Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên cũng trầm xuống, mặt mày u ám.
Vài phút trôi qua, không biết Tiêu Kỳ Nhiên dỗ dành Tần Di Di như thế nào, hai người từ trong xe đi ra.
Đuôi mắt của Di Di vẫn còn ửng đỏ, nhưng biểu cảm của cô ta đã tốt hơn lúc nãy rất nhiều.
Tần Di Y tiến lại gần, vẫn không chịu từ bỏ ý định chủ động nói chuyện với Giang Nguyệt:
“Chị Giang Nguyệt, em nghe A Nhiên nói, chị muốn rời khỏi Giang San?”
Ánh mắt của Giang Nguyệt khẽ run lên.
Thì ra là bởi vì Tiêu Kỳ Nhiên nói cho cô ta biết tin cô sắp rời đi, vậy nên cô ta mới có thể điều chỉnh cảm xúc nhanh như vậy?
Đúng vậy, cho dù trước kia cô cùng với Tiêu Kỳ Nhiên có cái gì với nhau đi chăng nữa, thì hiện tại cô cũng sẽ nhanh chóng cút khỏi mắt bọn họ mà thôi.
Đối với Tần Di Di mà nói, cô không hề có năng lực cạnh tranh với cô ta.
…
Đối tác quả nhiên rất coi trọng chuyện hợp tác lần này. Khi ba người bọn họ tiến vào phòng, vị khách kia đã đến từ rất sớm rồi, trên bàn cũng đã bày rất nhiều món ăn .
Lúc đầu Giang Nguyệt còn không biết chuyện hợp tác lần này là gì, khi ngồi nghe đối phương cùng Tiêu Kỳ Nhiên nói chuyện, cô mới hiểu ra nội dung hợp tác.
Tiêu Kỳ Nhiên dự định mở chi nhánh ở Hoa Thành để mở rộng phạm vi kinh doanh, tăng cường quyền lực của hắn.
Chuyện này chắc chắn là phải cần một số tiền lớn. Hèn chi lúc trước hắn lại cần khoản đầu tư của Thịnh Sóc Thành như vậy.
Hiện tại đã có đủ tài chính thì đương nhiên cần phải nhanh chóng xúc tiến vấn đề này.
Dù sao, càng để lâu thì càng dễ xảy ra sai sót, kéo đến những biến cố không ngờ.
Thịnh Sóc Thành có thể đầu tư vào Giang San, tất cả đều là vì nể mặt Giang Nguyệt. Mà cô thì lại đang có suy nghĩ sẽ rời khỏi Giang San. Vậy nên chuyện rút vốn đầu tư cũng không phải không thể xảy ra.
Giang Nguyệt nghĩ rằng Tiêu Kỳ Nhiên muốn để cô kiểm tra các điều khoản một chút, vì vậy liền cẩn thận mở nó ra xem từ đầu cho đến cuối. Sau khi xác định không có điều khoản nào bất lợi đối với Giang San thì mới một lần nữa đặt hợp đồng ở trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.