Cô không nhịn được thở hổn hển, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
Kẻ chủ mưu thì lại tỏ thái độ thờ ơ, thậm chí còn rất ung dung thưởng thức nhất cử nhất động của cô lúc này.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại.
Đúng là tên cầm thú!
“Tôi ngủ, có chuyện gì không?” Giang Nguyệt biết nếu như cô không đáp lại, Tần Di Di sẽ không ngừng gõ cửa, vì vậy chỉ có thể cố gắng ổn định hơi thở mà lên tiếng:
“Đã khuya lắm rồi.”
Trong lời nói mang ý tứ từ chối mở cửa rõ ràng.
Tần Di Di ở ngoài cửa không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ cắn cắn môi:
“Chuyện là… chị có nhìn thấy A Nhiên ở đâu không?”
“Bọn em đã hẹn nhau sẽ đi xem phóa đêm giao giao thừa, nhưng em lại không tìm thấy anh ấy.”
Cô ta nói từng câu từng chữ đều mang theo đáng thương, giống như sắp khóc:
“Chị có thể giúp em tìm A Nhiên không? Điện thoại của anh ấy để ở trong phòng, em không liên lạc được.”
Bởi vì công việc nên Tiêu Kỳ Nhiên không bao giờ rời điện thoại di động của mình, chỉ vì công việc.
Tên khốn này chắc chắn là cố tình không mang theo điện thoại rồi.
Tiêu Kỳ Nhiên từ trước đến nay điện thoại di động không rời tay, chính là vì nhu cầu công việc.
Dường như trì hoãn quá lâu, người đàn ông đã bắt đầu mất kiên nhẫn, trầm giọng nói thấp:
“Nhanh chóng bảo cô ấy đi đi.”
Giang Nguyệt vốn muốn nói, đây không phải là người của anh sao, muốn đuổi cũng phải là anh đi mà đuổi mới đúng chứ?
Nhưng người đàn ông hiển nhiên không cho cô cơ hội cãi lại, đã bắt đầu chuyển động, suýt chút nữa khiến Giang Nguyệt rên lên thành tiếng.
Hai tay Giang Nguyệt hai tay nắm chặt, đè nén giọng nói của mình, cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
“Tiêu Kỳ Nhiên có thể là đi ra ngoài mua đồ ăn khuya cho cô rồi. Cô cứ về phòng đợi đi.”
“Là vậy ạ…” Tần Di Di nhìn chằm chằm cánh cửa này, mơ hồ có một loại dự cảm là Tiêu Kỳ Nhiên đang ở bên trong.
“Chị Giang Nguyệt, em không thích ở một mình, chị có thể cho em vào nói chuyện với chị được không?” Tần Di Di nhẹ nhàng nói, tỏ ra gần gũi giống như em gái hàng xóm nhỏ:
“Em chỉ muốn trò chuyện với chị một chút thôi.”
Cánh cửa đột ngột mở ra.