Truyện Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành : chương 16
A La đếm đầu ngón tay, cẩn thận nhẩm tính tình huống của bản thân hiện giờ, mới biết rằng cuộc sống giàu sang phú quý đời trước kỳ thật giống như đèn lồng nguyên tiêu, muôn màu muôn vẻ, rực rỡ lóa mắt nhưng chẳng qua chỉ là mặt ngoài mà thôi, người khác đâm nhẹ một cái là thủng.
Mẫu thân thân thể yếu ớt, nhà mẹ đẻ không thể dựa vào, ca ca thì mù bẩm sinh, tổ mẫu tuy yêu thương mình nhưng dù sao bà cũng lớn tuổi rồi, nếu biết chuyện gièm pha đại bá muốn khi dễ mẫu thân thì chẳng phải sẽ tức chết hay sao!
Trước mắt là một mảnh mờ mịt, người duy nhất nàng có thể nghĩ tới là phụ thân.
Dù sao phụ thân cũng là phu quân của mẫu thân, giờ đây mẫu thân vì thủ tiết cho hắn mà suýt nữa mất mạng, bất luận thế nào thì hắn cũng nên trở về chứ.
Suy nghĩ cẩn thận xong, A La chạy đến thư phòng tìm giấy bút, nàng trải giấy tuyên thành ra, bắt đầu viết thư cho phụ thân.
Viết cái gì bây giờ?
A La thở dài, quan hệ của cha mẹ rất lãnh đạm, nếu viết mẫu thân nhớ nhung phụ thân thì thật sự không thể tin, đành phải ỷ vào mình tuổi nhỏ, da mặt dày nói mình nhớ phụ thân thôi.
Nàng cân nhắc tìm từ, bắt đầu hạ nét bút non nớt, đêm qua nữ nhi nằm mơ thấy phụ thân, nhớ nhung khôn xiết, vài ngày trước nữ nhi rơi xuống nước, bệnh nặng một hồi, cho rằng đời này không thể nhìn thấy phụ thân được nữa, khẩn cầu phụ thân xin nghỉ trở về.
Viết xong, nàng đọc lại một lần, đúng là tiểu nữ hài liên miên cằn nhằn làm nũng, nàng hơi đỏ mặt, nhưng ngẫm lại mình bây giờ biến thành đứa bé bảy tuổi, rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, không thể làm chủ, lợi thế duy nhất chính là da mặt dày nũng nịu.
Xong xuôi, nàng cẩn thận dán kín, nghĩ cách ra ngoài, lén đưa đến trạm dịch.
Giấu kỹ phong thư vào người, nàng rửa mặt rồi đi thỉnh an lão tổ tông. Vừa đến thì thấy lão tổ tông đang tựa vào đệm lưng thêu hoa phú quý, tay ôm lò sưởi, Đỗ Quyên đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ.
Hôm qua thưởng cúc yến, lão tổ tông hết sức hài lòng với cháu gái yêu của mình, thấy nàng đến liền kêu vào, bảo nàng cởi giày ngồi lên nhuyễn tháp.
"Hôm qua đều gặp vài huynh đệ Tiêu gia rồi, chơi thân với ai nhất?"
A La tất nhiên hiểu tâm tư lão tổ tông, cố ý nói: "Các vị thiếu gia Tiêu gia rất tốt, chỉ tiếc đều là nam hài, A La không thích, ngược lại là mấy vị tỷ tỷ Tiêu gia, bộ dạng tốt, nói chuyện cũng hợp."
Lão tổ tông nghe vậy, chỉ cho rằng A La không hiểu, bật cười: "Ngươi a, còn là hài tử ngốc!"
Bà thở dài: "Bây giờ nói đến chuyện này quả thật quá sớm, nhưng ta già rồi, không biết còn sống được tới khi nào, vẫn nên tính toán tất cả cho ngươi trước."
A La nhìn mái tóc hoa râm của lão tổ tông, dĩ nhiên hiểu tâm sự của bà.
Chỉ tiếc, bà nào biết, đời trước an bài chu đáo đến mấy cũng không thắng được vận mệnh, cho nên đời này nàng phải tự mình nghĩ cách thay đổi chứ không thể cứ ngồi chờ chết như đời trước.
A La làm bộ như không hiểu ý tứ trong lời bà nói, cố ý chuyển đề tài: "Lão tổ tông, hôm qua Tứ tỷ tỷ Tiêu gia có nhắc tới, phía nam kinh thành có cửa hàng vải mới khai trương, ở đó có rất nhiều loại vải mới xinh đẹp!"
Lão tổ tông thấy cháu gái nhỏ một lòng chỉ nghĩ đến vải dệt quần áo, căn bản không nghĩ tới chuyện nam nữ, đành nói: "Nếu thế liền phân phó quản gia đi chọn mua là được."
