Truyện Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới : chương 67: lại một einstein!
Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới
-
[email  protected]
Chương 67: Lại một Einstein!
Vũ Tuyết vẻ mặt âm trầm, trước giờ chỉ có cô tính kế người khác, hiện tại lại bị Chính Nam cho vào tròng. Cô bình tĩnh phất tay, nói: “Mọi người lùi ra trước, chị cùng người này có chuyện muốn nói.”
“Chị, đừng nghe hắn nói nhảm, hắn chỉ là lừa chị thôi.”
“Đúng vậy, tên khốn kiếp này chỉ giả vờ đe dọa, chúng ta giết hắn trước rồi nói sau.”
...
“Lui ra, không đi nữa Vân sẽ phải chết trước mặt mọi người, đây là lệnh.” - Vũ Tuyết quát, mấy tên ngu ngốc này còn chưa hiểu vấn đề.
Chính Nam nhìn trong mắt, lại cười lạnh. Cô nàng này vẫn còn trước mặt hắn chơi vô gian đạo, lúc này lắc đầu nói: “Xem ra cô không có thành ý a, không biết Vũ Vân đã nói với cô về đôi mắt này của tôi hay chưa? Tôi cho cô biết, đôi mắt này có khả năng 360 độ không góc chết nhìn xuyên tất cả mọi thứ, bao gồm cả quần áo và mọi bố trí của cô ở 1,000m bên ngoài. Cho nên a, Vũ Vân, kiếp sau gặp lại rồi.” - Nói, hắn búng tay một cái, một luồng cực mỏng chân khí giấu ở bên trong huyệt “Ngọc Chẩm”(phần xương sống nối với xương sọ) của Vũ Vân bạo phát.
Vũ Vân đang khóc lóc om sòm bỗng toàn thân cứng ngắc, tròng mắt lật lên rồi ngã xuống, không một tiếng động.
“Khônggg!!!... Khốn kiếp! tao giết mày.” - Vũ Tuyết la lên vô vọng. Tận mắt nhìn thấy em mình “chết” làm cô nhớ lại 15 năm trước cha mẹ chết trước mặt mình, đôi mắt cô vằn vện tơ máu, hàm răng cắn chặt, cô quay về phía Chính Nam đánh ra một chưởng.
Một cái bàn tay khổng lồ bằng nguyên khí bay về phía Chính Nam, tốc độ cực nhanh, cuốn theo lượng lớn đất đá, động tĩnh vô cùng dọa người.
Chính Nam lập tức sử dụng “Thế Thân Thuật” trốn nhanh, trong lòng thầm vuốt mồ hôi: “Móa, cảnh giới thứ 5 a!”
Hắn quả thực cần phải sợ hãi, bởi vì nơi hắn vừa đứng bây giờ đã bị một chưởng kia đánh thành cái lòng chảo khổng lồ rồi.
Tu luyện giả muốn đột phá tới Không Minh Kỳ ngoài yêu cầu là có tổng sản lượng nguyên khí đủ lớn để trùng kích kinh mạch thì còn cần một yêu cầu cực kỳ quan trọng nữa, chính là phải mở được Thức Hải.
Một khi Thức Hải được mở ra thành công, Không Minh Kỳ cao thủ đã có thể điều khiển cục bộ thiên địa nguyên khí trong một vùng nhỏ quanh thân mình để cường hóa khả năng tấn công cũng như phòng ngự.
Một chưởng vừa rồi của Vũ Tuyết hoàn toàn là nén giận vung tay, không hề có chiêu thức gì cả đã có hiệu quả như vậy. Không biết nếu cô dùng chiêu thức sẽ thành dạng gì.
Chính Nam xuất hiện ở ngoài 10 mét, chậm rãi nói: “Uổng cho cô một cái Không Minh Kỳ cao thủ, cứ như vậy không nhìn rõ tình huống?”
Vũ Tuyết không ngờ mình nén giận một chưởng lại không đưa lại chút tác dụng nào. Cô đang muốn tiếp tục ra tay nhưng nghe hắn nói liền bình tĩnh lại.
Kiểm tra Vũ Vân một chút, phát hiện em gái mình chưa chết, chỉ là bị kích ngất đi, Vũ Tuyết lúc này mới thở phào một hơi, nói: “Anh làm như thế nào?”
Chính Nam hừ lạnh: “Đừng cùng tôi đùa giỡn thủ đoạn, nếu không lần tới liền cùng em gái mình vĩnh biệt đi.”
Vũ Tuyết trầm mặc, cô cũng không dám mang tính mạng em gái mình ra đùa giỡn. Vừa rồi hắn tha cho Vũ Vân một mạng vừa là cảnh cáo, vừa là thể hiện thành ý, cô cũng không thể không nói lý.
Thở dài một hơi, Vũ Tuyết gật đầu nói: “Tôi hiểu được. Em gái tôi không có gì nguy hiểm chứ?”
