sau đó thân thể hắn liền di động, nhanh chóng phóng ra khỏi phòng. Trong lúc này, hắn lập tức cảm giác rõ ràng tu vi của mình đã tăng tiến một chút.
Phải biết rằng trước đây khi hắn đã đạt Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn hay còn gọi là cảnh giới giả anh. Vậy mà lúc này tu vi vốn không có khả năng tăng lên, giờ lại có thể tiến bộ. Tuy chưa đạt tới mức toái đan thành anh nhưng hắn phát hiện, kim đan trong cơ thể mình đã có một tia màu tím nhạt.
Trong lòng Vương Lâm biết rõ, trước khi lập anh một khắc, tử khí sẽ xuất hiện trong kim đan. Tử khí này được gọi là anh khí ban đầu. Nó chính là thứ vật chất trọng yếu thúc đẩy kim đan toái liệt thành anh.
Đợi khi toàn bộ kim đan được tử khí bao trùm chính là lúc ngày kết anh đã tới.
Trong quá khứ, cho dù Vương Lâm đã thử không biết bao nhiêu lần nhưng anh khí ban đầu vẫn không xuất hiện. Cho dù sau khi thôn phệ Nguyên Anh nọ, tử khí vẫn không kịp xuất hiện, ngược lại trong lúc sắp xuất hiện thì bị thần thức Cực Cảnh đánh tan.
Nhưng hiện giờ tử khí này xuất hiện nhưng không hề bị Cực Cảnh công kích. Điều này đại biểu cho việc phương pháp này của Vương Lâm tuyệt đối khả thi. Chỉ cần hắn kiên trì không ngừng, khiến phân thân đạt tới Nguyên Anh kỳ, sau đó kết hợp với thân thể thì có thể khiến cho bổn tôn đột phá Kết Đan, đạt tới Nguyên Anh kỳ, từ đó về sau là vô địch chỉ dưới Hóa Thần kỳ.
Hơn nữa hắn có đủ loại thần thông, năng lực của cổ thần, uy lực của pháp bảo, thậm chí là Hóa Thần kỳ Vương Lâm cũng dám đánh một trận. Chẳng hạn như bây giờ hắn dám đấu với Nguyên Anh kỳ mà không hề e ngại.
Vương Lâm hít sâu một hơi. Thân thể hắn vẫn chưa dừng lại mà như u linh bay tới cạnh thân thể linh viên nọ. Hắn đang muốn xử lý thi thể nọ, đột nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn thoáng qua thi thể một lần nữa, lẩm bẩm:
- Không hổ là hạ phẩm linh thú, lấy tu vi phân thân của ta mà cũng không nhìn ra con thú này có hồn thể.
Tay phải Vương Lâm phất lên, đặt phía trên đầu con thú này, khuôn mặt vẫn lạnh như băng, trong miệng bình thản nói:
- Nếu đã gặp thì ta cứu ngươi một lần. Từ nay về sau ngươi là ma đầu thứ ba của bổn tôn.
Một đạo hắc mang từ tay phải Vương Lâm thoáng hiện ra, rơi vào đầu con thú, thoáng chốc liền chui ra. Trong vòng hắc mang còn đem theo hồn phách của linh viên, hai mắt đầy mờ mịt.
Trong nháy mắt khi hồn phách này xuất hiện, một cỗ hơi thở khiến người ta phải dựng tóc gáy từ trong hồn phách tỏa ra, dược hương khắp bốn phía lập tức biến mất. Thậm chí một ít hoa cỏ xung quanh cũng run rẩy kịch liệt, cuối cùng héo rũ.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, chậm rãi nói:
- Không ngờ là hồn phách có lệ khí trời sinh. Tốt lắm, xem ra trước khi ngươi chết đã phải nhận thống khổ vô cùng. Loại thống khổ này không chỉ ở thân thể mà cả tâm linh cũng phải chịu.
Vương Lâm cảm thụ cỗ khí tức này. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp thứ khí tức này. Trên thực tế, bốn trăm năm trước ở Triệu quốc, hắn đã gặp một cỗ lệ khí như thế.
Người toát ra cỗ lệ khí khi ấy chính là hắn, Vương Lâm!
Hiện giờ chứng kiến hồn phách linh viên này tản mát ra khí tức giống mình, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải phất lên, nhanh chóng bắt lấy hồn phách này, đồng thời tay trái hắn vung lên, xuất ra một cây hồn kỳ, hút hồn phách này vào bên trong.