A La mềm giọng khẩn cầu: "Lão tổ tông, quản gia làm sao biết vải nào đẹp vải nào xấu, A La muốn tự đi xem. Mấy ngày nay bọn tỷ muội đều đi học, chỉ có A La phải ở nhà tĩnh dưỡng, có thể để Lỗ ma ma cùng ta tự đến đó chọn được không?"
Lão tổ tông vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của A La, lại nghĩ nàng bệnh nặng mới khỏi, chưa đi học, ở nhà mãi cũng buồn chán, không tốt cho sức khỏe, cuối cùng gật đầu đồng ý.
"Cũng được, nhưng phải kêu thêm vài người đi cùng, chỉ có thể đến đó chọn vải rồi về, không được ham chơi."
Được lão tổ tông cho phép, A La lập tức gật đầu lia lịa, không cần nghe đã đáp ứng.
Vừa ra khỏi cửa lớn Diệp gia, A La liền giống như chim xổ lồng, nhìn đông nhìn tây, Lỗ ma ma nhắc nhở cũng không nghe. Đợi đến khi ra khỏi ngõ Diệp gia, nàng bắt đầu tự chủ trương.
"Trên đường đến cửa hàng vải có đi ngang qua Như Ý lâu, chúng ta dừng lại ở đó, bổn cô nương muốn mua đồ ăn ngon!"
Lỗ ma ma vừa nghe liền lắc đầu phản đối: "Cô nương, không thể, nếu ngươi muốn ăn thì để hạ nhân đi mua là được."
A La đã sớm có chủ ý, dĩ nhiên không chịu: "Lỗ ma ma, tướng ra khỏi doanh, quân lệnh đã không còn hiệu lực, bây giờ đã ra khỏi phủ rồi, lời lão tổ tông nói ngươi đừng để trong lòng, chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh là được."
Lỗ ma ma dở khóc dở cười, bất đắc dĩ, thở dài khuyên giải: "Cô nương, ngươi dù sao cũng còn nhỏ, như vậy không được, hay để ta đi qua..."
A La khoát tay ngắt lời Lỗ ma ma: "Lỗ ma ma, xuống xe, chúng ta đi Như Ý lâu."
Ngữ khí A La chém đinh chặt sắt, Lỗ ma ma không có cơ hội phản đối.
Lỗ ma ma nhất thời sửng sốt, chỉ thấy trên gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn là vẻ kiên định trước nay chưa từng có, căn bản không thể phản bác.
Như Ý lâu là cửa hàng điểm tâm nổi tiếng tại Yến Kinh, có thể so với điểm tâm trong cung, bánh ngọt ở đây là độc nhất vô nhị, không nơi nào bán. A La đi vào Như Ý lâu, lượn vài vòng rồi tùy ý mua một ít điểm tâm.
Lỗ ma ma theo sát phía sau, muốn khuyên nàng trở lại xe ngựa sớm nhưng lại không dám nhiều lời.
A La ở trong Như Ý lâu nửa ngày, rốt cuộc đi ra, nhưng không phải trở lại xe ngựa mà đi thẳng về hướng trạm dịch. Lỗ ma ma vội vàng đuổi theo, nào ngờ chỉ chớp mắt một cái đã không thấy A La đâu.
Lỗ ma ma hoảng sợ, nhịn không được dậm chân nói: "Cô nương của ta ơi, đây cũng không phải ở nhà, sao có thể chạy loạn như vậy, lỡ như bị lạc, cái mạng ta cũng không đủ bồi a!"
A La nhìn Lỗ ma ma bị mình bỏ lại, rốt cuộc thở phào một hơi.
Kỳ thật, nàng rất tin tưởng Lỗ ma ma, bà nuôi nấng nàng từ nhỏ, đối xử với nàng như nữ nhi ruột, sau này nàng gả chồng, mang thai, bà cũng dốc lòng hầu hạ bên cạnh.
Nhưng Lỗ ma ma không biết chuyện đại bá và mẫu thân, nàng cũng không muốn để nhiều người biết chuyện này, hơn nữa, nàng viết thư cầu phụ thân trở về, càng không muốn Lỗ ma ma biết.
Dù sao trong lòng Lỗ ma ma, nàng chỉ là tiểu hài tử mà thôi, sợ là có chuyện gì, bà vẫn sẽ báo cho mẫu thân biết.
Nàng sờ sờ phong thư trong ngực, xuyên qua đám người, vội vàng đi về phía trạm dịch nằm hơi chếch ở phía đối diện Như Ý lâu. Chỉ cần nộp thư vào đó, không bao lâu nữa phụ thân hẳn là sẽ nhận được thư của mình rồi.
