Tần Di Di cắn môi: “A Nhiên, vừa rồi em thấy chị Giang Nguyệt. Chúng ta có nên gọi chị ấy qua nói chuyện một chút không?”
Đôi mắt vốn bình tĩnh của Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên tối sầm lại, giọng nói của anh không tự chủ trở nên lạnh lùng: “Đừng để ý đến cô ta.”
Tần Di Di bĩu môi. Bản thân cô ta tới đây chính là muốn khiến Giang Nguyệt tức giận, kết quả kể từ khi cô ta bước vào đại sảnh lại không có cơ hội gặp mặt trực tiếp nào
Nếu biết sớm sẽ thế này thì cô đã không đến, Tần Di Di nghĩ.
Ngay lúc Tần Di Di đang cảm thấy nhàm chán, đột nhiên một đôi mắt đen từ trong đám người đang nhìn cô. Nhìn chằm chằm một cách trần trụi, vô cùng táo bạo.
Cô quá quen thuộc, đó là ánh mắt mê muội của Dư Quảng Bình.
Tần Di Di cả kinh, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi họng, lòng bàn tay siết chặt lại theo bản năng.
Nhưng hắn chỉ là nhìn thoáng qua một cái như vậy, đế khi Tần Di Di lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên tìm kiếm thì đã không thấy đôi mắt đó nữa.
Giống như tất cả mọi thứ vừa rồi là ảo giác.
“Sao vậy?” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trầm thấp: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Môi Tần Di Di hơi run rẩy, cô ta kéo thật chặt ống tay áo của Tiêu Kỳ Nhiên, thanh âm nhỏ như muỗi: “A Nhiên, chúng ta trở về đi, em muốn về nhà, được không?”
Người đàn ông chỉ im lặng một lát, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô ta.
Cái nhìn đó dường như đang xác định Tần Di Di có phải là một lựa chọn phù hợp cho vị trí partner đi cùng anh hay không.
Sắc mặt Tần Di Di trắng bệch, biết mình đã đi quá xa, vội vàng sửa lời: “Em chỉ tùy tiện nói vậy thôi, A Nhiên, anh đừng để trong lòng.”
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, không nói gì nữa.
…
Chờ những vị khách lần lượt đến đông đủ, Thịnh Sóc Thành mới lộ diện.
Dưới sự vây quanh của mọi người, ông đứng ở trên chiếc bục dựng ở giữa đại sảnh, trước người đặt một cái micro.
Tất cả mọi người cũng bắt đầu tập trung về phía trung tâm.
Thế nhưng trong lòng Giang Nguyệt cũng biết chừng mực, tình cảm giữa cô và Thịnh Sóc Thành đã bị xóa sạch bằng bản hợp đồng với Giang San rồi.