Chính Nam không mặn không nhạt trả lời: “Ngất một chút, tỉnh dậy sẽ hơi choáng váng nhưng không có gì đáng ngại. Tốt, bây giờ nói chuyện hợp tác, tôi nghĩ Vũ Vân cũng đã nói rõ đi, cô nghĩ sao?”
Vũ Tuyết cũng không bút tích, nói: “Chuyện này nói nhỏ liền nhỏ, nói lớn liền lớn, tôi không thể đơn giản như vậy tin tưởng lời anh nói. Tôi và Vân sẽ ở bên cạnh anh làm việc cho anh một năm, trong một năm này nếu như anh có thể cho chúng tôi thấy được hi vọng, chị em tôi sẽ toàn tâm toàn ý vì anh làm việc. Nếu không được, vậy thì xin lỗi rồi.” - Vũ Tuyết đã đánh tốt bàn tính, tôi bên cạnh anh làm việc một năm, anh có năng lực, thủ đoạn, hậu trường gì tôi có thể điều tra rõ ràng, một năm sau đó anh không có tiến bộ hoặc có nhưng không đủ để tôi cảm thấy vừa ý, vậy cũng là tôi nói tính, hoàn toàn không mất quyền chủ động.
Chính Nam nhìn kỹ Vũ Tuyết: “Lại một cô gái xinh đẹp, IQ 200 a. Thế giới này làm sao nhiều Einstein như vậy, bản thân làm tiểu bạch kiểm áp lực thật lớn!” - Hắn vuốt cằm nói: “Không sai, đáng tiếc tôi không thấy được thành ý của cô. Cô cho rằng Không Minh Kỳ tầng 4 rất ghê gớm, tôi rất hiếm lạ Không Minh Kỳ sao? Cô nghĩ thế nào?” - Mang bóng đá trở lại phía Vũ Tuyết.
Vũ Tuyết cũng không khó chịu, nói: “Tôi cảm thấy tôi rất có thành ý, chị em tôi bên cạnh anh vừa làm hộ vệ, lại nghe anh sai khiến, nhan sắc chúng tôi…”
“Dừng! Giáp, em lộ cái mặt, mất công người ta dùng nhan sắc dụ dỗ anh.” - Chính Nam quay về phía bóng tối nói.
Ngọc Ngân nghe Chính Nam nói liền giải trừ ẩn thân, kéo xuống khăn che mặt, tuyệt mỹ dung nhan dưới ánh trăng càng trở nên ẩn hiện như ảo ảnh. Cô lạnh lùng nói: “Đừng dùng một bộ chiêu này, đối với chủ nhân vô dụng. Đẹp hơn cô, tôi và Vũ Vân xung quanh anh ấy còn rất nhiều. Cô nên xuất ra thành ý của cô, thành ý thật sự.” - Nói, cô đeo mặt nạ trở lại rồi hòa mình vào bóng tối.
Chính Nam âm thầm gật đầu, Ngọc Ngân phối hợp hắn trang bức không lọt một giọt nước.
Vũ Tuyết ngạc nhiên nhìn vào bóng tối nơi Ngọc Ngân vừa tan biến. Vũ Vân nói với cô bên đối phương có hai người nhưng nãy giờ chỉ một người xuất hiện ở đây, cô cho rằng người còn lại đã tách ra, thật sự không ngờ rằng người kia đang ẩn thân ngay bên cạnh mình. Vũ Tuyết hít một hơi, bình tĩnh nói: “Như vậy anh có yêu cầu gì?”
Chính Nam im lặng một lát, sau đó nói: “Nơi này quá nhiều người, nếu cô không ngại chúng ta vào trong nói chuyện?”
Vũ Tuyết hơit ngập ngừng. Bình thường cô sẽ không đưa mình vào tình huống nguy hiểm như thế này, chỉ cần tồn tại một chút biến số cô nhất định sẽ không làm, đó cũng chính là cách mà cô sống sót được và trở thành thủ lĩnh giữa nơi rừng rậm không luật lệ và điểm giới hạn này. Nhưng lần này cô không thể rút lui, bởi vì tính mạng của em gái cùng cơ hội, có thể là duy nhất, để báo mối thù nhà 15 năm của cô đang đứng ngay trước mặt cô.
Vũ Tuyết bế lên Vũ Vân rồi nói: “Được. Nhưng tôi cảnh cáo anh đừng có làm gì liều lĩnh, dù sao tôi cũng là một cái không còn gì để mất người cô đơn.”
Chính Nam không nói gì mà xoay người đi trước vào hang động, không chút nào quan tâm chuyện mình đang đưa lưng về phía kẻ địch.
Vũ Tuyết thấy Chính Nam tự tin như vậy, cô cũng không dám làm gì liều lĩnh. Mặc dù đứng trên lập trường hiện tại là người đối đầu với nhau, cô cũng không thể không cảm khái bản lĩnh của người trước mặt này.
Trong hang, mấy ngày này Chính Nam cũng không ngược đãi bản thân, hắn cũng chặt cây cối xung quanh làm thành bàn ghế, giường các thứ để tiện sử dụng, bây giờ có cái mà đãi khách.
Ngọc Ngân xuất hiện bên cạnh Chính Nam, rót hai ly nước suối đặt lên bàn rồi im lặng đứng sau lưng hắn, vừa là hộ vệ, vừa là nô tỳ.
Không để ý ánh mắt kinh dị của Vũ Tuyết, Chính Nam nói: “Cô có bản lĩnh dịch dung, tu vi lại không thấp, hơn nữa rất thông minh, biết thu mua lòng người. Hiện tại tôi muốn cô thành lập một cái tổ chức tình báo. Cô nghĩ mình có làm được không?”
Chính Nam đã nghĩ kỹ công tác cho Vũ Tuyết. Trần gia mạng lưới tình báo có thể lớn và hoàn thiện hơn, nhưng có câu “cây cao thì đón gió”, nếu điều động Trần gia điều tra sẽ khiến nhiều thế lực khác chú ý. Hơn nữa Trần gia hiện tại không phải của hắn, Tú Anh phú bà cũng không phải gia chủ, năng lượng có hạn, hắn cần một tổ chức tình báo do chính mình điều khiển.
“Anh muốn tôi giúp anh thu thập tình báo? Tổ chức của anh làm gì mà chưa có con đường thu thập tình báo? Lại nói, chưa có con đường thu thập tình báo làm sao xây dựng được tổ chức?” - Vũ Tuyết lập tức nhìn ra điểm mâu thuẫn trong yêu cầu của Chính Nam.
“Móa, làm phụ nữ không nhất thiết phải thông minh như vậy a.” - Chính Nam khuôn mặt sau mặt nạ đen thui, hắn thầm mắng trong lòng nhưng ngoài mặt hắn hài hước nói: “Thông minh quá sẽ không có ai thương đâu, cô nên nhớ kỹ lời tôi nói.”
Vũ Tuyết ghét bỏ ra mặt nhưng vẫn là trả lời: “Tôi cần lên kế hoạch cụ thể, cái này cần thời gian. Tiếp theo cần nhân thủ, cái này cũng cần thời gian. Chưa tính tôi cũng không có kinh nghiệm làm tình báo, cần thời gian làm quen. Một năm không thể đủ được, hoặc là nói, trong vòng một năm là không thể thu được tình báo gì có ích.” - Vũ Tuyết đã tính toán sơ qua những việc cần làm, kết quả là một năm cái gì cũng không được.
“Nhân thủ không thành vấn đề, kế hoạch thì cô hãy nghĩ thật kỹ càng, rồi soạn thành bản thảo, tôi sẽ cùng cô thảo luận lại sau khi cô hoàn thành nó. Trước tiên từ Hà thành ra tay, tôi muốn mọi thứ liên quan tới phủ thành chủ đều được ghi chép rõ ràng.” - Chính Nam lập tức giao cho Vũ Tuyết một nhiệm vụ cấp S.
Vũ Tuyết hai mắt đen thui, trong lòng chửi rủa Chính Nam không thành hình người, ngoài mặt chỉ là âm trầm nói: “Anh muốn tôi một thân một mình trà trộn vào phủ thành chủ Hà thành? Sao anh không nói tôi đưa đầu ra cho người ta chặt luôn cho nhanh?”
Chính Nam cũng biết nhiệm vụ này nguy hiểm, nhưng mà thật sự không có nhân thủ a. Hắn dùng giọng hòa hoãn nói: “Nếu cô cần trợ giúp gì có thể tới Lý gia tìm Đại tiểu thư Lý Gia Như, ám hiệu là “Akatsuki”, Lý gia sẽ cho cô trợ giúp.”
Vũ Tuyết ánh mắt long lanh, gật đầu nói: “Nếu như vậy thì còn tạm được. Mà khi nào em tôi mới tỉnh lại?”
Đạt được thỏa thuận, Vũ Tuyết lại đặt chú ý lên một bên đang ngủ ngon Vũ Vân.
Chính Nam cũng không làm khó Vũ Tuyết, hắn tới bấm huyệt “Nhân Trung”(giữa mũi và môi trên) của Vũ Vân một lát, Vũ Vân liền chậm rãi tỉnh lại.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên Vũ Vân nhìn thấy chính là một mặt nạ trắng bóc cùng 1 đôi mắt cũng màu trắng đang nhìn mình, cô xém chút lại ngất đi.
Lấy hai tay ôm lấy đầu mình, Vũ Vân la to: “Ma quỷ, anh là ma quỷ, tôi chết rồi làm sao vẫn không buông tha cho tôi, ô ô.”
Chính Nam không nói lời nào mà chỉ khẽ lắc đầu.
...
Danh Sách Chương: