Khi Giang Nguyệt từ trong phòng làm việc của tổng giám đốc đi ra ngoài, thần sắc vẫn không khác gì ngày thường, mặt mày lạnh lùng như trước.
Trong công ty có không ít người còn đang rướn cổ xem náo nhiệt, nhưng sau khi bị ánh mắt của Giang Nguyệt quét qua, lập tức rụt đầu lại hết.
Nhiều năm như vậy, tác phong làm việc của Giang Nguyệt vẫn rất nghiêm khắc. Cho dù có bối cảnh như Giang San, nhưng vì cô giữ mình trong sạch, cũng rất ít cần bộ phận quan hệ công chúng của Giang San làm việc gì.
Chỉ lần này là làm ầm ĩ lên, Tiêu Kỳ Nhiên còn ngồi yên mặc kệ, mọi người tò mò cũng là hợp lý.
Nhưng Giang Nguyệt biểu hiện bình tĩnh hơn bất cứ ai, dáng vẻ ngồi không loạn khiến người ta không dám nghi ngờ gì.
Mặc dù bề ngoài mọi thứ có vẻ yên bình, nhưng đã có rất nhiều người có thể mơ hồ đoán trước được…
Giang San, rất nhanh sẽ thay đổi.
Bầu không khí trong công ty thực sự quá ngột ngạt, thỉnh thoảng lại có người khác nhìn qua, Giang Nguyệt cảm thấy trong ngực khó chịu, nên quyết định ra ngoài giải sầu.
Cô vừa lái xe ra khỏi ga ra dưới tầng hầm, điện thoại của cô liền vang lên, là Tống Du gọi đến.
Lúc điện thoại kết nối, Tống Du rất ngượng ngùng nói:
“Xin lỗi Giang Nguyệt, tôi vừa tỉnh rượu, thấy scandal bay đầy trời.”
“Không sao, ảnh hưởng cũng không lớn lắm.”
Giang Nguyệt trả lời vẫn lạnh nhạt như cũ: “Lát nữa tôi sẽ phát ra thông báo làm rõ.”
Tiêu Kỳ Nhiên ỷ vào thân phận của mình là ông chủ lớn có thể làm gì thì làm, scandal bay đầy trời cũng được. Nhưng cô khẳng định không được.
Một đám fan Giang Nguyệt còn gào thét bảo cô giải thích, nếu cô cũng ngồi yên mặc kệ, tiếp tục rụt đầu đi xuống, danh tiếng của cô nhất định sẽ giảm đi rất nhiều.
Cô vẫn phải ăn bát cơm này để kiếm sống.
“Vậy… tôi có cần phải làm gì không?”
Trong lòng Tống Du rất áy náy, ngữ khí tự nhiên cũng ân cần hơn rất nhiều:
“Hay là tôi cũng bảo văn phòng luật sư của tôi cũng phát ra một thanh minh, nói tôi là cố vấn pháp lý của cô, đồng thời cũng là bạn riêng của cô?”
Giang Nguyệt trầm tư hai giây, cũng không từ chối, ngữ khí vô cùng lễ phép mà dè dặt nói:
“Nếu như thuận tiện, vậy thì không thể tốt hơn rồi.”
Tống Du tuy rằng không nổi tiếng trong làng giải trí. Nhưng trong giới luật sư Bắc Thành, hắn có thể xem là luật sư vàng, không có vụ kiện nào là không thắng được, vô cùng có quyền uy.
Nam nữ hai bên đồng thời thanh minh, cũng có thể làm cho một ít người châm lửa ngậm miệng lại.
Thấy ngữ khí Giang Nguyệt hòa hoãn một chút, Tống Du thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
“Tối hôm qua là do tôi đường đột, quên mất thân phận của cô tương đối đặc biệt, lại gây ra náo nhiệt lớn như vậy. Để tôi mời cô ăn cơm tạ tội đi.”
“Áy náy của anh thì tôi nhận, nhưng không cần mời ăn cơm đâu.” Giang Nguyệt bình tĩnh nói:
“Vừa mới nổ ra scandal không bao lâu, tôi lại bị chụp ảnh thì càng khó giải thích hơn. Trong thời gian này, vẫn nên tránh hiềm nghi thì tốt hơn.”
Nghe vậy, Tống Du cũng không tiếp tục cưỡng cầu, mà lại hỏi một vấn đề khác:
“Đúng rồi, gần đây cô và A Nhiên… có mâu thuẫn gì không?”
Nhắc tới Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt khẽ cau mày, sau đó lại giãn ra: “Không có, vẫn như vậy.”
Cô và Tiêu Kỳ Nhiên vẫn luôn quan hệ công việc, có mâu thuẫn gì đây?
Cho dù có, cũng là cô tự cho mình là đúng mà thôi.
Nghe được Giang Nguyệt không muốn tiếp tục đề tài này, Tống Du nhướng mày:
“Vậy theo ý của cô, A Nhiên và Tần Di Di kia là thật sao?”
“Tôi không biết.” Giang Nguyệt cuối cùng cũng cáu kỉnh, tay cầm vô lăng siết chặt:
“Luật sư Tống, tôi đang lái xe, cúp máy trước đây.”
Không đợi đầu dây bên kia trả lời, Giang Nguyệt đã cúp điện thoại.
Sau khi ra ngoài ăn một bữa cơm, lại đến bệnh viện lấy một ít thuốc chống viêm, tâm trạng của Giang Nguyệt đã khá hơn một chút.
Hai giờ chiều, cô đúng giờ ngồi trong phòng luyện tập, chờ Tần Di Di đến học múa.
Kết quả đợi đến ba giờ, Tần Di Di vẫn không thấy đâu.
Sắc mặt Giang Nguyệt rất khó coi, cô cau mày nhìn thời gian, sau đó trực tiếp gọi điện thoại cho Tần Di Di.
“Chị Giang Nguyệt?” Giọng điệu đầu dây bên kia có chút kinh ngạc: “Sao bây giờ chị lại gọi cho em?”
Giang Nguyệt áp chế tâm tình, ngữ khí nghiêm túc như thường:
“Hôm qua tôi đã nói với cô, mỗi buổi chiều hai giờ đều tập hợp ở phòng luyện tập, hiện tại là mấy giờ rồi?”
Tần Di Di sửng sốt hai giây, mới có chút khó xử nói: “Tiêu tổng không nói với chị sao? Hôm qua cơ bắp chân của em bị căng cứng, gần đây chắc là không thể đến lớp, xin lỗi chị Giang Nguyệt.”
Trong nháy mắt đó, Giang Nguyệt thiếu chút nữa ném điện thoại đi.
Khối lượng tập luyện ngày hôm qua chỉ bằng một phần năm so với ngày thường. Chưa kể chỉ là làm quen với một số động tác cơ bản, làm sao có thể đến mức căng cơ?
Hơn nữa, buổi sáng rõ ràng mới gặp Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng anh ấy cũng không đề cập đến chuyện này, để cô phải đợi ở đây lâu như vậy.
Tiềm thức nói cho cô biết, Tiêu Kỳ Nhiên tuyệt đối là cố ý.
“Chuyện khi nào, sao không tự mình nói với tôi?” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, vô thức nhíu mày:
“Tôi là giáo viên của cô, tất cả các vấn đề của cô đều do tôi phụ trách.”
Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia lập tức đổi người khác. Giọng nói trầm thấp uy nghiêm của người đàn ông truyền tới:
“Giang Nguyệt, sau này cô không cần dạy Di Di học múa nữa.”
Thông qua điện thoại, Giang Nguyệt thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của anh ta.
“Cô không thích hợp làm giáo viên! Tôi sẽ sắp xếp giáo viên chuyên nghiệp dạy riêng cho Di Di.”
Giang Nguyệt dừng một chút, sau đó như không có chuyện gì xảy ra, mím môi nói: “Được, tôi biết rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên còn muốn nói gì nữa, giọng nói mềm mại, dịu dàng giống như một con thỏ nhỏ của Tần Di Di đã vang lên:
“Tiêu tổng, vẫn nên trả lại vai nữ chính cho chị Giang Nguyệt đi. Tôi trong thời gian ngắn có thể không có cách nào quay bộ phim này được.”
Lời này nói nhẹ nhàng khéo léo, người không biết còn tưởng rằng vai nữ chính này là Tần Di Di nhường cho Giang Nguyệt không đó.
Nghe vậy, Tiêu Kỳ Nhiên thật đúng là im lặng vài giây, có lẽ đang suy nghĩ về tính khả thi của quyết định này.
Cổ họng Giang Nguyệt bị tắc nghiêm trọng, trong nháy mắt dâng trào cảm xúc.
Cô không đợi người đàn ông nói gì, lập tức hướng về phía ống nghe không mặn không nhạt nói:
“Không, tôi nghĩ cho Tần Di Di một cơ hội để rèn luyện cũng không sao. Vai nữ chính này vẫn nên để lại cho người Tiêu tổng muốn an bài đi.”
Tần Di Di nói muốn diễn liền diễn, nói không muốn diễn thì không diễn?
Một đám người này suốt ngày không có việc gì làm sao? Bị cô ta nháo đến xoay tròn?
Mẹ nó, ai thích diễn ai diễn đi, dù sao Giang Nguyệt cô cũng không thèm.
“Giang Nguyệt, cô đang lên mặt với ai?”
Giọng điệu của người đàn ông không ngoài dự đoán liền trầm xuống:
“Làm theo lời Di Di, tôi sẽ để đạo diễn Trương liên lạc với cô.”
Giang Nguyệt cắn cắn môi dưới, vừa định mở miệng, nhưng câu nói tiếp theo của người đàn ông lại khiến cô lập tức im bặt.