“Nếu như cô không làm được, vậy thì cô cứ thay - thế cô ta là được!” Dư Quảng Bình ghé sát vào tai Giang Nguyệt, thở hồng hộc, trong lời nói mang theo uy hiếp:
“Đừng nghĩ phản kháng, tôi biết nhà mới của cô ở đâu.”
“Còn nữa, nghe nói quan hệ giữa cô và luật sư Tống kia rất tốt đúng không?”
Nghe hắn nhắc tới Tống Du, Giang Nguyệt theo bản năng siết chặt tay, hô hấp cũng trở nên dồn dập, tay chân lạnh toát.
/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app tamlinh247 (IOS: WeRead)/
…
Khi Tống Du lái xe quay trở lại, Giang Nguyệt đang đứng ở ven đường, ánh mắt trống rỗng vô hồn, giống như đang thất thần.
“Giang Nguyệt.” Anh lái xe đi tới, dừng trước mặt cô, nhưng cô vẫn không nhìn thấy, anh đành phải hô một tiếng:
“Cô đang suy nghĩ cái gì mà xuất thần luôn vậy?”
Giang Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt dần dần thanh tỉnh: “Xin lỗi, tôi có chút mệt.”
Cô xin lỗi Tống Du rồi lên xe.
Không biết có phải là ảo giác của Tống Du hay không mà từ nãy đến giờ Giang Nguyệt có vẻ hơi mất tập trung.
“Sắc mặt cô không tốt lắm. Có phải do chuyển nhà nên mệt quá không?”
Tống Du nghiêng đầu nhìn cô một cái, lại nắm chặt vô lăng: “Tôi dẫn cô đi ăn cơm ở nhà hàng gần đó. Sau khi ăn xong lại dẫn cô đi làm quen với hoàn cảnh mới gần căn hộ nhé.”
Giang Nguyệt ngơ ngác gật đầu: "Được, sao cũng được."
Vừa nhìn đã biết là không chăm chú nghe Tống Du nói gì.
Tống Du sửng sốt vài giây, sau đó bất đắc dĩ cười cười, chỉ cho rằng cô nhất thời vẫn có chút luyến tiếc nhà cũ nên dứt khoát cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Để chấp nhận những con người mới và môi trường mới, luôn cần một quá trình thích nghi.
Nói xong, ông chủ liền đi vào bếp phía sau.