Đời trước, từ nhỏ đến lớn nàng cũng từng viết thư cho phụ thân, chẳng qua, trong đó đều là những lời khuôn sáo lãnh đạm, chứ không như bây giờ, làm nũng khoe mẽ cầu phụ thân trở về.
Hiện tại nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể đánh cược một lần, cược vị phụ thân một đêm đầu bạc sau khi mẫu thân qua đời kia, sau khi đọc thư thì có thể trở về, cứu vãn cục diện lần này.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên trước mặt nàng xuất hiện một bức tường.
A La bất chợt không kịp dừng lại, cứ như vậy tông vào.
Cái mũi đau đớn, nước mắt ào ào chảy xuống, nàng không thể tin ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đẫm lệ lập tức trợn to.
Thì ra người đứng trước mặt nàng chính là người hôm qua mới gặp, Thất thúc Tiêu gia.
Nàng vóc người nhỏ, vừa rồi hơi thất thần liền tông vào lưng hắn, cái thắt lưng kia thật rắn chắc, mũi nàng sợ là lệch luôn rồi.
"Thất, Thất thúc... ngươi?" Sao nàng lại trùng hợp đụng trúng vị này?
Tiêu Kính Viễn cúi đầu, nhíu mày nhìn tiểu cô nương nước mắt nước mũi tèm lem: "Vì sao chỉ có một mình ngươi? Người nhà ngươi đâu?"
"Này..." A La không ngờ hắn hỏi trực tiếp như vậy, chột dạ cúi đầu, "Vừa rồi ta lạc mất người nhà."
Tiêu Kính Viễn nghe xong liền nhướng mày, thấy nàng cúi thấp đầu, đôi mắt trong veo đảo qua đảo lại, bộ dáng thông minh tinh quái, nhàn nhạt nói: "Tam cô nương, hình như đây là lần thứ hai ngươi lạc mất người nhà?"
Hắn gặp nàng hai lần, cả hai lần đều là tiểu nữ hài lẻ loi một mình.
A La ngẫm lại thấy hắn nói cũng đúng, càng cúi đầu thấp hơn: "Ta... là ta không tốt..."
Nàng cúi đầu nhận sai.
Nhưng nói xong lời này, nàng đột nhiên ý thức được cái gì.
Đời trước nàng là cháu dâu hắn, đương nhiên phải cẩn thận dè dặt vâng lời, nhưng hiện giờ nàng và hắn có quan hệ gì đâu! Tại sao hắn vừa nói, mình liền nhận sai?
Suy nghĩ rõ ràng, nàng nhất thời như được tiếp thêm sức lực, ngẩng đầu lên, không cam lòng liếc hắn một cái: "Bị lạc thì bị lạc đi, ta có thể tự tìm đường về nhà."
Có điều, nhìn đôi mắt trong veo mang theo vẻ không cam lòng và chút ghét bỏ kia làm hắn hơi buồn cười, khóe môi bất giác khẽ cong lên, nhíu mày nói: "Tam cô nương, ngươi mới bây lớn mà là gan thật lớn, cẩn thận gặp phải người què*."
*Bọn bắt cóc, buôn bán trẻ con.
Không phải là hắn cố ý hù dọa nàng, tiểu cô nương xinh xắn như vậy đi ra đường, bị tên ăn mày nào đó chụp được, bán đi tha hương dị quốc, tất nhiên có thể đầu cơ kiếm lợi, bán được giá cao.
Nhưng A La căn bản không hiểu điều này: "Giữa ban ngày ở đâu ra người què, Thất thúc cũng thật là, tự dưng chặn đường ta, hại ta bị đụng đau mũi, bây giờ còn làm ta sợ."
Tiểu cô nương mềm giọng oán giận khiến người ta không nỡ lớn tiếng, mặc dù ngữ khí của nàng có phần không thích mình.
"Đi thôi, ta đưa ngươi về phủ."
Kỳ thật, hôm nay Tiêu Kính Viễn đến trà lâu phẩm trà cùng bằng hữu, không ngờ vừa đến cửa trà lâu thì nhìn thấy nàng trong đám người, một tiểu nữ hài trắng trẻo xinh xắn như tiểu ngọc nữ vậy, muốn không chú ý cũng khó.
Chỉ không nghĩ tới mình đột nhiên xuất hiện không hù nàng nhảy dựng mà lại làm nàng bị đụng thất điên bát đảo.
Mới không cần đâu. A La theo bản năng nghĩ như vậy, khó khăn lắm nàng mới tìm được cơ hội một mình đến trạm dịch gửi thư, bây giờ trạm dịch ở ngay trước mắt rồi, lẽ nào lại bị mang về phủ?
Danh Sách Chương: