Cuộc sống của Giang Nguyệt khi làm hàng xóm với Tống Du rất tốt. Bình thường anh bận rộn với công việc ở văn phòng luật sư. Hai người chỉ có cuối tuần mới có thể gặp nhau vài lần, hẹn nhau ăn cơm, tán gẫu.
Thời gian còn lại, bọn họ đều bận rộn với những việc riêng của mình.
Thời tiết ở Bắc Thành luôn rất lạnh, đến cuối tháng 12, trời bắt đầu có tuyết rơi dày đặc.
Giang Nguyệt từ nhỏ đã sợ lạnh, ngoại trừ thời gian quay phim ra thì hầu như đều cuộn mình nằm ở nhà, ước mình có thể là một con gấu ngủ đông.
Nếu không cần thiết, cô gần như không đi ra ngoài.
Hôm nay, Giang Nguyệt đang lơ mơ ngủ thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
Số điện thoại không có lưu tên, nhưng vừa nhìn thấy dãy số, Giang Nguyệt gần như lập tức bừng tỉnh, vui vẻ nhấn nút kết nối.
“Alo, là Giang Nguyệt đúng không?”
Giọng nói ân cần, hiền lành của Chu Ninh Vân vang lên trong điện thoại, ôn nhu như nước:
“Mẹ đã vô ý đánh thức con sao?”
Giang Nguyệt dụi dụi mắt, thanh âm tuy rằng có chút khàn khàn vì vừa mới tỉnh ngủ, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng:
“Không ạ, giờ này con cũng nên tỉnh rồi.”
Chu Ninh Vân rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho Giang Nguyệt.
“Hôm nay con có bận gì không?” Chu Ninh Vân thăm dò hỏi một câu.
Giang Nguyệt lập tức trả lời: “Không có ạ. Hôm nay con được nghỉ.”
Nghe được câu trả lời của cô, Chu Ninh Vân thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy hôm nay con có muốn đi mua sắm không? Sắp đến Tết rồi, mẹ dẫn con đi mua sắm nhé.”
…
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Giang Nguyệt vô cùng vui vẻ. Cô nhanh chóng rời giường rửa mặt, trang điểm nhẹ nhàng. Ở trước tủ quần áo bồi hồi nửa ngày mới chọn được một bộ quần áo.
Chu Ninh Vân quay đầu lại, sửng sốt vài giây, trong mắt lóe lên một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền áp chế lại: “Giang Nguyệt, con đến sớm vậy.”