Sau khi đặt mấy cái cấm chế bên ngoài, Vương Lâm cũng không quan tâm tới nữa, để cho nó tự sinh tự diệt. Bên trong hồn kỳ còn có mấy hồn phách cường đại, đều do Vương Lâm sưu tầm những năm gần đây, chuẩn bị để tế luyện ma đầu.
Nếu như linh viên này cuối cùng không bị thôn phệ mà ngược lại có thể thôn phệ những hồn phách khác, như vậy con thú này có tư cách trở thành ma đầu thứ ba. Nếu nó không làm được điều ấy thì chỉ có thể chịu cảnh hồn phi phách tán.
Sau khi thu con thú đó xong, thần sắc Vương Lâm vẫn bình thản, thân thể bay ra khỏi đình viện, hướng về phía Nam uyển.
Ngay khi bổn tôn của Vương Lâm từ trong tàn ảnh của cấm chế xuất hiện, trong đệ tam các cách xa Nam uyển, mi tâm Lý Mộ Uyển đột nhiên chấn động. Nàng dù đang luyện đan dược đến bước trọng yếu, thân thể bỗng dưng run rẩy, sau đó liền ném dược liệu trong tay xuống, không để ý gì tới đan lô, chẳng nói một lời chạy vọt ra khỏi phòng.
Một lô tứ phẩm linh đan, trong mắt nàng chẳng thể nào so sánh với thân ảnh của người kia.
Vừa rồi mi tâm nàng rung động trong nháy mắt chính là chỗ hồn huyết. Một tia thần thức của người đó lưu lại bỗng dưng ba động, mơ hồ lộ ra một tia ý niệm như trăm sông muốn dồn về biển.
Dường như ở phía trước kia có một khối nam châm cực lớn đang thu hút tia thần thức trong mi tâm của nàng, khiến nó điên cuồng rung động, chỉ muốn thoát khỏi thân thể bay đi.
Hiện tượng này hai trăm năm nay nàng chưa từng gặp qua, nhưng lúc này trong lòng nàng có một nỗi mong chờ. Chẳng lẽ người mà mình chờ đợi hai trăm năm kia đang ở cách đây không xa!
Lý Mộ Uyển hít thật sâu một hơi, nhanh chóng bay ra khỏi lầu, muốn xuất viện, nhưng lúc này một tiếng nói dễ nghe từ ngoài vườn truyền đến:
- Sư muội, ngươi muốn đi đâu?
Trong mắt Lý Mộ Uyển hàn quang lóe lên, thân thể vẫn lao tới. Chẳng qua một bóng trắng rất nhanh chặn thân thể nàng lại. Bóng trắng này là một nam tử trung niên.
Người này nhìn Lý Mộ Uyển, trong ôn hòa lại có vẻ kinh ngạc nói:
- Sư muội, ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi muốn đi đâu? Ấy, dáng vẻ ngươi vội vã như vậy, ta đúng là hiếm gặp.
Hàn quang trong mắt Lý Mộ Uyển trở nên mãnh liệt chưa từng có. Nàng nhìn chằm chằm vào đối phương, cố nén tia thần thức đang ngày càng ba động mãnh liệt ở mi tâm, từng lời lạnh lùng như sương giá mùa đông thốt ra:
- Tôn Trấn Vĩ, ngươi chẳng lẽ tưởng rằng bằng vào tu vi Kết Đan hậu kỳ của ngươi có thể ngăn cản ta sao. Nếu không tránh ra đừng trách sư muội này vô lễ!
Nam tử trung niên ôn hòa cười, nói:
- Sư muội, nơi này là Vân Thiên Tông, ta làm sao lại ngăn cản ngươi. Không biết sư muội đi đâu, ta muốn đưa ngươi đi.
Cùng lúc này, Vương Lâm đã đi tới Nam uyển. Nhìn bên trong Nam uyển sương trắng bao trùm, mặt không không hề đổi sắc.
Trong Vân Thiên Tông, Nguyên Anh kỳ tu sĩ chủ yếu tập trung tại ngoại viện. Nội viên vẫn có nhưng họ hầu như đặt toàn bộ tinh lực vào luyện đan, rất hiếm khi tranh đấu với người khác, luôn trường kỳ bế quan luyện đan.
Ví dụ như trong Nam uyển này, cũng có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Người này hiện đang ở trong mật thất dưới lòng Nam uyển, chỗ gần địa hỏa nhất, lấy anh hỏa bản thân kết hợp với địa hỏa luyện chế một lô đan dược giúp tăng tiến tu vi.
Vương Lâm trên nửa đường tới gần Nam uyển đã thu liễm khí tức toàn thân, hành động như quỷ mỵ cho nên không hề bị ai phát hiện. Lúc này hắn đang đứng ở ngoài Nam uyển, nhìn sương trắng khắp nơi, nhấc chân lên, không chút do dự tiến vào.
Trình Hiền đã từng nói với Vương Lâm chỗ hắn ở. Lúc này sương trắng trong Nam uyển dưới mắt Vương Lâm không hề có chút tác dụng ngăn trở, thần thức hắn đảo qua, cả Nam uyển liền hiện rõ ràng.
Ở gần trung tâm, thần thức Vương Lâm bất ngờ phát hiện dưới đất có một cỗ khí tức Nguyên Anh ba động. Với kinh nghiệm của Vương Lâm, cỗ khí tức này là của Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ.
Thần thức Vương Lâm đảo qua trong nháy mắt, người này cũng nhận ra sự tồn tại của Vương Lâm. Tu sĩ này cả kinh, đang muốn từ chỗ bế quan đi ra nhưng thân thể chợt dừng lại, nhìn đan đỉnh đang phát ra dược hương thơm mát, không khỏi do dự một chút.
Về phần Vương Lâm, cũng chẳng nói một lời. Hắn phát hiện ra ở đây có tu sĩ nguyên anh kỳ, hơn nữa tu vi chỉ là sơ kỳ, lập tức tay áo phải phất lên. Một cây tiểu kỳ màu đen từ đó bay ra.
Chỉ trong nháy mắt, tiểu kỳ nọ liền đón gió lớn vụt lên, bao vây nơi tu sĩ nguyên anh kỳ nọ đang bế quan lại.
Khóe miệng Vương Lâm lộ một tia cười lạnh. Nếu tu vi đối phương là nguyên anh trung kỳ thì hắn sẽ không chút do dự, bỏ qua việc trợ giúp Trình Hiền, lập tức lui về Bắc uyển.
Nhưng hiện tại, đối phương chỉ là sơ kỳ, Vương Lâm chẳng có chút sợ hãi gì. Tuy rằng Cấm phiên không có hắn chủ trì uy lực sẽ giảm rất nhiều, nhưng vây khốn một tu sĩ nguyên anh sơ kỳ trong một khắc thì hoàn toàn có thể.
Trong một khắc này cũng đủ để Vương Lâm hoàn thành tất cả mọi chuyện.
Không để ý tới tu sĩ nguyên anh kỳ kia nữa, Vương Lâm thong dong đi vào bên trong màn sương trắng. Hành động phóng thích Cấm phiên vây khốn tu sĩ nguyên anh kỳ nọ của hắn không hề bị bất kỳ kẻ nào phát giác.
Vương Lâm thong dong đi xuyên qua màn sương, rất nhanh đã tới nơi ở của Trình Hiền. Thần thức hắn đảo qua, phát hiện Trình Hiền đang ở đây, chỉ có điều trạng thái của hắn có chút nguy kịch.
Trình Hiền nằm trên giường trong phòng, ánh mắt trân trối nhìn lên trần, hai hàng nước mắt chảy xuống. Linh lực trong cơ thể hắn cực kỳ hỗn loạn, vận động tán loạn. Bên cạnh hắn lúc này là một trung niên nam tử dáng vóc đẫy đà.
Người này cau mày, tay phải bóp miệng Trình Hiền, vừa cho một viên đan dược vào, vừa cho hắn uống vừa mắng:
- Tên đệ tử ngốc này, lão tử đã sớm nói với ngươi rồi. Hồng nhan họa thủy mà. Ngươi hết lần này tới lần khác đều không chịu nghe. Hừ, nhất là Đồng nha đầu kia tâm cơ lại càng thâm độc, loại như ngươi mà có thể chinh phục ả sao. Bây giờ thì tốt rồi. Từ nay về sau đừng có cả ngày nhớ thương nó nữa, tập trung theo vi sư luyện đan mới là chánh đạo!
Trình Hiền ngoảnh mặt làm ngơ. Đan dược vào trong cơ thể hắn, giúp linh lực dần dần bình ổn lại.
Sư phụ hắn thở dài nói:
- Ta biết ngươi không cam lòng, nhưng ngươi còn muốn cứng đầu sao? Nếu không vì nể cái mặt già này của ta, cái mạng nhỏ của ngươi đã chẳng còn rồi. Đông uyển mà ngươi cũng dám xông vào sao? Ngươi cũng không nên trách vi sư lúc này cấm chế thân thể ngươi. Đông uyển nói nếu ngươi lại tới làm chuyện hồ đồ thì họ sẽ phế tu vi của ngươi đó.
Trung niên mập mạp này lắc đầu, xoay người rời khỏi phòng.
Danh Sách Chương: